Không biết hai người quấn quýt nhau bao lâu, tới khi tâm trí Bác Mộ Trì tỉnh táo lại thì bộ phim phát trong phòng khách đã tự nhảy sang tập tiếp theo, thậm chí còn đã phát tới bài hát cuối phim.
Ánh trăng lẻn vào phòng qua khe rèm cửa in một vệt trên sàn nhà.
Người cô dính nhơm nhớp, không biết là mồ hôi của cô hay mồ hôi của Phó Vân Hành, hay là thứ gì khác.
Nghĩ đến đây, cô kéo tay Phó Vân Hành.
Phó Vân Hành cụp mắt nhìn cô.
“Đi tắm lại đi.” Bác Mộ Trì ngái ngủ, trông không có tinh thần lắm: “Anh bế em đi.”
Phó Vân Hành biết cô luôn thẳng thắn nhưng hiếm khi nghe cô nói thẳng tới vậy. Anh cong khóe môi, hỏi khẽ: “Anh tắm cho em nhé?”
Bác Mộ Trì nhìn anh tỏ vẻ chứ không thì còn sao nữa.
Phó Vân Hành bế cô vào phòng tắm, hai người tắm rửa sơ qua.
Quay lại phòng, Phó Vân Hành thay ga giường mới, trải lại gọn gàng.
Tấm ga cũ đã ướt khá nhiều, không biết là ai làm.
Mùi hương hòa lẫn vào nhau khiến mặt Bác Mộ Trì nóng bừng. Cô cứ có cảm giác không khí thân mật gần gũi trong phòng vẫn còn chưa tan hết.
Đợi Phó Vân Hành làm xong xuôi đâu đấy, hai người nằm xuống giường.
Vừa đặt lưng xuống giường, Bác Mộ Trì lập tức nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Phó Vân Hành bật cười: “Buồn ngủ vậy à?”
“Còn mệt nữa.” Bác Mộ Trì nói khẽ: “Ngủ ngon.”
Phó Vân Hành vốn muốn nói với cô vài lời ngọt ngào nhưng thấy cô mệt tới vậy, anh cười bất đắc dĩ, ôm cô vào lòng dỗ dành: “Ngủ đi.”
Bác Mộ Trì không đáp nhưng ngoan ngoãn rúc vào ngực anh, lựa một tư thể thoải mái để nằm, ngửi mùi sữa tắm trên người anh giống y hệt của mình, cô chìm vào giấc ngủ say.
Gáy hai người dựa vào nhau, họ ngủ ngon giấc suốt đêm.
Ánh trăng trốn vào sau đám mây để màn đêm cũng cùng ngủ say với họ.
-
Bác Mộ Trì thực sự cảm thấy cô huấn luyện cả ngày cũng không mệt bằng tối qua.
Đồng hồ sinh học của cô là sáu giờ sáng, bình thường chỉ cần không thức quá khuya thì cô đều có thể thức dậy đúng giờ nhưng hôm nay thì khác.
Lúc mở mắt ra xem giờ trên đồng hồ báo thức để ở tủ đầu giường, Bác Mộ Trì còn tưởng mình bị ảo giác.
Cô với lấy điện thoại, bật lên xem thử, đồng hồ trên điện thoại nói cho cô biết hiện tại đã là chín rưỡi sáng.
Không còn ai nằm bên cạnh.
Bác Mộ Trì sờ thử, mát lạnh, Phó Vân Hành đã dậy từ lâu. Cô ngoái đầu nhìn chỗ nằm bỏ trống, ngẩn người một lúc lâu, đột nhiên điện thoại rung lên.
Cô nhấp mở, thấy Phó Vân Hành gửi tin nhắn hỏi xem cô đã dậy chưa.
Bác Mộ Trì đang định nói dậy rồi nhưng gõ xong lại xóa hết đi, thay bằng hai chữ khác rồi bấm gửi.
Thấy cô nói mình là đồ tồi, đáy mắt Phó Vân Hành hiện rõ ý cười.
