Gần Thêm Một Chút

Chương 87



Ánh nắng mặt trời chiếu vào từ chiếc cửa sổ không lớn lắm, có một tia sáng vừa hay chiếu lên người bọn họ.

Bọn họ dính chặt lấy nhau, gần đến mức không thể tách ra được.

Tim của Bác Mộ Trì đập rất nhanh, còn đập mạnh hơn lần đầu cô hôn anh.

Mùa xuân lại đến rồi.

Quần áo họ mặc mỏng hơn, không che được nhiệt độ của cơ thể, không che được da thịt tràn ra hơi nóng bỏng.

Một tay Phó Vân Hành đặt trên eo cô, tay còn lại giữ ở gáy khiến cô không động đậy được, phải nhận lấy nụ hôn của anh.

Tủ giày không cao lắm, cô ngồi trên đó hôn Phó Vân Hành, không mệt chút nào cả.

Hai tay cô nắm tà áo trước ngực anh ra, đáp lại anh.

Không chỉ là anh muốn, thực ra cô cũng muốn.

Thứ như ham m.uốn này, một khi cố tình đè nén, nó sẽ trào lên não giống như thủy triều, nổi trên bề mặt.

Trong lúc mơ màng, Bác Mộ Trì cảm nhận được bàn tay của Phó Vân Hành. Lòng bàn tay anh rất nóng, khi chạm vào cô, còn để lại cảm giác tê tê.

Vào khoảnh khắc đó, tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

Lúc trước đọc tiểu thuyết, Bác Mộ Trì cứ cảm giác cách hình dung này khoa trương quá. Nhưng lúc này cô mới biết đó không phải là cách miêu tả khoa trương của tác giả, mà thực sự, sẽ có những khoảnh khắc khiến người ta căng thẳng, kích động như vậy.

Cô cứ mong ngóng anh sẽ làm gì đó thêm cho mình nhưng cũng sợ anh sẽ làm gì đó với mình.

Những cảm xúc đó giao thoa, cô không biết phải nói thế nào cho đúng, nhưng cô cảm nhận được nhịp tim của người đang ở trước cô.

Bên ngực phải của cô là trái tim cũng đang đập rất mạnh của Phó Vân Hành, anh đang đáp lại trái tim đang đập bên trái của cô.

“Anh...” Trong lúc hoảng loạn, Bác Mộ Trì thu môi lưỡi đã bị anh ngấu nghiến đến mức sưng đau của mình lại, nói không rõ lời.

Giọng Phó Vân Hành rất trầm, vừa hôn xuống dưới vừa hỏi: “Anh làm sao?”

Bác Mộ Trì mở mắt ra, nhìn biểu cảm đầy vẻ ham muốn của anh, cô khẽ chớp mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chúng ta còn phải về nhà ăn cơm nữa.”

Về nhà này thì chắc chắn là không sao rồi, nhưng cô khó khăn lắm mới được về nhà một chuyến, không thể ngay tối đó đã không về ăn cơm được.

Cô hôn gương mặt Phó Vân Hành, dỗ anh: “Chúng ta ăn cơm rồi hẵng...”

Những lời phía sau, cô đột nhiên không nói ra được vì thấy đôi đồng tử đen láy của anh.

“Rồi gì cơ?”

Phó Vân Hành không định tha cho cô.

Bác Mộ Trì ngại đỏ cả mặt, cô li.ếm môi dưới: “Rồi hẵng về bên này?”

Phó Vân Hành bỗng nảy ra một ý, anh nhìn bộ dạng của cô lúc này rồi lại đắc ý hôn cô.

Chỉ là so với nụ hôn lúc mới về nhà thì nụ hôn này dịu dàng hơn, kiềm chế hơn.

Bác Mộ Trì có thể cảm nhận được rất rõ, anh đã chịu nghe lời cô rồi.

Phó Vân Hành đúng là không hôn một cách quá đáng nữa, nhưng Bác Mộ Trì vẫn cảm thấy cả người nóng bừng lên. Môi cô còn hơi thở mà anh để lại, cả phần xương quai xanh cũng vậy, thậm chí là cả trước ngực nữa... hình như đều có mùi hương mát lạnh của anh lưu lại ở trên đó.

Khi cô và anh đi ra khỏi căn nhà, Bác Mộ Trì thấy tất cả mọi người xung quanh hình như đều nhìn ra.

May mà Phó Vân Hành không cho cô nhiều cơ hội để suy nghĩ linh tinh.

Hai người họ dày vò nhau một trận, khi điện thoại gọi đến, Phó Vân Hành đã chỉnh lại quần áo cho cô, bảo cô đi rửa mặt.

