Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Chương 1: Mùa chờ đợi



Doãn Tiểu Mạt mê man nằm trên trên giường, vừa phát sốt vừa đau bụng kinh, đau đến quằn quại.

Di động chợt rung lên, hình như có tin nhắn, Doãn Tiểu Mạt lười không buồn xem, tiếp tục nằm ngây người trong chăn. Một lát sau, di động lại rung liên tục, xem ra chưa đạt được mục đích đối phương chưa dừng lại. Doãn Tiểu Mạt chật vật lôi điện thoại dưới gối ra, trên màn hình nhấp nháy tên bạn gái cũ của anh trai cô: Lương Băng.

“A lô!” Giọng Doãn Tiểu Mạt khàn khan vang lên.

“Ốm đấy à?”

“Vâng.”

“Lên weibo[1] đi!” Lương Băng nói ngắn gọn: “Bảo đảm sẽ thấy thuốc trị bệnh của em tới!”. Nói xong, cô cúp máy.

[1] Một trang mạng xã hội của Trung Quốc, tương tự như facebook, zingme… (Mọi chú thích trong cuốn sách đều của người dịch)

Doãn Tiểu Mạt bị bà chị dâu cũ làm cho ngơ ngẩn chẳng hiểu gì, dù đầu rất đau nhưng cô vẫn mở di động lên mạng Sina Weibo.

Vừa mới đăng nhập, Doãn Tiểu Mạt liền giật mình, ở góc bên phải hiện thông báo những mấy trăm lượt tag. Người theo dõi trên Weibo của cô tuy không ít, nhưng sức ảnh hưởng của cô không lớn đến thế.

Doãn Tiểu Mạt ngồi bật dậy, trừng mắt to hết cỡ. Thông báo đầu tiên là bài đăng Weibo của Nghê Thiến, nội dung:

Trà Chanh Bạc Hà thân mến, hôm nay chị ngồi cùng chuyến bay với Ngũ Trác Hiên, có cần chị bày tỏ giúp em sự ái mộ với anh ấy không?

Trà Chanh Bạc Hà là nick trên weibo của Doãn Tiểu Mạt, dòng trạng thái kia đã bị fan của Ngũ Trác Hiên tìm được, chia sẻ hàng năm trăm lượt, chẳng trách bảng thông báo của cô lên tới năm trăm cái.

Những dòng nội dung của mọi người gắn với link chia sẻ đều vô cùng kì quái, nhưng phần lớn đều tỏ thái độ ủng hộ.

Trán Doãn Tiểu Mạt đổ mồ hôi lạnh, hai má thoáng ửng hồng.

Ngũ Trác Hiên là thần tượng, ngôi sao lớn của cả ba giới truyền hình, điện ảnh và âm nhạc. Từ năm mười tám tuổi bắt đầu debut[2] đến nay, trải qua bao lần chìm nổi, cho dù là thời kỳ đỉnh cao hay bị “thất sủng” đều giữ được sự bình tĩnh, khiêm tốn, bảo vệ được hình ảnh trong sạch của bản thân.

[2] Lần đầu tiên lên sân khấu chính thức.

Doãn Tiểu Mạt cuồng Ngũ Trác Hiên thế nào chỉ cần lướt qua weibo của cô là đủ biết. Ngoại trừ một vài dòng trạng thái thể hiện tâm trạng của mình ra, tất cả những sở thích và sở ghét đều có liên quan đến Ngũ Trác Hiên. Trong câu lạc bộ fan của Ngũ Trác Hiên, cô cũng có chút danh tiếng, nhưng giống như thần tượng của mình, Doãn Tiểu Mạt khá trầm tính, chẳng mấy khi tham gia những cuộc họp fan và các hoạt động tập thể khác. Bình thường cô đều tự tìm thú vui cho mình, thỉnh thoảng vẽ áp phích tuyên truyền cho những bộ phim mới của Ngũ Trác Hiên. Có thể giúp được thần tượng mình chút việc nhỏ vậy cô đã cảm thấy hài lòng rồi.

Là bạn thân nhất của cô, Nghê Thiến đương nhiên hiểu rõ tình cảm của cô với Ngũ Trác Hiên, bởi vậy, có cơ hội tốt như thế, cô ấy không thể bỏ qua.

Doãn Tiểu Mạt vội vàng hồi âm lại trạng thái của cô bạn. Bỗng nhiên, weibo của cô xuất hiện một thông báo có người theo dõi mới, cô tiện tay click mở ra xem, đại não nhất thời trống rỗng.

Mộng mị mất mấy giây, Doãn Tiểu Mạt lập tức gọi điện thoại cho Lương Băng: “Chị… chị dâu… Ngũ Trác Hiên theo dõi weibo của em!”.

Lương Băng bâng quơ hỏi: “Hiện giờ có cảm giác gì?”.

“Em… em sau này không dám đăng status nữa!”

Lương Băng không biết nói gì. Người bình thường hẳn sẽ vui mừng phát điên, còn cô gái này rốt cuộc là có đại não của người hành tinh nào?!

“Sao bây giờ? Sao bây giờ? Weibo của em toàn đăng mấy cái chuyện ăn uống linh tinh, đều bị anh ấy thấy hết rồi. Toi rồi!”. Doãn Tiểu Mạt cuống đến mức đầu xoay mòng, gáy ướt đẫm mồ hôi.

Lương Băng bình tĩnh nói: “Không phải không có cách”.

“Cách gì?”

“Em có thể xóa anh ta ra khỏi list fan[3].”

[3] Danh sách người quan tâm/ theo dõi trên weibo.

“Là chị, chị có đành lòng không?”. Doãn Tiểu Mạt sắp khóc đến nơi, có mắc bệnh nan y cùng đường mới làm theo cách của Lương Băng.

“Gì mà không đành lòng chứ! Em băn khoăn như thế, lo lắng như thế, tốt nhất là cứ xóa đi.”

Bà chị dâu này lắm lúc lãnh đạm chết người. Doãn Tiểu Mạt bị Lương Băng tạt một gáo nước lạnh, chán chẳng buồn tranh cãi nữa, tùy tiện nói qua loa vài câu rồi cúp máy.

Cô ngơ ngẩn nhìn hình đại diện trong danh sách người quan tâm, cảm giác như mình đang nằm mơ.

“Hoàng Hà chảy về phía đông, sao trên trời tụ về phía Bắc Đẩu… ” Tiếng chuông di động lôi cô từ giấc mộng về hiện tại. Bài hát này cô cài cho một người đặc biệt, hoàn toàn phù hợp với tính cách dứt khoát của cô ấy.

“Tiểu Mạt, chị giúp cô xin chữ ký của Ngũ Trác Hiên rồi nhé! Cô thấy chị rất tốt với cô không, đợi chị về nhất định phải mời chị đi ăn đấy nhé!”

Không đợi Doãn Tiểu Mạt mở miệng, Nghê Thiến đã hét lên: “Ahhhhhhhhh!!!! Ngũ Trác Hiên theo dõi cô kìa!!!”.

Doãn Tiểu Mạt vội vã giơ di động ra xa, đêxiben[4] của giọng Nghê Thiến quả thật quá cao, cô không hấp thu nổi.

[4] Áp suất âm thanh

“Doãn Tiểu Mạt, tiền ăn tháng sau, cô bao!!!” Nghê Thiến còn tỏ ra sung sướng hơn cả lúc nhận được giải thưởng trị giá năm triệu tệ, tíu tít nói một hồi.

“Tại sao chứ?” Doãn Tiểu Mạt tiu nghỉu hỏi.

Nghê Thiến hào hứng trả lời: “Vì chị bắc cầu mối cho quan hệ giữa cô và thần tượng trên weibo, sau đó cô sẽ có cơ hội dụ dỗ người ta!”.

Doãn Tiểu Mạt bị cách dùng từ mạnh bạo của Nghê Thiến làm cho đổ mồ hôi lạnh, toàn thân đang mệt mỏi bỗng dễ chịu hơn hẳn: “Bà chị nên học lại Ngữ văn cẩn thận đi!”.

Nghê Thiến đột nhiên nói: “Chị còn có việc, không nói chuyện cùng cô nữa. Bye bye!”. Nói xong từ cuối cùng, cô ấy lập tức cúp máy.

Weibo như bị ném bom, sự kiện này được đem ra bàn luận náo nhiệt. Hơn nữa vì Ngũ Trác Hiên đột nhiên theo dõi weibo của Doãn Tiểu Mạt, nên nhiều người cũng muốn thử xem sao, có người còn nhắn tin riêng, có người đăng trạng thái, cố gắng gây sự chú ý.