Ngón tay anh dừng trên màn hình một lát, hỏi khẽ: “Ừm?”
Bác Mộ Trì: “Ngủ xong chuồn, không phải đồ tồi thì còn là gì nữa?”
Cô lý luận đâu ra đấy.
Phó Vân Hành buồn cười: “Vậy để tối về anh đền tội với em nhé?”
Bác Mộ Trì: “Đền thế nào?”
Phó Vân Hành: “Em muốn anh đền thế nào thì anh đền thế ấy.”
Bác Mộ Trì: “Anh chỉ nói suông.”
Cô “hết sức ai oán” gõ chữ thật nhanh: “Mấy giờ anh dậy?”
Phó Vân Hành: “Hơn sáu giờ.”
Bác Mộ Trì: “... Thể lực của bác sĩ Tiểu Phó quả không tồi.”
Phó Vân Hành: “?”
Nhìn thấy dấu chấm hỏi này của anh, Bác Mộ Trì lập tức rụt người lại.
Bác Mộ Trì: “Ý là tinh thần tốt. Giờ anh không bận à?”
Phó Vân Hành: “Vừa bận xong rồi, giờ có thể tám với bạn gái.”
Phó Vân Hành: “Trong bếp có bữa sáng, em dậy hâm nóng lại mà ăn.”
Bác Mộ Trì: “Vẫn chưa muốn dậy.”
Trò chuyện mấy câu, bên phía Phó Vân Hành tiếp tục lu bù công việc.
Bác Mộ Trì để điện thoại di động xuống, rúc vào chăn nằm thêm khoảng mười phút mới chậm rì rì rời giường.
Lúc rời giường, cô mới để ý đồ trên người mình là áo phông của Phó Vân Hành, rất rộng rãi, trống trải.
Lúc vào phòng tắm, Bác Mộ Trì còn soi gương nhìn thấy dấu vết trên người mình. Cô nhìn chằm chằm mình trong gương một hồi lâu, trong đầu tái hiện lại những chuyện xảy ra tối qua.
Nghĩ đi nghĩ lại, mặt Bác Mộ Trì đỏ rực lên, hoàn toàn có thể nhận ra bằng mắt thường.
Cô hơi bối rối, vừa rửa mặt vừa lẩm bẩm: “Đỏ mặt làm gì, làm nhiều là quen.”
Nói xong, cô lại vỗ đầu mình.
Nói gì vậy.
Nhất định là do cô mới tỉnh ngủ, đầu óc chưa tỉnh táo nên mới nói như vậy.
Bác Mộ Trì đánh răng, không hiểu sao lại tự bật cười.
Cô nhìn mình trong gương cười ngờ nghệch, khóe môi cong lên.
Đây có lẽ chính là mùi hôi thối của tình yêu mà Đàm Thư nói.
Rửa mặt xong, Bác Mộ Trì tìm được bữa sáng Phó Vân Hành để phần cho cô.
Cô hâm nóng lên ăn xong, ngồi phịch xuống sô pha, không còn việc gì để làm.
Bác Mộ Trì nằm một lúc thấy eo đỡ nhức mỏi hơn nhiều.
Cô bèn dậy tập yoga, xem phim.
Lúc Phó Vân Hành gọi điện thoại cho cô, phim cô đang xem vừa khéo đến đoạn gay cấn.
Anh hỏi cô buổi trưa muốn ăn gì.
Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm diễn viên trên màn hình, trả lời qua loa: “Sao cũng được, anh định đặt thức ăn ngoài cho em à?”
Phó Vân Hành nhướng mày: “Thức ăn ngoài không lành mạnh.”
Bác Mộ Trì “ồ” một tiếng: “Vậy anh định chạy về nấu cơm cho em à?”
“Em muốn anh nấu cho em à?”
Bác Mộ Trì ăn ngay nói thật, “Em cảm thấy anh không thể về kịp.”
Phó Vân Hành khẽ cười một tiếng: “Cũng hơi hơi.”
Anh thoáng ngừng lời, đổi giọng: “Có điều anh có thể ăn cơm với em.”