Hai người họ thu dọn qua xong rồi rời đi.

Khi ngồi lên xe, giọng Phó Vân Hành vẫn hơi khàn: “Tối nay hai nhà cùng ăn cơm sao?”

“... Hình như là vậy.”Vừa nãy cô nghe Trì Lục nói vậy.

Bác Mộ Trì quay sang nhìn mình, vành tai và cổ vẫn còn đỏ: “Giờ này rồi, chắc là không tắc nữa đâu nhỉ.”

Bọn họ vừa hôn nhau hơn nửa tiếng ở trong phòng mà.

Phó Vân Hành nhếch miệng cười, trả lời cô bằng đáp án khá ba phải: “Có lẽ vậy?”

Nhìn gương mặt đầy ý cười của anh, mặt Bác Mộ Trì lại khiến mặt mình đỏ au lên.

Khi hai người họ đến nhà, Trì Lục nhìn Bác Mộ Trì, hỏi: “Vân Bảo hôm nay phải tăng ca ở bệnh viện sao?”

“...”

Bác Mộ Trì cứ cảm giác bà ấy nhìn ra gì đó nhưng vẫn cố mặt dày trả lời: “Vâng ạ.”

Cô nói dối mà mặt không biến sắc: “Có phải là mẹ không biết bệnh viện bận đến mức nào đâu.”

Trì Lục bị nghẹn lời, bà ấy không muốn nói chuyện với cô nữa.

Bác Duyên ở bên cạnh cười, vỗ đầu Bác Mộ Trì: “Ăn cơm thôi, mọi người đều đói cả rồi.”

Bác Mộ Trì vui vẻ ngay lập tức.

Cô ngửi mùi thơm đang bay trong phòng, cơn đói nổi lên: “Tối nay ăn gì thế ạ?”

Trì Lục: “Chú Phó và ba con vào bếp, còn ăn món gì được nữa?”

Bác Mộ Trì đang định nhướng mày thì Trì Lục đã nói với vẻ ghen tị: “Tất nhiên là ăn món con thích rồi.”

Hai gia đình lại tụ họp với nhau.

Không phải cuối tuần nên Trì Ứng vẫn đang ở trường, Bác Mộ Trì đã đặc biệt chụp ảnh mọi người để gửi cho cậu, làm cậu thèm.

Nhưng mà bao giờ Trì Ứng mới thấy được bức ảnh này thì không biết được rồi.

Theo tin tức cô tìm hiểu được trước đó không lâu, mấy tháng gần đây, Trì Ứng trở nên rất bất thường.

Một người không thích học hành như thế mà lại đột nhiên học đến mức quên ăn quên ngủ, bắt đầu đọc sách, cuối tuần còn bảo Trì Lục đưa cậu đến lớp học thêm, cực kỳ khác thường.

Bác Mộ Trì còn đặc biệt thảo luận về chuyện này với mấy người bọn Trình Vãn Chanh. Cuối cùng Trình Vãn Chanh đưa ra một đáp án đầu tiên là nghi ngờ cậu yêu sớm rồi.

Bác Mộ Trì phản bác ý kiến đó.

Bởi vì cô thấy Trì Ứng nhìn có gương mặt dễ nhìn thôi, có tư cách gì mà yêu sớm chứ, cùng lắm là tình đầu mới chớm, thích thầm con gái nhà người ta thôi. Đối phương rất ưu tú, thích học, là người có thành tích học tập rất tốt, vậy nên cậu mới học thôi. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nghe cô phân tích xong, mọi người đều im lặng.

Tuy không nhận được sự công nhận của tất cả mọi người nhưng Bác Mộ Trì vẫn kiên định cho rằng như vậy, cùng lắm thì thích thầm ai đó thôi chứ không phải yêu sớm. Cậu mà yêu sớm thì đã âm thầm khoe tin này với cô rồi.

Hai gia đình ăn cùng nhau một bữa cơm để chúc mừng cô.

Lúc ăn cơm, Bác Duyên còn nói mấy ngày nữa muốn mời đám Trần Lục Nam đến nhà ăn cơm. Đây là lần đầu Bác Mộ Trì về nhà sau kỳ thế vận hội mùa Đông kết thúc, phải tụ họp với bạn bè người thân một hôm mới được.

Bác Mộ Trì không có ý kiến, thậm chí còn nhanh chóng gật đầu.

Cũng rất lâu rồi cô chưa gặp họ, cô đã nhớ bọn họ rồi.