Doãn Tiểu Mạt vò đầu bứt tóc! Việc này do cô gây ra, nếu vì thế mà Ngũ Trác Hiên bị làm phiền thì cô tuyệt đối không muốn.

Do dự rất lâu không biết phải làm sao, cô đang định nhét di động xuống dưới gối nhắm mắt làm ngơ thì có người gửi tin nhắn riêng trong weibo. Là cô bạn Hoa Lưu Ly.

Hoa Lưu Ly là fan duy nhất của Ngũ Trác Hiên mà Doãn Tiểu Mạt chơi thân. Dù thời gian cô ấy hâm mộ Ngũ Trác Hiên không lâu bằng Doãn Tiểu Mạt nhưng lại là một người dày dặn kinh nghiệm..

Nghe nói Hoa Lưu Ly có một bà chị họ là biên kịch nổi tiếng, một bà chị họ là phóng viên giải trí nên cô ấy có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với người trong giới. Theo lý mà nói, nếu tiếp xúc quá nhiều thì sẽ phản cảm mới đúng, nhưng trái lại, Hoa Lưu Ly rất cuồng Ngũ Trác Hiên. Theo cách nói của cô ấy, Ngũ Trác Hiên ngoại trừ rất hiền và hơi… ngốc ra thì không có bất kỳ khuyết điểm nào khác.

Hoa Lưu Ly và Doãn Tiểu Mạt quen biết nhau theo một cách rất bình thường. Một lần Doãn Tiểu Mạt vẽ tranh minh họa phỏng theo tạo hình của Ngũ Trác Hiên trong bộ phim cổ trang mới nhất, Hoa Lưu Ly vô tình trông thấy liền nhắn tin trong weibo, Doãn Tiểu Mạt khiêm tốn đáp lại, sau đó hai người chuyện qua chuyện lại dần dần trở thành bạn tốt. Hoa Lưu Ly bình thường hay kể những chuyện thú vị trong quá trình quay phim cho Doãn Tiểu Mạt, cô nghe vô cùng say sưa. Dù hai người không ở chung thành phố, cũng chưa từng gặp nhau bao giờ, nhưng qua cách nói chuyện và sở thích, Doãn Tiểu Mạt chợt nảy sinh ảo giác, rằng kiếp trước nếu họ không phải là người yêu thì cũng là chị em. Hoa Lưu Ly là chuyên viên trang điểm trong studio, có cách nhìn độc đáo, cô ấy thường đưa ra những nhận xét chuẩn xác cho tranh của Doãn Tiểu Mạt, giúp Doãn Tiểu Mạt tiến bộ rất nhiều. Thỉnh thoảng đến phim trường xem quay phim, Hoa Lưu Ly cũng mang những bức tranh ấy cho Ngũ Trác Hiên xem, sau khi nghe được những lời khen ngợi của Ngũ Trác Hiên, nhất định sẽ kể lại cho Doãn Tiểu Mạt nghe, khiến cô vui tới mấy ngày sau.

“Tiểu Bạc Hà, nhờ phúc của cậu mà Ngũ Trác Hiên cũng theo dõi tớ đấy!” Hoa Lưu Ly nói. Niềm vui tới quá bất ngờ khiến cô ấy nói năng có chút lộn xộn.

Doãn Tiểu Mạt lập tức mở danh sách những người Ngũ Trác Hiên theo dõi ra, quả nhiên thấy hình đại diện của Hoa Lưu Ly: “Ừ, tớ thấy tên cậu rồi!”.

Hoa Lưu Ly nói tiếp: “Nhưng mà hình như đang có rất nhiều người muốn được anh ấy theo dõi, như thế liệu anh ấy có thấy phiền phức lắm không?”.

Doãn Tiểu Mạt nghệt mặt: “Tớ cũng nghĩ như thế, cậu bảo làm sao bây giờ?”.

“Hay cậu inbox cho anh ấy nói một câu xin lỗi đi.”

“Cho ai cơ?” Ngón tay Doãn Tiểu Mạt chợt run nhẹ.

“Ngũ Trác Hiên chứ còn ai vào đây???”

Doãn Tiểu Mạt hoảng sợ: “Tớ… tớ… ”.

Hoa Lưu Ly hướng dẫn từng bước: “Cậu nói thế này, hôm nay gây rắc rối cho anh, vô cùng xin lỗi”.

Doãn Tiểu Mạt do dự một lúc, cảm thấy Hoa Lưu Ly nói cũng có lý, cô ôm thấp thỏm và kích động gửi một tin nhắn riêng tới Ngũ Trác Hiên. Sau đó, gửi một biểu tượng “+ +” đăm chiêu ủ dột tới Hoa Lưu Ly: “Xong rồi”.

Hoa Lưu Ly gửi lại khuôn mặt cười lớn: “Tình yêu à, cậu biết nghe lời quá đi ha ha ha… ”.

Doãn Tiểu Mạt buồn bực: “Sẽ có hậu quả gì?”.

“Hậu quả chính là… anh ấy sẽ trả lời lại cậu. Ha ha ha!” Hoa Lưu Ly không dám, liền động viên Doãn Tiểu Mạt nhắn tin, không ngờ cô bạn này lại vô cùng ngây thơ. Cô rất hào hứng mong chờ chuyện tiếp theo.

Doãn Tiểu Mạt mộng mị. Hôm nay cô gặp quá nhiều niềm vui bất ngờ và chịu quá nhiều kích thích, đến tối, cơn sốt lên 39, 5 độ. Phải tới bệnh viện truyền nước ba ngày mới khỏi.

Vì bị ốm mấy ngày, khi đi làm lại, Doãn Tiểu Mạt mới phát hiện vị trí làm việc của mình đã có người đảm nhiệm.

Cô nói hết lời mới thuyết phục được chủ cửa hàng bách hóa giao cho cô ca làm từ mười hai giờ đêm đến bảy giờ sáng.

Đây là ca làm ai cũng tránh xa, vì thời gian đó ít khách hàng, kiếm được ít mà không được nghỉ ngơi. Doãn Tiểu Mạt cũng đành chấp nhận, cô cần công việc này để kiếm tiền sinh hoạt và học phí. Cô gắng gượng tinh thần đến ba giờ sáng, cơ thể vừa khỏi bệnh cầm cự không nổi.

Chợt ngoài cửa có tiếng động, Doãn Tiểu Mạt nặn ra nụ cười thật tươi: “Hoan nghênh quý khách!”.

“Tiểu Mạt, đi về với anh!”

Ồ, người mới vào là anh cả Hứa Chi Nhiên.

Doãn Tiểu Mạt ngây người, nhanh chóng nói: “Anh, anh đừng lằng nhằng, em đang làm việc”.

Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Chi Nhiên tới tìm cô, sau vài lần bị cô từ chối, anh ta quả nhiên không xuất hiện nữa, nhất là sau khi anh ta và Lương Băng chia tay, số lần Doãn Tiểu Mạt gặp anh ta còn ít hơn gặp Lương Băng.

“Nửa đêm khuya khoắt làm cái gì mà làm, mày là con gái con đứa làm thế còn ra cái thể thống gì?”

Lại nữa rồi!!! Doãn Tiểu Mạt ong hết cả đầu. Vị anh trai này của cô nhiễm tư tưởng phong kiến rất nặng, không cho phép cô đi đâu quá mười giờ tối, không tán thành việc phụ nữ làm việc bên ngoài, haizzz! Dù cho Doãn Tiểu Mạt trước giờ chưa từng tỏ ra hòa nhã với anh trai, nhưng Hứa Chi Nhiên hình như không biết nản. Anh ta đối xử với Lương Băng cũng thế, khăng khăng coi cô ta là đồ quý giấu trong nhà, nhưng Lương Băng cá tính và tự lập, vẫn muốn ra ngoài làm việc, tư tưởng và suy nghĩ của hai người khác nhau quá nhiều. Hứa Chi Nhiên có cái nhìn tương đối hà khắc với phụ nữ, nhưng bản thân lại rất phong lưu, số phụ nữ mà anh ta từng hẹn hò có thể xếp hàng dài từ đầu bên này tới đầu bên kia thành phố, thậm chí, sau khi xác định quan hệ với Lương Băng rồi vẫn không chịu yên phận. Lương Băng không chấp nhận được, cuối cùng chia tay.

Doãn Tiểu Mạt trừng mắt nhìn anh trai: “Chuyện của em không cần anh lo”.

