Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 11: 11: Người Đàn Ông Đó Là Ai




Trải qua một đêm kinh hoàng, bị giày vò đến thừa sống thiếu chết, Sở Nghinh không ngờ mình vẫn còn có thể tỉnh lại.

Toàn thân như bị nghiền nát thành từng khúc, hạ thân vẫn còn cảm giác rất rõ từng đợt hoan ái tối qua, hai chân run rẩy không thể nào khép về được.

Sở Nghinh nằm nằm trên chiếc giường đầy dấu tích của một đêm cuồng loạn, chỉ có một phần chăn phủ lên thân thể tr@n truồng của cô, làn da trắng mịn chi chít những dấu hôn do người đàn ông để lại.

Cô nén cơn đau khắp toàn thân, một tay kéo chăn che ngực, một tay làm trụ chống để ngồi dậy.

Vừa đúng lúc cô định bước xuống giường để vào phòng tắm thì cửa phòng đã bị một người đẩy ra và người đang bước vào không ai khác chính là người chồng trên danh nghĩa của Sở Nghinh, Ân Viêm.

Nhìn thấy cảnh tượng vợ mình tr@n truồng quấn trong chăn, người đàn ông không hề tỏ vẻ kinh ngạc gì, cứ như đã sớm biết chuyện này rồi.

Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ không một mảnh vải che thân của Sở Nghinh thì Ân Viêm lại tây trang chỉnh tề, trên tay hắn cầm theo một cốc nước, nhìn cô gái trên giường với ánh mắt khinh bỉ rồi đưa cốc nước cho cô.

- Uống đi, tôi không muốn đổ vỏ đâu.

Sở Nghinh đã dừng hết mọi động tác còn dang dở, bàn tay giữ chặt chăn trước ngực.

Nhìn cốc nước trong tay người đàn ông, cô biết đó là gì, hắn lại có thể binh thản đưa thuốc tránh thai cho cô uống sau khi dâng cô đến miệng cho một kẻ khác sao? Cô trừng mắt đầy căm hận mà nhìn hắn, rất lâu sau mới tìm được giọng nói.

- Ân Viêm, anh hận tôi đến mức có thể đem tôi lên giường của người kẻ khác sao? Làm như vậy có phải anh rất vui không?
Ân Viêm đặt cốc nước kia lên bàn, đi tới gần cô, một tay ôm gọn một bên mặt của cô và nâng lên đối diện với mình.

- Hình như cô đang nhầm lẫn gì thì phải, tôi chỉ là đang trả vật lại đúng chỗ cũ thôi mà.

Không phải trước khi gả cho tôi thì em đã ăn nằm với anh ta rồi sao? Thứ mà người khác đã dùng qua rồi, tôi ngại bẩn lắm.

Chi bằng dùng cô để đổi lấy chút lợi ích.

Hắn quét mắt nhìn những dấu vết còn lưu lại trên giường và cả thân thể của Sở Nghinh, đây đều là chiến tích của bản thân hắn.

Khóe môi lại cong lên rất rõ ràng, chậc lưỡi cảm thán.

- Chậc, vừa mới gặp lại tình nhân mà cô đã nhiệt tình như vậy rồi à?
Bàn tay hắn nâng mặt của Sở Nghinh, vô cùng hài lòng đến vuốt ve làn da mịn màng, mơn trớn nhẹ nhàng.


- Cô hỏi tôi có vui không sao? Đương nhiên là tôi rất vui rồi.

So với những gì cô đã làm tổn thương A Tiêu thì chút trừng phạt này mặc dù chưa là gì cả nhưng cũng khiến tôi thoải mái không ít.

Nghe những gì hắn nói, Sở Nghinh không chịu nỗi bất mãn mà muốn nói rõ trắng đen với hắn.

- Ân Viêm, tôi thừa nhận năm đó là tôi không đúng với em trai anh.

Nhưng tôi chưa từng muốn chuyện này xảy ra, tôi chưa từng nghĩ cậu ấy lại nghĩ tiêu cực.

Tôi không phải muốn hại chết cậu ấy, anh có thể nói lý một chút được không?
- Nói lý? Cô nghĩ mình có tư cách nói với tôi câu đó sao? Cô nói cô không hại chết A Tiêu, nhưng nó vì cô mà chết.

Chính cô đã đẩy nó vào chỗ chết.

Cô càng muốn ngụy biện thì tôi càng thấy ghê tởm hơn thôi.

Người đàn ông trừng mắt hung hãn nhìn cô, bàn tay bóp chặt cái cằm nhỏ của cô và ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình, gằn từng tiếng một nói hết từng câu từng chữ.

Chỉ cần là chuyện liên quan đến đến Ân Tiêu thì Ân Viêm liền rất dễ bị kích động.

Tất cả những việc mà bây giờ hắn đang làm cũng chính là vì bắt cô phải trả giá cho những việc mà cô đã làm với em trai của hắn, nếu cô đã không biết trân trọng tình cảm của người khác thì hắn sẽ cho cô phải từ từ nếm trải cảm giác đang ngoại tình, cứ như vậy mà chơi đùa thân thể của cô.