Trên bàn ăn toàn là những món Bác Mộ Trì thích ăn, Phó Vân Hành thấy cô ăn rất vui nên tay anh cứ hoạt động liên tục, không phải là bóc tôm cho cô thì cũng nhặt xương cho cô.

Còn Bác Mộ Trì cũng chẳng khách sáo với anh làm gì, cô cứ vui vẻ hưởng thụ thôi.

Thỉnh thoảng, cô cũng gắp thức ăn cho Phó Vân Hành.

Trì Lục và Quý Thanh Ảnh thấy vậy, quay sang nhìn nhau không nói gì một lúc lâu, thực lòng cảm thấy bốn người lớn là bốn con kỳ đà cản mũi.

Nếu biết là vậy thì bà ấy đã không gọi điện bảo hai người về nhà ăn cơm rồi.

Ăn cơm xong, Bác Mộ Trì bị no quá.

Cô kéo Phó Vân Hành ra ngoài đi bộ với mình.

Gió đêm dịu dàng lướt qua mặt họ, thoải mái vô cùng.

Bác Mộ Trì nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ánh mắt cô từ từ đi xuống, nhìn mười ngón tay đang đan chặt vào nhau của họ.

“Vân Bảo.”

Phó Vân Hành nhìn cô, nét mặt dịu dàng: “Em muốn nói gì?”

Bác Mộ Trì chớp mắt, nghĩ một chút rồi nói: “Tối nay chúng ta ngủ ở nhà được không?”

Cô cũng muốn dành thêm thời gian để ở cùng Trì Lục và những người đó.

Phó Vân Hành: “Được.”

Bác Mộ Trì sợ anh không vui, còn đặc biệt bổ sung thêm một câu: “Lần này thời gian nghỉ của em khá dài mà.”

Chỉ cần đi huấn luyện bình thường như năm ngoái là được, hơn nữa năm sau cũng không có thế vận hội mùa đông. Để mà so sánh thì năm nay và năm sau sẽ là hai năm nhẹ nhàng nhất của Bác Mộ Trì.

Nghe cô nói vậy, Phó Vân Hành thấy hơi buồn cười.

Anh bóp tay cô, hạ giọng hỏi: “Nghĩ cái gì thế?”

Nhìn đôi mắt sáng của cô, Phó Vân Hành nói thầm: “Hình tượng của anh trong lòng em là thế á?”

“...”

Bác Mộ Trì chớp mắt, mặt đầy vẻ vô tội: “Em có nói vậy đâu.”

Phó Vân Hành cười tủm tỉm.

Hai người họ đi một vòng ở bên ngoài cho tiêu cơm rồi mới về nhà.

Phó Vân Hành bận làm luận văn tốt nghiệp, Bác Mộ Trì về nhà đi tắm rồi chạy qua nhà họ Phó. Lúc Phó Vân Hành bận viết luận văn, cô chỉ có thể ở bên cạnh nói chuyện với Đàm Thư.

Đang nói chuyện, tự dưng Đàm Thư không trả lời nữa.

Bác Mộ Trì gửi mấy dấu hỏi qua mà vẫn không có câu trả lời.

Cô nhướng mày, do dự hỏi cô ấy: [ Giờ này mà cậu đi ngủ thì có phải là hơi sớm không? ]

Tin nhắn đó vẫn như chìm vào đáy biển vậy.

Bác Mộ Trì cười, tiện tay ôm luôn Vân Đóa mới chạy qua tìm cô lên, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là người có bạn trai.”

Vân Đóa meo một tiếng trả lời cô.

Bác Mộ Trì cười, xoa đầu nó: “Em cũng đồng ý với điều chị nói đúng không?”

Vân Đóa dụi vào lòng bàn tay cô rồi kêu meo một tiếng.

Vì Phó Vân Hành thực sự bận nên bây giờ Vân Đóa phần lớn thời gian đều được nuôi ở nhà họ Phó.

Phần lớn thời gian Quý Thanh Ảnh đều  làm việc ở nhà, cho dù có đi ra ngoài thì cũng có dì giúp việc chăm sóc giúp. Cùng lắm thì Vân Đóa còn có thể sang nhà bên cạnh, được Trì Lục ôm ấp. Cũng vì lý do đó nên mấy tháng cô và Vân Đóa chưa gặp nhau thôi, cô phát hiện ra giờ nó đã biến thành một người đàn ông trung niên mập mạp rồi. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ừm, Bác Mộ Trì đánh giá nó như vậy.

Cô chơi với Vân Đóa một lát, nó nhảy xuống chạy đi.