“Không cần anh lo? Mày đừng quên anh là người thân duy nhất của mày.” Hứa Chi Nhiên nổi giận đùng đùng.

Doãn Tiểu Mạt ngừng một lúc mới nói: “Đúng, anh là anh trai em, nhưng anh quản lý em quá nhiều rồi. Em không làm chuyện vi phạm pháp luật, em kiếm sống bằng hai bàn tay em thì ảnh hưởng đến ai?”.

“Trong nhà không thiếu chút tiền cỏn con ấy, anh cũng đâu phải không cho mày tiền, mày cần gì phải tự hại mình như thế?” Hứa Chi Nhiên không hiểu vì sao mình hết lòng lo cho em gái mà cô lại không cảm kích. Lương Băng cũng vậy, làm một bà vợ an nhàn sung sướng không thích, sao cứ nhất quyết đòi đi làm? Tranh giành hơn thua với đàn ông, không mệt à?

Doãn Tiểu Mạt mím môi: “Đấy là nhà anh, không phải nhà em. Tiền của anh, em cũng không cần”.

Hứa Chi Nhiên giận giữ: “Nói bao nhiêu lần rồi, tiền của anh đâu phải đi ăn cắp ăn trộm của ai! Mấy người ai cũng khiến tôi phải lo lắng!”.

Doãn Tiểu Mạt lườm anh: “Anh mắng em thì mắng, đừng có lôi chị dâu vào!”.

“Ai là chị dâu của mày hả? Anh xin mày, mày đừng có nhắc tới tên cô ta trước mặt anh.” Cứ nói tới Lương Băng là Hứa Chi Nhiên lại phẫn nộ. Không biết điều, tùy tiện, đấy chính là nhận xét của Hứa Chi Nhiên về Lương Băng.

Doãn Tiểu Mạt không thèm tranh cãi nữa: “Không nhắc thì thôi, anh về đi, đừng làm ảnh hưởng tới công việc của em”.

Hứa Chi Nhiên quẳng xấp tiền trên bàn: “Làm ở đây một ngày được bao nhiêu, anh trả mày!”.

Mặt Doãn Tiểu Mạt cứng đờ: “Mang số tiền dơ bẩn của anh đi”.

“Doãn Tiểu Mạt!” Hứa Chi Nhiên tức giận.

“Hứa Chi Nhiên!” Doãn Tiểu Mạt cũng không phải dễ bị bắt nạt. Hai anh em cô mỗi lần gặp nhau hệt như thiên thạch va vào trái đất. Trước đây còn có Lương Băng làm người hòa giải, giờ thì…

Hứa Chi Nhiên trợn mắt: “Ăn nói thế hả?”.

“Em nói sai cái gì?” Doãn Tiểu Mạt thản nhiên.

Lửa giận bùng lên trong mắt Hứa Chi Nhiên, anh ta quả nhiên đã bị Doãn Tiểu Mạt chọc giận. Với cô em gái ương ngạnh này, anh hoàn toàn bó tay. Hừ lạnh một cái, Hứa Chi Nhiên quay người bỏ đi.

Doãn Tiểu Mạt lớn tiếng: “Tiền của anh, cầm đi!”.

Hứa Chi Nhiên làm như không nghe thấy. Để tiền lại rồi bỏ đi, đây là biện pháp duy nhất anh ta có thể nghĩ ra để đối phó với Doãn Tiểu Mạt.

Doãn Tiểu Mạt thở dài một tiếng rồi cầm tiền cất đi. Cô biết rõ anh trai quan tâm lo lằng cho cô, nhưng anh ấy lại dùng sai cách. Toàn thân mệt mỏi rã rời, cô dụi mắt, lấy di động ra đăng nhập weibo.

Thấy có tin nhắn đến trong hộp tin, cô còn tưởng là của Hoa Lưu Ly, cô liền mở ra. Sau đó, mắt cô mở to!

Ngũ Trác Hiên: “Không sao, mọi chuyện cứ để tự nhiên!”. Phía sau còn gửi kèm theo hai biểu tượng mặt cười.

Doãn Tiểu Mạt ngây người, véo một cái vào cánh tay. Khi cảm thấy đau nước mắt chực trào ra, cô mới dám tin đây không phải là mơ.

Nỗi lo lắng công việc bị đoạt mất, sự tức giận với anh trai, thoắt cái liền biến sạch.

Cô luống cuống tay chân bấm số điện thoại của Hoa Lưu Ly. Chuông reo được một nửa mới nhớ ra bây giờ đang là nửa đêm, Hoa Lưu Ly đã đi đánh cờ với Chu Công từ lâu rồi. Doãn Tiểu Mạt lè lưỡi, bưng hai gò má đã nóng bừng, ngây ngô cười thật lâu, thật lâu.

Buổi sáng giao ca xong, Doãn Tiểu Mạt về nhà thay quần áo. Chiều mới phải đi học nên Doãn Tiểu Mạt tranh thủ tới ngân hàng, gửi số tiền của anh trai đưa vào tài khoản tiết kiệm. Mấy năm nay, Hứa Chi Nhiên cách một thời gian lại tới tìm, cho cô một ít tiền, cô đều gửi vào ngân hàng, chẳng bao giờ dùng tới. Cô dự định sau khi tốt nghiệp đại học, tìm được công việc ổn định rồi trả lại số tiền kia cho anh trai. Lúc ấy, chắc chắn anh sẽ không có lý do gì mà từ chối.

Vừa gửi tiền xong thì chuông di động reo. Nhìn số điện thoại trên màn hình, Doãn Tiểu Mạt hơi bất ngờ, là cô Tiếu, mẹ của Lâm Gia Minh, học sinh lớp chín mà Doãn Tiểu Mạt đang gia sư. Nếu không phải có thay đổi về vấn đề giờ dạy thì cô Tiếu sẽ không gọi điện cho cô.

“A lô, cô Tiếu ạ, có chuyện gì vậy cô? Đổi giờ học cho Gia Minh ạ?”

Im lặng một lát.

“Tiếu Mạt, cô có chuyện này muốn nói với cháu.”

Doãn Tiểu Mạt có dự cảm không tốt, thận trọng nói: “Có chuyện gì cô cứ nói đi ạ!”.

“Là thế này”, cô Tiếu ngập ngừng, “Gia Minh sắp lên cấp ba, chú nhà cô muốn tìm một sinh viên chuyên Toán để dạy cho nó, cháu… ”, cô Tiếu hạ quyết tâm nói nốt: “Tuần này cháu tới dạy cho Gia Minh nhà cô hai buổi cuối, tuần sau thì… ”.

Doãn Tiểu Mạt cắt ngang lời cô: “Vâng, cháu hiểu rồi ạ”.

“Tiểu Mạt, thật ngại quá..”

“Không sao ạ”. Nhà dột gặp trời mưa, chuyện này đối với Doãn Tiểu Mạt đúng là họa vô đơn chí. Nhưng cũng chẳng còn cách nào, cô chỉ là sinh viên Mỹ thuật. Phụ huynh đương nhiên muốn người khác tài giỏi hơn dạy con người ta rồi.

Cô Tiếu nói mấy câu khách sáo rồi cúp máy.

Doãn Tiểu Mạt lục ví tiền, nắm mấy tờ tiền còn sót lại, thở dài, chẳng lẽ phải dùng tới số tiền kia? Cô đã kiên quyết lâu như vậy, bây giờ lại từ bỏ ư?

Doãn Tiểu Mạt và Hứa Chi Nhiên là anh em cùng mẹ khác cha. Mẹ cô là Mạnh Hiểu Lộ, trước đây đòi li hôn với Hứa Quảng Triệu vì ông ta ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Về chuyện này, Hứa Chi Nhiên rất giống bố. Gia đình Hứa Quảng Triệu giàu sang có tiếng, nhưng Mạnh Hiểu Lộ cũng không thèm ngó ngàng tới một hào tiền nhà ông ta, dứt khoát chia tay, khi ấy Hứa Chi Nhiên mới tám tuổi.

Sau này, Mạnh Hiểu Lộ gặp được Doãn Chí, một người đàn ông tuấn tú, tính cách hoàn toàn không giống Hứa Quảng Triệu. Doãn Chí là giáo viên cấp ba, lương tháng chẳng được bao nhiêu nhưng ông đối xử với Mạnh Hiểu Lộ vô cùng tốt. Hai người kết hôn không bao lâu thì Mạnh Hiểu Lộ hạ sinh Doãn Tiểu Mạt, một nhà ba người rất hòa thuận vui vẻ. Cuộc sống yên ổn cứ như vậy trôi qua, mãi đến năm Doãn Tiểu Mạt mười tám tuổi, Doãn Chí và Mạnh Hiểu Lộ cùng nhau đi du lịch kỷ niệm ngày cưới, trên đường không may gặp tai nạn xe, hai người cùng qua đời.