Bác Mộ Trì “ồ” một tiếng, do dự hỏi: “Ý anh là em tới bệnh viện gặp anh à?”
“Không phải.” Bên phía Phó Vân Hành có tiếng âm báo của thang máy, giọng anh đứt quãng, anh tạm ngừng lại: “Anh vào thang máy đã, lát nữa anh nói em biết.”
“...”
Một phút sau, Bác Mộ Trì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô ngạc nhiên trong giây lát, đi ra cửa, kề mắt vào mắt mèo nhìn thử bên ngoài. Hình như người bên ngoài nhận ra nên nói nhỏ: “Anh đây.”
Cửa mở, Bác Mộ Trì kinh ngạc nhìn Phó Vân Hành xuất hiện giữa buổi trưa: “Anh không phải đi làm à?”
“... Về ăn cơm với em.” Phó Vân Hành nhìn cô, quan sát một lượt từ trên xuống dưới: “Ổn chứ?”
Nghe anh hỏi vậy, Bác Mộ Trì hơi lúng túng.
Cô ngượng ngùng sờ tai một cái, đáp ậm ờ: “Cũng… tạm ổn.”
Phó Vân Hành cong khóe môi: “Đi ăn cơm thôi.”
“Thực ra em vẫn chưa đói.” Bác Mộ Trì nhìn cơm trưa anh cầm theo: “Anh mua ở ngoài đem về à?”
Phó Vân Hành: “Mang từ căn tin của bệnh viện về.”
Sau khi ngồi vào bàn ăn, Bác Mộ Trì mới nhớ ra.
“Có phải lúc anh hỏi em thì anh đã vào trong tiểu khu rồi không?”
Phó Vân Hành: “Ừm.”
Bác Mộ Trì liếc trộm anh một cái: “Anh đã quyết định cho em ăn gì rồi, thế mà còn hỏi.”
Phó Vân Hành cười, bóp bóp mặt cô: “Nếu em muốn ăn thứ khác thì giờ anh cũng có thể đi mua mà.”
Giờ này vốn cũng là giờ nghỉ của bác sĩ y tá, họ không phải con quay có thể xoay liên tục suốt ngày suốt đêm.
Buổi trưa không có tình huống bất ngờ thì họ vẫn có hai tiếng nghỉ ngơi. Nhiều bác sĩ y tá ở gần bệnh viện đều về nhà ăn cơm, nghỉ ngơi.
Thực ra Bác Mộ Trì muốn nói cho Phó Vân Hành biết đồ ăn của bệnh viện bọn anh không ngon.
Nhưng có thể là vì anh và cô cùng ăn với nhau nên cô thật lòng cảm thấy hôm nay đầu bếp phát huy tài nghệ tuyệt hơn hẳn mọi ngày, khiến cô phải thay đổi cách nhìn về chất lượng đồ ăn ở căn tin. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thấy cô cười tươi, Phó Vân Hành không nhịn được trêu cô: “Vui vậy à?”
“...” Bác Mộ Trì nhìn trộm anh một cái, mím môi, kiêu ngạo đáp: “Bình thường thôi.”
Ăn cơm xong, Phó Vân Hành hỏi cô thấy cơ thể thế nào.
Anh vừa hỏi vậy đã bị Bác Mộ Trì lườm.
“Trông em có vẻ yếu ớt lắm sao.” Cô đá anh một cái, thẹn thùng đỏ mặt, “Không được hỏi.”
Phó Vân Hành xoa tóc cô: “Có phải ở nhà chán lắm phải không?”
“Thực ra cũng bình thường.” Bác Mộ Trì tựa vào vai anh ngồi nghỉ: “Em xem phim rồi làm phiền Đàm Thư một chút, thời gian trôi đi rất nhanh.”
Phó Vân Hành hơi ngừng lại, cúi đầu nhìn cô: “Tối nay đi xem phim không?”
“Anh có thể tan làm đúng giờ à?” Bác Mộ Trì hỏi lại.