- Cho nên anh mới đem tôi tặng cho người khác? Ân Viêm, cho dù anh có vì để trả thù cho em trai đi nữa thì chẳng lẽ đến lòng tự tôn của một người đàn ông mà anh cũng không có sao? Nhìn vợ mình bị một người đàn ông khác mà anh không thấy mình quá đê hèn à? Cho dù tôi có là vợ trên danh nghĩa của anh thì anh cũng không nên tự đội mũ xanh cho mình chứ.

Khi nói ra được những lời này, Sở Nghinh cũng khá bất ngờ về chính bản thân mình.

Chỉ mới gặp người đàn ông này nhưng cũng đã cho cô thấy chẳng có chuyện gì có thể làm khó được hắn cả.

Vậy mà cô lại đang ngồi đây khiêu khích hắn, chẳng lẽ cô không còn gì để sợ sau khi bị cưỡng ép ngủ với một người đàn ông khác trong đêm tân hôn của mình.

Thừa biết là Sở Nghinh đang cố tình khiêu khích mình nên Ân Viêm chẳng có một dấu hiệu tức giận nào cả, ngược lại còn rất ngang nhiên mà bật cười nữa.

Hắn dời tay mình xuống phần vai gầy của cô, ngón tay lướt qua từng dấu hôn còn lưu trên da thịt trắng nõn.


- Chậc, anh ta có vẻ rất thích kiểu này nhỉ?
Sở Nghinh thực sự không thể tin nổi vào tai mình.

Một người đàn ông sao có thể để vợ mình bị kẻ khác cưỡng đoạt mà lại coi như một tuyệt tác để thảo luận được chứ, cho dù hắn không yêu cô đi nữa thì chí ít cũng phải có lòng tự tôn của đàn ông và bản tính chiếm hữu chứ, nhưng hắn đối với cô đến những điều đó cũng thành xa xỉ.

Nhìn cốc nước trên bàn, cô không muốn tiếp tục đôi co với hắn nữa, trực tiếp cầm cốc nước lên rồi uống một hơi hết sạch, đặt mạnh chiếc cốc rỗng trở lại bàn, lại dùng ánh mắt quật cường mà nhìn người đàn ông.

.

Truyện Đông Phương
- Như vậy chắc vừa lòng anh rồi đúng không?
Nhìn cốc nước có pha thuốc đã được cô uống hết, người đàn ông khá hài lòng, gật gật đầu cười cợt một cách châm biếm.

- Cô có nửa tiếng để chuẩn bị, chúng ta sẽ đến Bắc Kinh bây giờ.

Hắn đổi chủ để một cách bất ngờ mà Sở Nghinh cũng chưa kịp thích ứng.

Cô trợn tròn mắt vì kinh ngạc, và cũng ngay sau đó thì hỏi lại.

- Đến Bắc Kinh? Anh lại muốn dở trò gì đây?
Ân Viêm vẫn khom lưng để đùa nghịch mái tóc đen dài của cô, chậc lưỡi nhận xét, cũng như đang nhắc nhở cô.

- Phu nhân của tôi, cô bị đàn ông làm đến quên mất thân phận của mình rồi à? Hôm qua là ngày đại hôn của chúng ta thì hôm nay cô phải dâng trà cho cha mẹ chồng chứ.

Hay là đến những chuyện cơ bản này mà Sở gia cũng không dạy được cô.

Nếu hắn không nhắc đến thì có Sở Nghinh cũng đã quên mất chuyện này rồi.

Nhưng phải đến Bắc Kinh gấp như vậy, cô cũng chưa có chuẩn bị gì, cuộc hôn nhân này vốn dĩ đã bị ép buộc ngay từ đầu rồi, đến gia đình chồng cũng chỉ mới gặp qua một lần trong ngày kết hôn, mặt mũi còn chưa nhớ hết nữa đã phải đến thỉnh an.

Cô sống trong thời hiện đại rồi mà sao cứ như đang trở về thời phong kiến vậy chứ, lại có những tin đồn bên ngoài về Ân gia là một đại gia tộc theo truyền thống cũ, nhất định là sẽ rất nhiều lễ giáo mà cô còn chưa từng học qua.

- Tôi không đi.

Chẳng phải chỉ cần tôi kết hôn với anh thôi sao? Còn phải diễn tròn vai vậy à?
Thấy cô lại cả gan phản đối, người đàn ông có vẻ đang bắt đầu tức giận, bàn tay chuyển sang bóp mạnh cái cằm nhỏ của cô, khiến cô đau đớn mà nhíu mày.

Không kiêng dè gì mà buông lời cảnh cáo.

- Bây giờ cô lại dám chống đối lại tôi sao? Sở Nghinh, tôi quên nhắc cô, việc kết hôn với tôi đương nhiên là phải ở trước mặt người ngoài đóng vai một đôi vợ chồng người người ngưỡng mộ, Ân gia cũng không phải ngoại lệ.

Nếu như cô còn chống đối lại tôi thì đừng trách tôi ra tay tàn ác, Thương Sở suy cho cùng đối với tôi cũng chỉ là một con kiến mà thôi.

Da đầu của Sở Nghinh đã sớm tê dại.