Đang từ trên đỉnh hạnh phúc, Doãn Tiểu Mạt bỗng chốc rơi xuống, thành trẻ mồ côi.

Hứa Chi Nhiên nhiều lần thuyết phục cô về nhà mình sống nhưng cô không đồng ý.

Con gái của vợ cũ, lấy thân phận gì chứ?

Hơn nữa, cũng không hiểu vì sao, cô rất “dị ứng” với Hứa Quảng Triệu.

Doãn Tiểu Mạt nhất quyết không theo anh trai về nhà nên Hứa Chi Nhiên chỉ còn cách nhờ Lương Băng chăm sóc cô. Không ngờ hai người họ lại quá thân thiết, thậm chí sau khi Hứa Chi Nhiên và Lương Băng chia tay, mối quan hệ của Doãn Tiểu Mạt và Lương Băng vẫn rất khăng khít.

Lúc đầu, Doãn Tiểu Mạt còn có khoản tiền mà bố mẹ để lại, nhưng sau dùng hết, học phí của Học viện Mỹ thuật thì cao cắt cổ, Hứa Chi Nhiên rất nhiều lần đề nghị giúp đỡ nhưng cô đều từ chối. Cuối cùng Lương Băng đành phải cho cô vay một ít tiền, còn dặn cô không cần vội trả.

Để giảm bớt phí nhà ở, Doãn Tiểu Mạt đành xin học ngoại trú, mỗi ngày phải đi tới đi lui giữa hai đầu thành phố. Một ngày tối đa cô làm sáu công việc, rửa bát ở nhà hàng, bán hàng ở cửa hàng sách báo, làm gia sư, phát tờ rơi, phát phiếu điều tra thị trường, thậm chí còn làm theo giờ.

Nói chung Doãn Tiểu Mạt rất khổ cực, mỗi ngày chỉ được ngủ ba tiếng, chẳng bao lâu mà gầy rộc cả người, có khi trên xe buýt phải đứng mà cô cũng có thể ngủ được. Doãn Tiểu Mạt không mấy để tâm, lòng kiêu hãnh giúp cô chống đỡ đến cùng, cuối cùng cô cũng trả xong nợ cho Lương Băng. Lương Băng thấy cô vất vả như thế, mắng cô xối xả một trận, Doãn Tiểu Mạt cũng chỉ cười, đối với cô, không có gì quý hơn tự trọng.

Hôm nay vào đường cùng thế này, cô không hề tức giận, không hề nản lòng, cô tin ông trời không tuyệt đường mình, không có gì có thể làm khó cô được.

Doãn Tiểu Mạt về nhà lấy cặp sách đi học, vừa xuống khỏi khu nhà, cô thấy Nghê Thiến ngồi ở bồn hoa, tủm tỉm nhìn mình.

“Sao không gọi điện cho em? Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc hỏi.

“Gọi rồi, cô tắt máy.”

Bây giờ Doãn Tiểu Mạt mới phát hiện, di động của mình sập nguồn vì hết pin. Cô vội xin lỗi Nghê Thiến: “A, sorry, tìm em có việc gì thế?”.

“Hehe… ” Nghê Thiến lôi va li từ sau lưng ra tới trước mặt: “Chị muốn thuê phòng cô ở mấy tháng, cô có đồng ý không?”.

“Hả?” Doãn Tiểu Mạt ngớ người.

Nghê Thiến ưỡn ngực: “Hợp đồng hết hạn rồi, chị không còn chỗ ở, chuyển tới ở chỗ cô ít bữa, chị sẽ trả tiền nhà”.

“Cứ ở đi, không cần trả tiền đâu”. Doãn Tiểu Mạt giúp Nghê Thiến kéo hành lý lên nhà. Căn hộ bố mẹ cô để lại nằm trên tầng sáu, không có thang máy, hai người leo tới nơi thì mệt nhoài.

Nghê Thiến xếp đồ đạc mình xong, đưa cho Doãn Tiểu Mạt một cái phong bì: “Chị đưa trước ba tháng đã nhé, không có nhiều hơn đâu”.

Doãn Tiểu Mạt hít sâu: “Em bảo không cần rồi mà”.

Nghê Thiến nhét vào tay cô: “Nhận đi, sau này hàng ngày cô lo cơm nước cho chị là được”.

Doãn Tiểu Mạt chợt đỏ hoe mắt, cô hiểu Nghê Thiến làm vậy chỉ vì muốn giúp mình. Lòng sĩ diện quá cao, cô không nhận tiền từ người khác, cho nên Nghê Thiến chỉ có thể dùng cách này.

“Đồ dở người! Khóc cái gì?” Nghê Thiến xoa xoa đầu cô.

Doãn Tiểu Mạt ôm lấy Nghê Thiến, khẽ nói: “Cám ơn!”

Nghê Thiến véo mũi cô: “Thôi thôi, còn không mau đi là muộn học đấy”.

Doãn Tiểu Mạt nhìn đồng hồ, lập tức nhảy dựng lên, vội vàng rời khỏi nhà.

“Cặp sách!” Nghê Thiến ném cho cô.

Doãn Tiểu Mạt làm mặt quỷ: “Em đi đây. Tối về nấu cơm cho bà chị”.

Nghê Thiến xua tay đuổi: “Đi đi”.

Doãn Tiểu Mạt là sinh viên trường mỹ thuật nổi tiếng, đương nhiên học phí cũng rất cao. Vì các trường nghệ thuật yêu cầu điểm đầu vào thấp hơn những trường khác nên trở thành lựa chọn hàng đầu của những gia đình giàu có. Doãn Tiểu Mạt thì không như vậy, cô vì sở thích hội họa nên mới thi mỹ thuật, sự nỗ lực của cô so với người khác cũng nhiều hơn. Cô vội vội vàng vàng chạy tới lớp học thì thấy trong lớp chỉ có năm sinh viên tới nghe giảng, trong lòng không kìm được thở dài. Giảng viên cũng đã quá quen với bầu không khí đó, vẫn nói năng ôn tồn, làm tròn bổn phận dạy học của mình.

Hết giờ, Doãn Tiểu Mạt ôm sách vở tới khu ký túc nữ tìm bạn học Lương Khai Khai trao đổi việc làm thêm. Công việc gia sư lần trước cũng là cô ấy giới thiệu cho cô. Doãn Tiểu Mạt rất hi vọng cô ấy có thể giúp mình lần nữa. Trước đây, có một lần Lương Khai Khai nhắc tới vẽ tranh minh họa cho một tạp chí, không biết bây giờ có còn không, nếu được giao công việc này thì thật là quá tốt, cô có thể không cần làm ở cửa hàng bách hóa nữa. Nếu cứ tiếp tục thì thân thể cô cũng không chịu nổi nữa.

Chợt một ánh chớp lóe lên, Doãn Tiểu Mạt không buồn nghĩ ngợi, hét lên: “Vu Trụ, cậu ra đây cho tớ!”.

Từ thân cây ló ra một người cao to, khuôn mặt tuấn tú đang nhăn nhó, cậu ta ngượng ngùng nói: “Chào Tiểu Mạt!”.

“Đưa đây!” Doãn Tiểu Mạt chìa tay;

“Gì cơ?” Vu Trụ vô thức giấu hai tay ra sau lưng.

Doãn Tiểu Mạt nghiêm mặt: “Đừng có giả ngốc!”.

Vu Trụ cười hì hì.

“Không đưa tớ sẽ nổi giận đấy.” Doãn Tiểu Mạt xoay người, giả vờ không thèm để ý.

Vu Trụ quả nhiên cuống cuồng thật: “Tớ đưa, tớ đưa!” Rồi đưa di động choTiểu Mạt.

Doãn Tiểu Mạt thành thục mở thư mục lưu ảnh trong điện thoại ra, xóa đi mấy tấm ảnh vừa được chụp.

Vu Trụ ủ rũ nói: “Lần nào cũng thế!”.

Doãn Tiểu Mạt cười đắc ý, lần nào cậu ta chụp trộm cũng bị cô phát hiện, trách ai được đây.

“Lần sau không được như thế nữa, nhớ chưa!” Doãn Tiểu Mạt trả lại điện thoại cho Vu Trụ.

“Ờ.”