“Chưa chắc.” Phó Vân Hành thành thật trả lời, “Nhưng sau tám giờ thì không thành vấn đề.”
Bác Mộ Trì ngẫm nghĩ: “Cũng được.”
Cô cũng chỉ có mấy ngày nay để thoải mái thả lỏng tinh thần, chơi xong, cô phải về đi học. Cô đã liên hệ với phía nhà trường, chỉ cần cô sắp xếp được thời gian thì nhà trường hoan nghênh cô quay lại đi học.
Chuyện xem phim cứ thế được quyết định.
Phó Vân Hành ngồi nghỉ với cô nửa tiếng rồi vội vàng trở về bệnh viện.
Bác Mộ Trì ở nhà đọc sách cả buổi.
-
Hai người ở chung không hề bị bất kỳ ai phản đối.
Biết cô muốn dọn ra ngoài ở với Phó Vân Hành, Trì Lục và Bác Duyên đều không nói gì. Con cái đã lớn rồi, họ vốn cũng là những bậc cha mẹ có tư tưởng cởi mở, huống hồ họ cũng hiểu rõ Phó Vân Hành, biết anh là người thà rằng để mình tổn thương chứ nhất quyết không để Bác Mộ Trì đau lòng, đương nhiên họ lại càng không thấy có gì cần phải lo lắng.
Thấy Trì Lục và Bác Duyên đánh giá cao Phó Vân Hành như vậy, Bác Mộ Trì hơi ghen một chút.
Hôm đó, chẳng mấy khi cô với về nhà uống trà chiều với Trì Lục.
Trì Lục không hề hỏi cô dạo này sống thế nào mà chỉ thảo luận tin đồn với cô.
Thảo luận một hồi, Bác Mộ Trì không nhịn được hỏi: “Mẹ không quan tâm xem gần đây con có tin gì sao?”
Trì Lục liếc cô một cái: “Con thì có tin gì?”
Trì Lục chớp chớp mắt mấy cái, lại gần trước mặt cô: “Cãi nhau với Vân Bảo à?”
Nói xong, Trì Lục tự đáp luôn: “Chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra.”
Bác Mộ Trì nghẹn họng, nhướng mày không tin nổi: “Vì sao không thể?”
“Với thái độ Vân Bảo dung túng con như vậy, Vân Bảo chịu cãi nhau với con mới là lạ đấy.” Trì Lục nhấp một ngụm trà, ung dung thong thả nói: “Nếu có cãi nhau thì chắc chắn là do con rảnh rỗi sinh sự.”
“...”
Bác Mộ Trì tức: “Vậy lỡ như Vân Bảo không hề tốt như mọi người nhìn thấy thì sao?”
Trì Lục ngẩn người, ngơ ngác nhìn cô: “Vậy hóa ra con bị ngốc sao?”
“Hả?”
Bác Mộ Trì không hiểu tại sao lại kết luận như vậy.
“Nếu Vân Bảo không tốt với con như mọi người nhìn thấy, con còn hẹn hò với Vân Bảo làm gì, mau chia tay thôi.”
Bác Mộ Trì thực sự không ngờ Trì Lục lại có câu trả lời khiến cô mở rộng tầm mắt như vậy.
Cô nghẹn lời một lúc lâu mới nói được một câu: “Được thôi, thực ra anh ấy còn lén tốt với con hơn những gì mọi người thấy.”
Trì Lục: “Mẹ nhận ra điều đấy.”
Bác Mộ Trì hiếu kì: “Sao mẹ nhận ra được?”
Trì Lục: “Tuy miệng có thể nói dối nhưng ánh mắt và một số hành vi theo bản năng luôn nói thật.”
Bất kể lúc họ có mặt hay không, sự yêu chiều và quan tâm Phó Vân Hành dành cho Bác Mộ Trì nhiều khi là những hành vi xuất phát từ vô thức.
Đây không phải giả vờ giả vịt hay là bất kỳ điều gì khác.