Bác Mộ Trì nhìn cái đuôi lắc lư của nó một lát rồi quay đầu sang nhìn Phó Vân Hành đang ngồi nghiêm chỉnh, mặt đầy vẻ nghiêm túc.

Nhận ra cô đang nhìn mình, Phó Vân Hành quay đầu lại nhìn cô, hỏi cô bằng ánh mắt.

Hai người họ nhìn nhau ba giây, Bác Mộ Trì lắc đầu: “Không sao, anh tiếp tục đi.”

Phó Vân Hành bật cười, đứng dậy đi về phía cô: “Không sao thật sao?”

Anh ngồi xuống bên cạnh cô: “Có phải là em thấy chán không?”

“Hơi hơi.” Bác Mộ Trì dựa vào vai anh: “Hơi buồn ngủ nữa.”

“Anh đưa em về ngủ nhé?” Phó Vân Hành chủ động nói.

Bác Mộ Trì cứng miệng, nhìn anh: “Anh không giữ em lại chút sao?”

Sao mà lại nói câu đưa mình về một cách dứt khoát như vậy được chứ.

Phó Vân Hành bất ngờ, anh bóp nhẹ mũi cô: “Em muốn chú Bác nửa đêm đến tính sổ với anh à?”

“...”

Bác Mộ Trì tưởng tượng cảnh đó, âm thầm lắc đầu: “Không muốn, đến lúc đó thì người mất mặt không chỉ có anh thôi đâu.”

Còn có cô nữa.

Phó Vân Hành gõ vào đầu cô một cái: “Đi thôi.”

Anh nắm tay cô: “Ngày mai có dậy đi chạy buổi sáng không?”

“Có.” Bác Mộ Trì nhìn anh: “Anh đi với em đi, tối nay anh đi ngủ sớm chút.

Phó Vân Hành đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, sau khi đi chạy buổi sáng với Phó Vân Hành, Bác Mộ Trì về nhà ngủ bù, còn anh đến bệnh viện đi làm.

Ngủ dậy, Bác Mộ Trì mới từ tốn trả lời lại tin nhắn của Đàm Thư.

Bác Mộ Trì: [Chị Thư tỉnh rồi sao?”]

Đàm Thư: [Đi làm được mấy tiếng rồi cô Bác ơi.]

Bác Mộ Trì: [Ồ, tối qua làm gì thế?]

Đàm Thư: [?]

Bác Mộ Trì: [Đừng có trốn tránh nhá.]

Đàm Thư: [Tối qua tớ nghĩ cậu khó khăn lắm mới về nhà một lần, không thể làm phiền cậu với Phó Vân Hành được.]

Bác Mộ Trì: […]

Hai người nói đi nói lại một hồi, Đàm Thư gọi điện cho cô luôn, hỏi cô có muốn đi ăn trưa cùng mình không.

Bác Mộ Trì: [Không ăn với Tạ Hồi sao?]

Đàm Thư: [Có đến không?]

Bác Mộ Trì lập tức sợ, vội vàng trả lời: [Đến.]

Bác Mộ Trì đến dưới công ty Đàm Thư, vừa hay gặp đúng một đống người nghỉ trưa nên đi ra ngoài.

Cô nhướng mày, sau khi nhìn thấy Đàm Thư đi ra, việc đầu tiên cô làm là nhìn Đàm Thư một lượt đã.

“Chị Thư có bạn trai có khác.” Bác Mộ Trì trêu cô: “Sắc mặt hồng hào hơn nhiều rồi.”

Đàm Thư nhìn cô ấy, không chịu thua: “Xem ra cậu vẫn chưa có tình yêu.”

Cô ấy rất tò mò, nói thầm: “Bác sĩ Phó thực sự không có vấn đề gì à?”

Bác Mộ Trì cạn lời mất một lúc, vỗ vào tay cô ấy.

Đàm Thư cười rất vui, cô ấy cười: “Cậu làm gì thế, nói không lại thì động tay động chân à?”

Bác Mộ Trì nhìn cô: “Cậu bị Tạ Hồi dạy hư rồi.”

“Cái này không phải do anh ấy dạy hư đâu.” Cô ấy nhún vai: “Đây là sự trò chuyện bình thường của tớ với cậu.”

“Tớ không muốn nói chuyện với cậu.” Bác Mộ Trì nhìn cô ấy một cách ghét bỏ: “Bọn tớ là mối quan hệ yêu đương rất thuần túy.”

“Ồ.” Đàm Thư lạnh lùng trả lời: “Cậu yên tâm, nhanh thôi, nó sẽ không còn thuần túy nữa đâu.”

Bác Mộ Trì cạn lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.