Ân Viêm lại lấy Thương Sở ra để đe dọa cô, người đàn ông kia thì dùng những bức ảnh ân ái để đe dọa cô.

Bọn họ đều có cách nắm được điểm yếu của cô để đạt được mục đích của bản thân, khiến cô không thể làm gì khác ngoại trừ phục tùng theo.

- Ân Viêm, anh đúng là đê tiện!
Dường như Ân Viêm cũng chẳng để tâm gì đến những lời mắng chửi của cô.

Hắn nhẹ nhàng nhếch môi cười khẩy một cái, vuốt vuốt tóc cô mấy cái rồi cuối cùng cũng đứng lên, nhắc lại một lần nữa.

- Cô chỉ có nửa tiếng, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi.

Nhìn người đàn ông đang xoay người rời đi, bóng lưng hắn cao lớn đủ để che mất tầm mắt của Sở Nghinh.

Lúc hắn vừa bước được hai bước thì Sở Nghinh ngồi trên giường bất chợt lại gọi hắn đứng lại.

- Anh ta là ai? Người đàn ông đó, anh ta là ai?
Với câu hỏi này của cô, đương nhiên là Ân Viêm rất rõ cô đang hỏi đến ai.

Hắn nhếch môi nở một nụ cười trào phúng, một lúc sau mới ngoảnh đầu người lại nhìn cô, đáy mắt ánh lên một sự khinh bỉ.

- Câu hỏi này thì cô nên hỏi thẳng anh ta chứ, hỏi tôi như vậy có vẻ không được hay lắm đâu.

Lúc hỏi hắn, Sở Nghinh cũng đã đoán được là hắn sẽ không trả lời mình rồi, chỉ là cô vẫn muốn thử một lần, huống hồ cô không phải chưa từng hỏi người đàn ông kia, hắn cũng giống như Ân Viêm vậy, đều không cho cô biết về thân phận.

Đến cả người ngủ với mình mà cô cũng biết là ai thì đúng là châm biếm mà.

Ân Viêm chỉ ném lại cho cô một nụ cười khinh miệt rồi rời đi ngay sau đó.


........!
Theo đúng như lệnh của Ân Viêm, Sở Nghinh không dám đến trễ một giây nào.

Cô chọn một chiếc váy kín cổ vừa vặn có thể che được những dấu vết trên cổ đến ngực.

Cô chỉ cần sửa soạn cho bản thân rồi đi ra thôi, còn đồ đạc thì để người hầu chuyển ra xe cùng với tài xế.

Quản gia cùng một nhóm người hầu đứng bên cửa xe để tiễn ông chủ của bọn họ.

Ân Viêm đã sớm ngồi trong xe đợi, hắn vừa mới nâng tay lên xem đồng hồ thì đúng lúc cửa xe đã mở ra và Sở Nghinh ngồi vào vị trí còn trống bên cạnh.

Hắn nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, lại không nhịn được buông lời khinh bỉ.

- Cũng rất có kinh nghiệm nhỉ.

Người đàn ông này chỉ cần mở miệng thì sẽ lại không ngừng sỉ nhục cô, Sở Nghinh có lẽ cũng nên học cách thích dần rồi.

Cô cố giữ khoảng cách với hắn, ngồi sát vào góc cửa, vờ như không quan tâm.

Ân Viêm cũng không nói gì nữa, thong thả rút một điếu xì gà trong túi ra rồi châm lửa.

Nhưng động tác này của hắn đã kích động Sở Nghinh không ít, bởi vì vừa nhìn thấy điếu thuốc cháy dở thì cô lại nhớ đến chuyện tối qua, dù lúc đó mắt không thể thấy gì nhưng cô biết rõ người đàn ông cũng đã dùng một điếu thuốc để tra tấn mình.

Cho nên khi nhìn qua điếu thuốc trên tay của Ân Viêm thì cảm giác sợ hãi cùng xấu hổ đêm qua lại tìm đến.

Thấy cô đang nhìn chằm chằm mình, Ân Viêm lại buông lời giễu cợt.

- Nhìn tôi như vậy là lại muốn hỏi người đàn ông của cô là ai sao?
Bị hắn bắt được, Sở Nghinh lại lúng túng quay đầu đi né tránh, nhưng cảm giác sợ hãi kia vẫn không cách nào tan đi được.

Hai tay cô ôm vai, lén nhìn lại người đàn ông bên cạnh, giọng nói rất nhỏ.

- Anh, anh có thể đừng hút thuốc ở trong đây không?
Trong lòng Ân Viêm chắc chắn biết rõ lí do mà cô lại nói như vậy, nhưng hắn vẫn cố tình phớt lờ đi, hơi thở mang theo một làn khói màu trắng mờ ảo.

- Tôi bảo cô đóng vai một người vợ nên cô nhập tâm quá rồi hửm? Còn muốn quản chuyện tôi có hút thuốc hay không?
Bị hắn cười nhạo như vậy, Sở Nghinh cũng chỉ đành ngồi yên chịu đựng cho qua.

Xe của bọn họ đã bắt đầu di chuyển và rời khỏi cổng lớn của Đế Cư..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.