Dù Vu Trụ ngoài miệng đồng ý nhưng Doãn Tiểu Mạt thừa biết cậu ta sẽ lại tiếp tục làm như vậy. Không hiểu cậu ta lấy nghị lực đâu ra mà lắm như thế, càng chiến càng bại, càng bại càng chiến.

Doãn Tiểu Mạt tiếp tục đi về phía ký túc xá nữ, Vu Trụ nói với theo: “Tiểu Mạt, tối nay tớ mời cậu đi ăn cơm nhé!”.

“Không được rồi!” Doãn Tiểu Mạt trả lời mà không quay đầu lại.

Vu Trụ lại thất bại quay về. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Vu Trụ đã thầm thích Tiểu Mạt, nhưng Tương Vương có mông, Nữ Thần vô tâm[5]. Tính cách của Doãn Tiểu Mạt mạnh mẽ, biết rõ bản thân mình muốn gì, nên cô tuyệt đối không cho Vu Trụ bất cứ cơ hội nào để cậu ta ôm hi vọng.

[5] Chàng trai dù nằm mơ cũng thấy người thương, nhưng cô gái lại vô tâm.

Lương Khai Khai đứng bên cửa sổ trong ký túc, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi. Vừa nhìn thấy Doãn Tiểu Mạt, cô lập tức trách cứ: “Ăn cơm với Vu Trụ một lần cậu sẽ chết hả?”. Lương Khai Khai được mọi người tặng cho biệt danh “Khai mama”, bởi vì chẳng những cô ấy lắm điều mà còn thích quản chuyện người khác.

Doãn Tiểu Mạt chỉ cười mà không đáp.

“Nói đi, Tiểu Mạt, sao cậu lại không thích Vu Trụ hả? Cậu ấy đẹp trai, nhà giàu, là một đối tượng không tồi!” Tưởng Văn ngồi vừa cắt sửa móng tay, vừa hỏi.

Doãn Tiểu Mạt ngẫm nghĩ một lát rồi cười: “Không có cảm giác tim đập thình thịch”.

“Người không có cảm giác tim đập thình thịch là người chết rồi!!!” Lương Khai Khai lên tiếng.

Doãn Tiểu Mạt: “… ”.

Tưởng Văn che miệng khúc khích cười.

“Có phải chỉ với Ngũ Trác Hiên nhà cậu, cậu mới có cảm giác tim đập thình thịch?” Lương Khai Khai trêu chọc.

Doãn Tiểu Mạt ho nhẹ một cái, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Chuyện vẽ tranh minh họa thế nào rồi?”.

Lương Khai Khai vỗ đầu mình: “Cậu không nhắc thì tớ quên mất tiêu luôn”. Nói xong cô ấy lấy di động ra, lục lọi danh bạ, chìa cho Doãn Tiểu Mạt xem: “Đây là số điện thoại của chị Úc. Cậu liên lạc với chị ấy xem sao”.

Doãn Tiểu Mạt lao tới hôn chụt lên mặt Lương Khai Khai: “Tớ yêu cậu chết đi được!”.

Lương Khai Khai trợn mắt to hết cỡ: “Xin cậu! Tớ giới tính bình thường!”.

Doãn Tiểu Mạt trêu: “Cậu cứu tớ khi nước sôi lửa bỏng, tớ chỉ có thể lấy thân báo đáp”.

“Như vậy thì tớ cũng vui lòng nhận!”. Ai sợ ai chứ, Lương Khai Khai cười xấu xa kéo Doãn Tiểu Mạt vào lòng: “Từ hôm nay trở đi, nàng là của ta!”.

Doãn Tiểu Mạt đỏ bừng mặt.

Tưởng Văn vỗ tay: “Tiểu Mạt, xét về độ dày của da mặt, cậu không phải là đối thủ của Khai mama”.

Lương Khai Khai chắp tay sau lưng: “Cậu đang khen tớ hay là mắng tớ thế?”.

Tưởng Văn và Doãn Tiểu Mạt ôm nhau cười.

Lương Khai Khai tủm tỉm: “Bạn Doãn Tiểu Mạt thân mến, công việc gia sư không cần nữa sao?”.

Doãn Tiểu Mạt lập tức nịnh nọt: “Khai Khai là tuyệt nhất, cậu đừng chấp nhặt với tớ!”.

Lương Khai Khai đắc ý cười: “Được rồi, có tin gì tớ sẽ lập tức báo cho cậu”.

Doãn Tiểu Mạt chịu đựng để cho cô bạn xoa xoa má mấy cái, trong lòng rất cảm động. Nếu không có những người bạn tốt này giúp đỡ, cô nhất định đã không chống đỡ nổi từ lâu rồi.

Ba người hàn huyên một hồi, Doãn Tiểu Mạt lên đường “hồi phủ”. Cô xuống xe, tới khu chợ gần nhà mình mua đồ ăn, trên đường nhận được điện thoại của Nghê Thiến: “Chị đây sắp chết đói rồi!!!”. Doãn Tiểu Mạt cười nói: “Về ngay đây! Đồ con mèo tham ăn!”.

Doãn Tiểu Mạt quen biết Nghê Thiến khi đi làm thêm, Nghê Thiến hơn cô ba tuổi. Lúc ấy, hai người đều làm thuê cho một nhà hàng, Nghê Thiến bị khách quấy rối, vốn định bấm bụng chịu đựng nhưng lại bị vu oan trộm tiền, Doãn Tiểu Mạt nhịn không được đứng ra làm chứng, kết quả hai người đều bị đuổi việc, sau đó ngày càng thân thiết. Nghê Thiến tốt nghiệp xong may mắn tìm được công việc trợ lý nhân sự ở thành phố này, mấy ngày trước đi công tác, may mắn gặp được Ngũ Trác Hiên, liền giúp Doãn Tiểu Mạt chuyển lời hâm mộ tới anh ta, vì thế mới dẫn đến sự kiện weibo kia.

Doãn Tiểu Mạt làm mấy món rất ngon, Nghê Thiến ăn no mà vẫn không chịu buông đũa, mãi tới khi không thể nuốt nổi nữa mới luyến tiếc từ bỏ, xoa xoa cái bụng căng tròn: “Lâu lắm rồi không ăn no như thế”.

“Sau này chỉ cần rảnh thì em sẽ làm cho chị ăn.” Doãn Tiểu Mạt nói đầy nghĩa khí.

Nghê Thiến sáng rực hai mắt: “Thật không?”.

“Thật!” Doãn Tiểu Mạt vỗ ngực đảm bảo. Trước đây ở một mình, cô thường lười nấu nướng, chỉ ăn qua loa cho xong bữa. Bây giờ sống chung với Nghê Thiến rồi, cô ấy lại còn giúp đỡ cô rất nhiều, nấu cơm cho cô ấy ăn nào có đáng gì.

Nghê Thiến cảm động đến mức nước mắt vòng quanh: “Rốt cuộc tôi cũng tìm thấy phiếu cơm dài hạn của mình rồi!!!”.

Doãn Tiểu Mạt: “… ”.

Thu dọn bát đũa xong, Doãn Tiểu Mạt đang định gọi điện cho biên tập Úc để hẹn thời gian nói chuyện về công việc vẽ tranh minh họa thì người ta đã gọi cho cô trước.

Điện thoại vừa kết nối, Doãn Tiểu Mạt đã lập tức căng thẳng, nói năng lộn xộn: “Chị Úc, xin hỏi chị họ gì?”.

Người bên kia bật cười: “Chị họ Úc.”

Doãn Tiểu Mạt bấy giờ mới ý thức được mình nói sai, hai gò má đỏ bừng, may mà đối phương không nhìn thấy.

“Không biết Tiểu Lương đã nói với em chưa, mai em có thời gian không, chị mời em tới văn phòng tòa soạn một chuyến, chúng ta bàn cụ thể về công việc.”

“Có ạ! Có ạ!” Doãn Tiểu Mạt gật đầu như giã tỏi.

Biên tập Úc nói địa chỉ cho cô: “Mai gặp nhé!”.

Doãn Tiểu Mạt vui mừng ngồi tại chỗ xoay chiếc di động trên tay ba vòng, khuôn mặt tràn đầy hưng phấn.

“Trông cô thật chả có tí tiền đồ nào.” Nghê Thiến trêu chọc cô.

Doãn Tiểu Mạt không thèm để ý tới Nghê Thiến, hiện tại, mục đích của cô chính là kiếm tiền, kiếm tiền và kiếm tiền, để nộp học phí, nuôi sống bản thân; tiết kiệm, tiết kiệm và tiết kiệm, để tới gặp Ngũ Trác Hiên. Hoa Lưu Ly từng nói, Ngũ Trác Hiên nhìn ngoài đời còn đẹp trai phong độ hơn hẳn trên phim ảnh, nhưng cô chưa từng được gặp người thật bao giờ.

