Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 138: 138: Mất Kiểm Soát




Muộn rồi mà Mục Nhiễm vẫn cố thức nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Cô đang chờ một tin nhắn hay một cuộc gọi.

Cứ cách ba giây là lại vào đoạn chat chung với Ân Pháp để xem thử có tin nhắn mới nào được gửi đến không.

Mang tâm lí đang chờ đợi một tiếng thông báo tin nhắn hay cuộc gọi nên khi nghe tiếng chuông điện thoại, Mục Nhiễm nhanh chóng bật dậy, xem thử có phải người mình đợi gọi đến không, nhưng hóa ra không phải.

Nhìn thấy tên người gọi đến là Trần Hy mà sắc mặt của cô hoàn toàn là không vui, hụt hẫng rõ ràng nữa, còn định không nghe nhưng nghĩ đi nghĩ lại một lúc vẫn chọn nghe.

- Bác sĩ Trần, muộn vậy rồi anh gọi tôi có chuyện gì không?
Đầu dây bên kia hình như vẫn chưa suy nghĩ dứt khoát được, đắn đo mấy giây mới lên tiếng.

- Cũng không có gì.

À thì, tuần tới là sinh nhật của Điềm Điềm, tôi đang định mấy ngày nữa sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho cô ấy.

Không biết cô có thời gian không? Chúng ta cùng chọn quà cho Điềm Điềm.

Nghe Trần Hy nhắc đến sinh nhật của Ân Điềm, cảm giác hậm hực nãy giờ trong người Mục Nhiễm cũng tiêu tan một phần rồi.

Ân Điềm vừa mới gặp chuyện lớn như vậy, cho nên sinh nhật lần này của cô ấy được tất cả mọi người rất quan tâm và chuẩn bị kỹ lưỡng, hy vọng có thể giúp cho tâm trạng của cô ấy khá hơn một chút.

Với lại, vì lời nhắc nhở này của Trần Hy mà đã cho Mục Nhiễm một gợi ý lớn, cô đợi cả một tiếng đồng hồ rồi mà không thấy một tin nhắn hay cuộc gọi nào của Ân Pháp, muốn chủ động nhắn tin cho anh trước lại không biết lấy lí do gì.

Vừa hay, có thể tận dụng cơ hội chuẩn bị sinh nhật cho Ân Điềm để có thể có chủ đề nói chuyện tiếp với Ân Pháp mà không bị coi là quá chủ động.

- Tôi sẽ cọi lại lịch trình rồi trả lời anh sau.

Thế nhé, tôi cúp máy trước đây.

Nói xong, cô đã vội vàng cúp máy ngang mà không cho Trần Hy có cơ hội để Trần Hy nói thêm câu thứ hai nữa.

Mục Nhiễm vừa kết thúc cuộc gọi xong thì liền mở đoạn chat chung với Ân Pháp ra, gõ một dòng tin nhắn rồi gửi đi.


“Sắp đến sinh nhật của Điềm Điềm rồi, tôi muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho cô ấy, cần anh tư vấn.

Không biết ngày kia anh có thời gian không”
Tin nhắn vừa được gửi đi khoảng một phút thì Ân Pháp đã online và đọc, gửi tin nhắn trả lời ngay sau đó.

Mục Nhiễm đọc xong mà suýt nữa bật ngửa, anh chỉ nhắn đúng hai chữ “ok”.

Đúng là dứt khoát không lòng vòng.

Đây là trai thẳng như ruột ngựa mà mọi người vẫn thường nhắc đến đó sao? Thật là khiến người khác bất ngờ mà.

Bởi vì mỗi lần Mục Nhiễm cố gắng đặt câu hỏi để kéo dài cuộc nói chuyện với Ân Pháp trong khi anh thì đều trả lời ngắn gọn, không thừa thiếu câu chữ nào nên rất nhanh cuộc nói chuyện sẽ đi vào ngõ cụt, cô thực sự không thể nào tiếp tục vắt óc suy nghĩ nên nói gì tiếp nữa.

Nhưng nghĩ thoáng ra một chút thì kết quả này đâu phải tệ chứ, kết quả cuối cùng mà cô muốn chính là hẹn được Ân Pháp ra ngoài mà, cho nên việc anh trả lời tin nhắn như thế nào cũng không quan trọng nữa, quan trọng hơn hết vẫn là cô đã hẹn được anh lần nữa rồi.

......!
Đã tắm được một lúc lâu rồi nhưng Sở Nghinh vẫn ngồi trong bồn tắm chưa bước ra.

Cô vẫn không ngừng suy nghĩ về câu nói lúc nãy của Ân Viêm, hắn muốn cô ở lại Thượng Hải mà không cần đến Bắc Kinh, vì sao chứ? Chẳng lẽ chỉ vì giống như lời hắn nói? Chỉ là cô có muốn hay không thôi thì hắn sẽ làm theo mong muốn của cô sao? Không thể nào đâu, đối với hắn không phải đứa bé này mới là quan trọng nhất à? Hắn nên đặt sự an toàn của nó lên đầu tiên mới phải.