Với anh, Bác Mộ Trì là điều quan trọng nhất, toàn bộ cảm xúc của cô, chuyện của cô luôn được ưu tiên số một trong lòng Phó Vân Hành. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bác Mộ Trì “ồ” một tiếng, bám lấy Trì Lục làm nũng: “Mẹ, một thời gian ngắn nữa thôi là Vân Bảo tốt nghiệp rồi, mẹ với cha sẽ tham dự lễ tốt nghiệp của Vân Bảo chứ?”
Trì Lục liếc cô một cái: “Con nói xem.”
Bác Mộ Trì tỏ ra vô tội: “Con không biết mọi người có rảnh không.”
“Sẽ đi.” Trì Lục búng trán cô: “Có điều bao giờ thì con tốt nghiệp vậy?”
“...”
Vấn đề này quá đau lòng, Bác Mộ Trì im lặng một hồi lâu, mới yếu ớt nói: “Con còn đang chiến đấu vì tương lai.”
Trì Lục: “Con nói đúng là văn vẻ.”
-
Ngày tốt nghiệp của Phó Vân Hành tới nhanh hơn tưởng tượng.
Đầu tháng sáu, anh nghỉ thực tập ở bệnh viện, tập trung chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.
Anh bảo vệ luận văn tốt nghiệp tại Hội nghị thường niên tiến sĩ ngành học quốc tế.
Bác Mộ Trì không thể đích thân tham dự.
Nhưng cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hăng hái khi anh bảo vệ luận văn.
Cô vẫn luôn biết Phó Vân Hành là người có lòng kiêu hãnh. Anh có sức mạnh và năng lực đáng để kiêu hãnh.
Hôm chụp ảnh tốt nghiệp, cả nhóm Bác Mộ Trì và Trì Lục cùng tới.
Cô ôm bó hoa do chính tay mình chọn, lúc nhìn thấy Phó Vân Hành mặc trang phục tốt nghiệp, cô chạy tới, kín đáo đưa hoa cho anh: “Vân Bảo, chúc mừng anh tốt nghiệp.”
Bác Mộ Trì nói nhỏ: “Sau này anh là người lăn lộn với xã hội rồi.”
Phó Vân Hành bị cô chọc cười, nét mặt anh dịu dàng: “Cám ơn em Đâu Đâu.”
Mặt Bác Mộ Trì nóng bừng, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết: “Bọn anh chụp hình tốt nghiệp xong chưa?”
Phó Vân Hành gật đầu, ngước mắt nhìn những người lớn ở bên kia.
“Cha, mẹ.” Anh dừng một chút, lại chào: “Cô Trì, chú Bác.”
Quý Thanh Ảnh và Trì Lục đồng thanh: “Vân Hành, tốt nghiệp vui vẻ.”
Quý Thanh Ảnh phì cười, vỗ vai anh: “Cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”
Trì Lục đứng bên cười, nói với Phó Vân Hành: “Mặc dù cháu trưởng thành rồi nhưng nếu ở bên ngoài có bị ai bắt nạt thì cứ việc về tìm cha cháu và chú Bác.”
“...”
Phó Ngôn Trí nhìn anh một cái: “Cô Trì của con nói đúng.”
Bác Duyên gật đầu: “Chuyện nhỏ thì tự lo, chuyện lớn hẵng tìm chú.”
Phó Vân Hành không nhịn được cười: “Cháu nhất định sẽ ghi nhớ ạ.”
Anh biết mọi người đều đang dùng những cách thức khác nhau để nói với anh rằng dù anh đã trưởng thành, đã tốt nghiệp, đã là người trưởng thành, nhưng chỉ cần họ vẫn còn ở đây thì anh luôn luôn có một bến cảng để tránh gió.
Phó Vân Hành hiểu rõ điều này.
Mọi người tìm người chụp hình tốt nghiệp.
Chụp xong, Trì Lục và Quý Thanh Ảnh tràn đầy phấn khởi chụp ảnh riêng hai người cho Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành.
Chụp một hồi, Trì Lục lẩm bẩm: “Sao mẹ cứ có cảm giác như đang chụp ảnh kết hôn cho bọn con ấy?”