Nghê Thiến ném bịch sữa cho Doãn Tiểu Mạt, bình tĩnh nói: “Chị có quà này tặng cô đây”.

Doãn Tiểu Mạt thấy khó hiểu, đâu phải sinh nhật cô chứ, tặng quà gì? Hơn nữa, không công mà hưởng lộc, cho dù hai người rất thân cô cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Nghê Thiến quá hiểu những suy nghĩ trong đầu Doãn Tiểu Mạt, nửa cười nửa không: “Không lấy cấm hối hận!”.

Doãn Tiểu Mạt như chợt hiểu ra, đành thỏa hiệp: “Đưa đây xem nào!”

Nghê Thiến cười hì hì: “Dưới gối của cô ấy!”.

Doãn Tiểu Mạt chạy như bay vào phòng ngủ, rồi lại ùa ra như cơn gió, trên tay là một cuốn sổ. Cô lờ mờ như đoán ra điều gì đó, kích động đến nỗi hai tay run run, mãi vẫn không mở được.

Nghê Thiến lườm cô: “Làm gì mà phải căng thẳng như thế hả? Đâu phải người thật đứng trước mặt cô chứ”.

Vừa nghe vậy, Doãn Tiểu Mạt đã giật mình đến nỗi đánh rơi cuốn sổ xuống đất.

Nghê Thiến chỉ tay vào cô, lắc đầu ngán ngẩm.

Doãn Tiểu Mạt chật vật lắm mới mở cuốn sổ ra được, một dòng chữ đập vào mắt cô:

To: Trà Chanh Bạc Hà: Tôi đã xem hết các tác phẩm của bạn rồi. Cảm ơn sự nhiệt tình của bạn!

Cuối cùng là chữ ký như rồng bay phượng múa của Ngũ Trác Hiên và dòng ngày tháng.

“A… a… a… a… a… a… ” Toàn bộ căn phòng tràn ngập tiếng hét của Doãn Tiểu Mạt: “Là Ngũ Trác Hiên viết cho em hả?”, Cô dường như không dám tin là thật.

“Ừ.” Nghê Thiến gật đầu. “Thích không?”

Doãn Tiểu Mạt gật gật.

“Trả công tôi thế nào đây?” Nghê Thiến nháy mắt.

Doãn Tiểu Mạt đang kích động đến mức choáng váng, nghe câu hỏi đó xong cũng tỉnh táo lại một chút, cô chắp tay: “Đại ân đại đức của đại tỷ, cả đời này em không quên, kiếp sau nhất định làm trâu làm ngựa cho đại tỷ”.

Nghê Thiến bĩu môi vẻ không thèm.

“Vậy bà chị muốn em phải báo đáp thế nào đây?” Doãn Tiểu Mạt ôm chặt cuốn sổ, sợ Nghê Thiến lấy lại mất.

Nghê Thiến cười gian xảo: “Mai làm thêm đồ ăn nhé!”.

Doãn Tiểu Mạt cười tươi rói, sảng khoái đáp: “Đàm phán thành công!”.

Không biết sau này, khi Ngũ Trác Hiên biết được những bản vẽ hình anh trở thành công cụ để Nghê Thiến lừa ăn, lừa uống Doãn Tiểu Mạt, sắc mặt của anh sẽ sinh động đến thế nào?

Tạp chí mà Doãn Tiểu Mạt đang định tới làm việc chủ yếu chuyên mảng du lịch và giải trí. Chủ biên bộ phận du lịch chính là Úc Doanh, người tối qua gọi điện cho cô. Biên tập Úc giới thiệu sơ qua cho Doãn Tiểu Mạt về tình hình tạp chí, sau đó xoay màn hình về hướng cô nói: “Công việc của em là căn cứ vào bản thảo để vẽ tranh minh họa tương xứng, ba ngày giao một bức, có vấn đề gì không? Phong cách thì chính là cái kiểu này, em xem có thể làm không?”.

“Không thành vấn đề ạ.” Doãn Tiểu Mạt trả lời.

Úc Doanh liếc cô: “Người phụ trách mảng này bận quá nên tìm người trợ giúp, cô ấy ngồi đằng kia”. Úc Doanh chỉ tay về một góc: “Lát nữa em gặp cô ấy nói chuyện nhé”.

Doãn Tiểu Mạt đáp: “Vâng!”.

Úc Doanh mỉm cười: “Đừng lo quá, bầu không khí làm việc ở đây rất thoải mái”. Nói xong, cô ấy gọi với về phía kia: “Tiểu Tào, người mới giao cho em nhé!”.

Tiểu Tào đáp lại một tiếng rồi cười với Doãn Tiểu Mạt: “Đi theo chị!”

Doãn Tiểu Mạt thấp thỏm đi theo sau.

“Ngồi đi”. Tiểu Tào thấy bộ dạng mất tự nhiên của Doãn Tiểu Mạt thì không khỏi buồn cười.

Doãn Tiểu Mạt lập tức thẳng người, ngồi xuống ghế.

“Chị là Tào Tử Di, còn em?”.

“Em tên là Doãn Tiểu Mạt.”

“Doãn Tiểu Mạt.”

Tào Tử Di cầm một chiếc hộp dưới gầm bàn lên, lấy ra một chồng tạp chí dày, mỉm cười: “Đây là mấy tập san cũ của toà soạn, em mang về xem cho quen nhé”.

Doãn Tiểu Mạt gật đầu.

“Em mang USB đi không?”

“Không ạ… ” Doãn Tiểu Mạt ngập ngừng trả lời.

“Không sao, dùng tạm của chị cũng được.” Tào Tử Di sao chép từ máy tính một file vào USB: “Đây là nội dung của số tạp chí tiếp theo, em thử bức đầu tiên xem”.

Doãn Tiểu Mạt chợt thấy áp lực vô cùng. Cô vốn nghĩ sẽ được đi theo học việc mấy ngày, không ngờ lại nhanh được nhận việc như thế.

“Đừng căng thẳng!” Tào Tử Di cười: “Tiểu Lương giới thiệu là bọn chị tin tưởng rồi”.

Doãn Tiểu Mạt vẫn còn khá e dè, cô lo lắng sợ tranh cô vẽ không hợp lý, khiến độc giả không mua tạp chí thì không chỉ có mình cô mất mặt mà còn làm liên lụy tới cả Lương Khai Khai.

Lúc này, anh chàng bốn mắt ngồi cạnh Tào Tử Di đưa tay lên đẩy đẩy gọng kính trên mũi, nói: “Tiểu Tào, xem này!”.

Tào Tử Di ló đầu qua, hai mắt sáng rực: “Ngũ Trác Hiên!”.

Doãn Tiểu Mạt giật thót mình, nhanh chóng nhìn sang, trên màn hình là một chàng trai trong bộ đồ đen, áo khoác gió, đeo kính râm, nhưng Doãn Tiểu Mạt vẫn nhận ra được đó là Ngũ Trác Hiên. Khung cảnh hình như là ở đại sảnh một khách sạn nào đó, anh đi một mình, chắc là lịch trình cá nhân, chẳng hiểu sao lại bị phóng viên chụp được, ảnh nhìn rất rõ.

Anh chàng bốn mắt hình như làm công việc chế bản, anh ta gãi đầu: “Bộ phận giải trí vừa gửi tới, muốn bên mình thêm vào số mới nhất. Anh đã dàn đầy chỗ rồi, làm sao nhét tin này vào được nữa?”.

Tào Tử Di chọc ngón tay vào gáy anh ta: “Anh dốt thế hả? Có tin về Ngũ Trác Hiên, tạp chí nhất định bán rất chạy”.

“Ờ, cũng phải.” Kính cận cười ngây ngô.

Tào Tử Di quay đầu lại thì thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Doãn Tiểu Mạt: “Em cũng là fan của anh ta à?”.

Doãn Tiểu Mạt không biết trả lời thế nào, chỉ cười trừ.

Tào Tử Di nháy mắt: “Nếu đúng là em thích anh ta thì tới đây làm việc là chuẩn rồi!”.

Doãn Tiểu Mạt ngơ ngác.

“Bọn chị mới bàn bạc với quản lý của anh ta, sắp tới sẽ sang Paris chụp một bộ ảnh, em nói xem có đúng là lợi không?”