Còn nữa, hắn nói hắn sẽ bảo vệ cô? Là bảo vệ cô hay là vì có cái thai này nên hắn mới bảo vệ cô?
Mắc kẹt trong một mớ suy nghĩ hỗn loạn, Sở Nghinh vừa mới bình tĩnh suy nghĩ lại được một chút thì đã tự mình cười nhạo chính mình rồi.

Rốt cuộc cô đang ảo tưởng điều gì đây? Nghĩ rằng hắn làm tất cả những điều này là vì yêu mình như lời hắn nói sao? Lúc mới nghe hắn nói hắn yêu cô, cô còn phát tởm đến buồn nôn, nhưng sao bây giờ cô lại muốn tin điều đó chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì hậu quả sau quá trình dài hắn dùng thuốc hủy hoại thần kinh của cô, nên đầu óc cô thực sự có vấn đề nghiêm trọng rồi?
- Tiểu Nghinh?
Cốc cốc cốc!
- Tiểu Nghinh, em tắm xong chưa?
Tiếng gõ cửa gấp gáp, có mấy phần thúc giục từ bên ngoài truyền tới đã cắt đứt mạch suy nghĩ lan man của Sở Nghinh.

Ân Viêm đứng bên ngoài vừa gõ cửa vừa nhìn đồng hồ, vừa sốt ruột vừa lo lắng.

Gọi hai lần không nghe tiếng Sở Nghinh trả lời lại, hắn càng mất kiên nhẫn mà gọi thêm mấy tiếng liên tục.


- Tiểu Nghinh? Em làm gì trong đó lâu vậy?
- Tiểu Nghinh, em có nghe thấy thì trả lời anh.

Hơn nửa tiếng rồi, bác sĩ Đường nói em không được ngâm mình quá hai mươi phút.

Tiểu Nghinh, em tắm xong rồi thì nhanh ra ngoài đi.

Ngâm lâu quá không tốt cho cả em và con, tiểu Nghinh, em có sao không đấy?
Ở bên trong phòng tắm, Sở Nghinh nghe tiếng gọi mình cũng cố gắng đáp lời.

Đồng thời cũng nhanh chóng rời khỏi bồn tắm và lấy áo choàng mặc vào.

- Tôi ra ngay đây.

.

Đam Mỹ Sắc
Lúc đáp lại Ân Viêm xong, cô cũng đã tới cửa và chuẩn bị mở cửa ra ngoài.

Nhưng cô thử vặn mở mấy lần rồi mà vẫn không dấu hiệu mở được cửa.

Vốn định tự xử lý nhưng đã hơn năm phút mà vẫn chưa mở được cửa, cô đành phải mở lời nhờ đến người đàn ông đang đứng đợi bên ngoài.

- À thì, Ân Viêm, anh có thể thử mở cửa từ bên ngoài không? Hình như tôi bị kẹt rồi.

Ân Viêm đứng ở ngoài nghe được vậy liền khẩn trương trả lời cho cô yên tâm.

- Để anh thử.

Vừa nói hắn vừa thử vặn nắm cửa mấy lần, thử cả chìa khóa để kiểm tra, sau đó lại tăng thêm lực tay để vặn mở cửa, cứ tưởng lần này cũng như mấy lần trước, nhưng hắn không ngờ vừa dứt khoát đẩy cửa một cái thì cánh cửa cũng lùi vào bên trong, còn hắn vì bất ngờ mà lao về phía trước theo phản xạ tự nhiên.


Sở Nghinh đứng sau cánh cửa cũng may không bị cửa va vào, nhưng lại đụng phải người đàn ông mới xông đến bất thình lình.

Hai người đứng bất động nhìn nhau khá lâu mà quên cả phản ứng tiếp theo.

Bốn mắt đối diện không có bất kỳ sự phân tán sự chú ý nào khác, trong mắt chỉ có duy nhất đối phương.

Tư thế của hai người không chỉ quá mức thân mật mà còn có thêm mấy phần ám muội nữa.

Sở Nghinh vẫn còn đi chân trần, nếu vừa nãy không được Ân Viêm kịp đưa tay ra đỡ lại thì cô đã trượt chân ngã xuống sàn rồi.

Lúc này toàn thân cô không còn dồn lực vào hai chân nữa mà toàn bộ phụ thuộc vào bàn tay to lớn, săn chắc của người đàn ông đang ôm sau lưng của mình.

Còn hai chân cứ vô thức luân phiên nhau đạp lên nhau.

Cảm giác nhịp tim tăng nhanh mất kiểm soát, hơi thở cũng gấp gáp nóng lên, máu khắp người như đang chảy ngược, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào mặt của người đàn ông đang kề sát mình, chỉ cách một gang tay mà không chớp một giây nào.

Cô vô thức nuốt xuống một ngụm nước ngọt để nhắc nhở bản thân phải hít thở đều vào.

Ân Viêm không dám buông lỏng tay vì sợ sẽ để cô ngã xuống.

Hai mắt hắn sớm đã dán chặt trên gương mặt đỏ ửng như quả cà chua chín của Sở Nghinh, đáng yêu đến mức hắn chỉ muốn cúi xuống hôn một cái.