Trái tim nhỏ bé của Doãn Tiểu Mạt nhảy dựng lên, nhưng ngoài mặt thì vẫn cố làm ra vẻ tự nhiên.

Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, một cô gái chân dài xinh đẹp bước vào, thở dài: “Tiểu Tào, em vẫn chưa tìm thấy cô ấy, làm sao giờ?”.

“Cô ta không trả lời tin nhắn à?” Tào Tử Di hỏi.

Anh chàng kính cận xen vào: “Ai?”.

“Không liên quan tới anh.” Người đẹp chân dài phớt lờ anh ta, nói tiếp với Tào Tử Di: “Gửi đi mấy lần rồi đều không thấy hồi âm, còn cách nào khác để liên lạc với cô ta nữa không?”.

Tào Tử Di lắc đầu.

Người đẹp chân dài ngồi phịch xuống sofa: “Hôm nay không tìm được cô ta thì đành đổi bức tranh khác thôi”.

“Cái cô Trà Chanh Bạc Hà này thật là bí ẩn.” Tào Tử Di buông hai tay, vẽ bất lực.

Doãn Tiểu Mạt tròn mắt ngạc nhiên, khẽ hỏi: “Tranh nào? Cho em xem được không?”.

Người đẹp chân dài dùng chân đá đá anh chàng kính cận: “Đồng nghiệp mới à?”.

Tào Tử Di trả lời thay Tiểu Mạt: “Ừ, giúp việc cho chị”. Nói xong, cô mở weibo, tìm weibo của Trà Chanh Bạc Hà, chỉ tay vào một bức vẽ: “Cái này!”.

Đây chẳng phải bức tranh họa cô mới vẽ cho Ngũ Trác Hiên sao? Doãn Tiểu Mạt đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói: “Thật ngại quá, em chính là Trà Chanh Bạc Hà”. Gần đây bận quá, đã mấy ngày cô không lên weibo. Cô lấy di động ra đăng nhập weibo, quả nhiên thấy ba, bốn tin nhắn, tất cả đều cùng một người, nội dung y chang, đều là muốn mua bản quyền bức vẽ kia. Người gửi chính là cô gái chân dài này.

“Trùng hợp thế!” người đẹp chân dài thốt lên.

Tào Tử Di trợn mắt: “Đây… ”.

Kính cận trầm ngâm: “Đi mòn giày dép mà không thấy, tìm được lại chẳng tốn công phu!”.

Mặt Doãn Tiểu Mạt càng đỏ rực lên.

Người đẹp chân dài nhanh chóng phản ứng lại: “Vậy thì tốt quá rồi, mau bán lại bản quyền nhé, ấn định theo giá thị trường luôn”.

Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc: “Nghĩa là mọi người muốn dùng nó?”.

Tào Tử Di vội lên tiếng giải thích: “Tập san kỳ này có một bài về Ngũ Trác Hiên, chủ yếu là về bộ phim mới của anh ta”.

Chân dài chen ngang: “Bức vẽ của em quá đẹp nên bọn chị muốn mua lại của em”.

“Được ạ.” Doãn Tiểu Mạt nghiêng người về phía trước, khóe mắt cong lên: “Nhưng mà không cần trả phí cho em đâu”.

“Hả???” ba người kinh ngạc thốt lên.

“Em làm sao có thể bán thần tượng của mình lấy tiền được chứ!” Doãn Tiểu Mạt cười ngượng ngùng.

Tào Tử Di cười xấu xa: “Doãn Tiểu Mạt, em đã lộ rõ bản chất fan cuồng thái quá rồi nhé!”.

Chân dài lúc này mới như bừng tỉnh.

Kính cận cũng gật đầu đầy vẻ đăm chiêu.

Doãn Tiểu Mạt rối đến độ mặt càng lúc càng đỏ, đúng là một lần lầm lỡ, ngàn thu ôm hận!

Lúc vận xui thì chuyện không may lần lượt kéo tới, lúc vận son thì chuyện vui ồ ạt tấn công. Tạm thời chưa có tin tức về việc gia sư từ chỗ Lương Khai Khai, nhưng khi Doãn Tiểu Mạt tới nhà Gia Minh dạy buổi cuối thì cô Tiếu lại giới thiệu cho cô một chỗ khác. Biết chuyện bạn của bố Gia Minh có một cô con gái năm nay vào tiểu học, lực học yếu, không theo kịp các bạn nên đang tìm người dạy thêm, cô Tiếu liền giới thiệu Doãn Tiểu Mạt. Doãn Tiểu Mạt đương nhiên đồng ý, không ngừng nói cảm ơn.

Hết giờ dạy, Doãn Tiểu Mạt nhận lấy tờ địa chỉ, không ngờ lại khá gần nhà mình, như vậy cô vừa có thể tiết kiệm được thời gian, vừa bớt chi phí đi lại. Nhất cử lưỡng tiện, tội gì mà không làm chứ!

Nơi này là một khu đô thị cao cấp, nằm cách khu chung cư bình dân của Doãn Tiểu Mạt một con đường. Doãn Tiểu Mạt còn chưa bước chân vào cổng đã bị bảo vệ giữ lại: “Cô tới nhà ai?”.

Doãn Tiểu Mạt nói số nhà, nhân viên bảo vệ hỏi: “Có việc gì?”.

“Làm gia sư.”

Bảo vệ nhìn bộ dáng tóc buộc đuôi ngựa, lưng đeo ba lô của cô thì cũng tin hơn nửa nhưng để đảm bảo, anh ta vẫn gọi điện tới nhà kia để xác nhận, sau đó mới để Doãn Tiểu Mạt vào.

Đúng là khu nhà cao cấp, quy hoạch xanh thực hiện rất tốt, không khí trong lành tràn ngập hương hoa. Chỗ trống không có một chiếc xe nào đỗ bừa bãi, tạo cảm giác vừa rộng rãi vừa sạch sẽ. Doãn Tiểu Mạt chợt nghĩ đến thùng rác to đại bác ở trước cửa chung cư nhà mình, không hiểu sao lại cảm thấy như thế mới có sức sống.

Cô nhìn địa chỉ đối chiếu rồi mới ấn chuông cửa.

Cửa nhà mở ra, đón tiếp cô là một phụ nữ trung niên tướng mạo có vẻ dễ gần: “Tiểu Mạt phải không? Vào đi!”.

Doãn Tiểu Mạt yên tâm hơn, cô sợ nhất là gặp phải nhà nào kiêu ngạo làm cao, có tiền là cho rằng mình hơn người.

Từ căn phòng bên trong, một phụ nữ có gò má cao, da trắng, chừng ngoài ba mươi đi ra, cô ta quét mắt qua Tiểu Mạt rồi hỏi: “Dì Lưu, gia sư tới à?”.

Dì Lưu cung kính đáp: “Vâng”.

“Đưa cô ấy vào đi” người phụ nữ quay đầu đi.

Doãn Tiểu Mạt xấu hổ, suýt nữa thì nhận nhầm chủ nhà. Nhưng mà giờ xem, vị chủ nhà này đúng là rất khó hầu hạ.

Kiến trúc trong ngôi nhà này theo kiểu phối hợp, dì Lưu đưa cô lên một căn phòng trên tầng hai, bên trong có một cô bé đang chơi dương cầm.

Một người mù tịt về âm nhạc như Doãn Tiểu Mạt mà cũng có thể cảm nhận được sự lưu loát và êm tai từ giai điệu.

Người phụ nữ kia lên tiếng: “Lạc Lạc, đây là gia sư mới của con”.

Cô bé ngẩng lên nhìn Doãn Tiểu Mạt rồi lại cúi xuống tiếp tục đánh đàn.

Bà mẹ lạnh lùng bĩu môi một cái: “Giao cho cô.” Nói xong, bà ta ra ngoài, đóng cửa phòng.

Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc, lần đầu tiên thấy một phụ huynh như thế. Cô hít sâu, tươi cười nói: “Cháu tên là Lạc Lạc hả?”.

Lạc Lạc trừng mắt: “Im miệng!”.

Doãn Tiểu Mạt sửng sốt. Mặc dù cô không có duyên với trẻ con cho lắm nhưng đây là lần đầu tiên cô bị một đứa trẻ ghét bỏ. Doãn Tiểu Mạt choáng váng, cô sắp được chứng kiến một gia đình kì cục đây, nhưng thấy khó mà lui không phải tác phong của cô. Doãn Tiểu Mạt vui vẻ cười: “Rất cá tính!”.

Lạc Lạc ngớ ra nhưng không lên tiếng, lặng lẽ đổi một bản nhạc khác.

Doãn Tiểu Mạt chăm chú nghe một lúc, chợt kinh ngạc thốt lên: “Là Lời đồn?”.

Lạc Lạc liếc mắt nhìn cô: “Cũng sành đấy nhỉ?”.

Doãn Tiểu Mạt bật cười. Đây là ca khúc hay nhất của Ngũ Trác Hiên, làm sao cô không biết chứ?

Lạc Lạc lại đổi một bài khác.

Doãn Tiểu Mạt lại nói: “Là Gặp em giữa ngã rẽ?”.

Có vẻ như Lạc Lạc đang cố ý thử cô, lại chuyển ca khúc khác nhưng vẫn của Ngũ Trác Hiên.

“Rõ ràng ta yêu nhau?”.

Doãn Tiểu Mạt bắt đầu nghi ngờ cô bé mười tuổi này cũng là fan cuồng của Ngũ Trác Hiên. Chẳng trách trên mạng nói anh ấy có mê lực phi thường, hấp dẫn từ trẻ ba tuổi đến cụ già tám mươi tuổi.

Lạc Lạc buông lỏng cảnh giác, mỉm cười nói: “Cô rất biết thưởng thức!”.

“Cám ơn lời khen!” Hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ của Doãn Tiểu Mạt, hết bị trẻ con khinh thường tới lại được nó khen ngợi.

“Cô dạy cháu cái gì?” Lạc Lạc hỏi.

“Toán, Văn, Anh đều dạy.” Dù thành tích mấy môn văn hóa của Doãn Tiểu Mạt không quá xuất sắc nhưng dạy một học sinh tiểu học đương nhiên không thành vấn đề.

Lạc Lạc đột ngột xổ ra một chuỗi tiếng Anh, lưu loát như nói tiếng mẹ đẻ.

Doãn Tiểu Mạt: “… ”.

Lạc Lạc thản nhiên nói: “Cháu sống ở Anh, mới về nước chưa đầy một năm”.

Doãn Tiểu Mạt lau mồ hôi.

“Cháu còn biết nói tiếng Pháp, tiếng Đức, cô muốn nghe thử không?”

Doãn Tiểu Mạt lắc đầu lia lịa.

Lạc Lạc giơ ra một bài thi: “Đề này cô làm được không?”.

Doãn Tiểu Mạt vừa nhìn thấy đề Toán Olympic toàn quốc thì hoảng sợ. Cô cắn bút một lúc cuối cùng vẫn đành bó tay, nhụt chí nghĩ, lúc ôn thi đại học may ra còn giải được, bây giờ thì chữ thầy toàn bộ đã trả thầy rồi.

Lạc Lạc giật lấy chiếc bút, xoẹt xoẹt vài cái trên giấy liền giải xong. Doãn Tiểu Mạt theo dõi quá trình cô bé làm bài, cảm thấy vô cùng dễ hiểu, công thức vận dụng linh hoạt, chặt chẽ.

“Toán và tiếng Anh cô đều không bằng cháu, hay là cô dạy cháu Ngữ văn?” Lạc Lạc thăm dò.

Doãn Tiểu Mạt tròn mắt: “Tiếng phổ thông cháu cũng nói tốt hơn cô, cô nào dám!”. Không phải là cô so đo với con bé, mà là cô cảm thấy mình bị đem ra làm trò đùa. Cái nhà này rốt cuộc bị làm sao vậy? Con gái mình thông minh như thế mà còn phải thuê gia sư? Đi học lại chẳng đứng đầu lớp ngay ấy à!

Lạc Lạc đắc ý.

Doãn Tiểu Mạt nhấc túi xách lên định ra về thì đột ngột bị cô bé tóm lại: “Cô đi đâu?”.

“Bỏ việc, về nhà chứ sao. Để mẹ cháu mời người khác tài giỏi hơn cô về dạy cháu.” Cái nhà này, Doãn Tiểu Mạt hầu hạ không nổi.

“Đấy không phải mẹ cháu.” Lạc Lạc hét lên.

Mẹ kế ư? Doãn Tiểu Mạt bắt đầu phát huy trí tưởng tượng. Thảo nào mà cô bé tính tình lại kỳ quái như thế.

Lạc Lạc kéo Doãn Tiểu Mạt lại: “Đừng đi, cô khá hợp khẩu vị của cháu, cháu không muốn đổi người… ”.

“Ớ!” Doãn Tiểu Mạt nói: “Nhưng cô không dạy được cái gì cho cháu hết”.

Lạc Lạc vò đầu bứt tai nghĩ: “Hát?”.

“Xin lỗi, cô hát không hay.”

“Piano?”

“Sorry, cô không biết chơi.”

“Vẽ?”

Doãn Tiểu Mạt chợt giật mình: “Ờ, cái này thì có thể”.

Lạc Lạc lật mặt sau tờ giấy thi, nói: “Nào, vẽ một bức cho cháu xem”.

Doãn Tiểu Mạt dở khóc dở cười, rõ ràng con bé này kiên quyết giữ mình lại, thế mà còn bày đặt kiểm tra tài năng nữa.

Cô tiện tay nguệch ngoạc mấy nét, vẽ một con thỏ sinh động trên giấy.

Lạc Lạc tròn mắt thích thú: “Cháu muốn học!!!”.

Doãn Tiểu Mạt chế nhạo: “Khiến cháu tâm phục khẩu phục thật không dễ dàng”.

“Mọi người ai cũng có sở trường riêng, đừng tự coi nhẹ mình như thế chứ!” Lạc Lạc nói với giọng bà cụ non.

Doãn Tiểu Mạt bật cười. Cô bỏ ba lô xuống, chống cằm suy nghĩ, cô chưa từng dạy người ta vẽ bao giờ, vì cô cảm thấy cái này thuộc về tố chất, rất khó đào tạo.

“Cháu nghĩ xem muốn vẽ gì?”.

Lạc Lạc không do dự liền lôi ra mấy bức ảnh trong ngăn kéo nói: “Vẽ mẹ cháu”.

Trong ảnh là mộ cô gái xinh đẹp chừng ngoài hai mươi, nhìn khuôn mặt có vài nét giống Lạc Lạc.

“Mọi người đều nói cháu giống mẹ.” Lạc Lạc lẩm bẩm: “Nên bà ta rất ghét cháu”.

Dù Lạc Lạc không nói rõ là ai nhưng Doãn Tiểu Mạt có thể đoán ra cô bé ám chỉ tới người phụ nữ ngạo mạn lúc nãy. Ngực cô chợt nóng ran, hào hiệp trượng nghĩa mà nói: “Được, chúng ta bắt đầu từ vẽ mẹ cháu!”.

Lạc Lạc cầm chắc cây bút vẽ, nghiêm túc học, Doãn Tiểu Mạt vừa phác thảo trên giấy vừa hướng dẫn: “Lạc Lạc, cô cháu mình thi xem ai vẽ giống hơn nhé!”.

Lạc Lạc gật đầu: “Cô Doãn, dù bây giờ cháu mới bắt đầu học nhưng cháu tin chắc sẽ có ngày cháu vượt qua được cô”.

Doãn Tiểu Mạt xoa đầu cô bé: “Cô tin sẽ có ngày đó”.

Vẽ xong, Doãn Tiểu Mạt đưa ra cho Lạc Lạc xem tranh của mình.

“Cô Doãn, bao giờ cô lại tới?” Lạc Lạc rưng rưng hỏi, chỉ mấy giờ đồng hồ nói chuyện thôi nhưng cô bé đã lập tức coi Doãn Tiểu Mạt là người bạn duy nhất của mình.

“Giờ này tuần sau cô sẽ xuất hiện trước mặt cháu.” Doãn Tiểu Mạt vuốt tóc cô bé: “Nếu nhớ cô thì có thể gọi điện cho cô”. Cô viết số điện thoại đưa cho Lạc Lạc.

Lạc Lạc bấy giờ mới cười tươi.

Doãn Tiểu Mạt đứng ở cửa đi giày, loáng thoáng thấy bóng người đi ra từ phòng bếp lên tầng trên. Dáng người anh ta dong dỏng cao, khuôn mặt nhìn nghiêng góc cạnh hơi giống Ngũ Trác Hiên.

Doãn Tiểu Mạt bị cận thị, không nhìn rõ, cô lấy tay day day mắt. Đến khi người kia đã đi khuất, cô mới thầm tự cười mình. Nhất định là hôm nay nghe được mấy bài hát của Ngũ Trác Hiên sinh ra ảo giác rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.