Vì tình huống vừa rồi xảy ra quá bất ngờ nên lúc Ân Viêm đỡ lấy Sở Nghinh lại, hình như đã vô ý làm lệch áo choàng của cô.

Cho nên khi hắn hạ tầm mắt xuống thêm một chút thì nhìn ngay được từ phần cổ trắng mịn đến rãnh ngực như ẩn như hiện.

Trong khi cô lại chưa hề nhận ra điều gì khác thường, còn tự nhiên động đậy qua lại, làm cơ thể hai người dán chặt vào nhau hơn.

Toàn thân Ân Viêm giống như có một ngọn lửa đang cháy lên hừng hực, máu khắp người cũng đang nóng lên, yết hầu chuyển động liên xuống không ngừng, nhiệt độ hơi thở phả vào da thịt mềm mại của cô giống như phát sốt vậy.

Bầu không khí xung quanh cũng trở nên mờ ám khó tả, mặc dù hơi nước còn có thể làm mát cả nhà tắm nhưng nhiệt độ trong này cứ như đang tăng dần lên vậy.

Tư thế mặt đối mặt im lặng của hai người cũng không kéo dài bao lâu, sau một lúc thì Ân Viêm cũng đã có động thái tiếp theo.

Hắn chậm rãi nghiêng đầu qua một góc, đồng thời từ từ áp sát lại gần mặt của Sở Nghinh, một tay đưa lên ôm vào một bên mặt của cô, môi tìm đúng vị trí môi của cô mà nhẹ nhàng nuốt trọn.

Sở Nghinh bị dọa cho một phen bất ngờ, nhưng sau đó cũng quên luôn phản kháng mà để mặc cho hắn làm gì thì làm, thậm chí còn có một chút phối hợp nữa khi hai tay mềm mại vô thức ôm qua tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, mười ngón tay bấu chặt vào áo của hắn.

Ân Viêm cho rằng hành động đó của cô chính là một sự đồng ý ngầm, nên hắn càng không khách khí gì, càng hôn càng sâu hơn, ngấu nghiến gặm mút đôi môi mềm mại ngọt ngào như đang cố gắng tìm nguồn nước sau một thời gian dài nhịn khát vậy.


Hai tay cũng không còn yên phận để yên một chỗ nữa mà đã chạy loạn dọc sống lưng uyển chuyển của người phụ nữ trong ngực, thuận thế nắm lấy hông của cô kéo cô dán chặt vào người mình.

Hắn chỉ cần dùng hai phần lực đã đem Sở Nghinh ngồi lên chậu rửa mặt bằng bàn đá phía sau, chống tay bên đùi của cô để khóa cô trong phạm vi chỉ thuộc về mình, tay vẫn ấn giữ sau gáy cô để duy trì nụ hôn.

Nhiệt độ trên cơ thể của hai người đều đang nóng dần lên, đến hơi thở của cả hai đang hòa quyện vào nhau nữa.

Ân Viêm quyến luyến rời môi của Sở Nghinh để hôn qua hai bên cổ của cô, hành động của bàn tay phía dưới hông của cô càng táo bạo hơn, đã bắt đầu len lỏi vào bên trong áo choàng tắm rồi.

Mà ngay đúng lúc này thì điện thoại của Ân Viêm lại đổ chuông.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại ngoài phòng, Sở Nghinh giống như mới tỉnh lại sau cơn mộng du, còn hoảng hốt vì hành động vô thức buông thả theo Ân Viêm.

Cô vội vàng chống hai tay ngăn trước ngực của hắn, giọng kích động thành lắp bắp.

- Anh, anh có điện thoại kìa.

Đương nhiên Ân Viêm đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình rồi, nhưng hắn lại không có chút dấu hiệu nào là sẽ dừng lại để nghe điện thoại cả.

Hắn vẫn vừa gặm cắn bên cổ của Sở Nghinh và trả lời cô.

- Mặc kệ đi.

Nghe hắn đáp lại như vậy mà da đầu của Sở Nghinh cũng dựng hết lên cả.

Cho dù đang có điện thoại hắn cũng mặc kệ, không phải hắn thực sự muốn làm thật đó chứ?
Vừa mới nảy ra suy đoán đó trong đầu thì Sở Nghinh đã hoảng hốt đến suýt hét toáng lên, hai tay chống trước ngực người đàn ông đã cố gắng dùng hết sức bình sinh rồi, chỉ hy vọng hắn có thể dừng lại ngay vào lúc này.

- Anh, hay là anh cứ nghe điện thoại đi.

Vốn dĩ Ân Viêm đã định bỏ qua cuộc điện thoại vừa rồi rồi, nhưng bên kia cứ gọi liên tục không ngừng, cho nên hắn không thể không nghe.

Phải dừng lại nửa chừng như vậy đúng là không khác nào tra tấn người khác mà, tên đã giương lên rồi mà phải thu về đột ngột thì người bị thương chỉ có chính mình thôi.

Ân Viêm không vui bế Sở Nghinh xuống rồi mới đi ra khỏi phòng tắm để nghe điện thoại.

Hắn không nhìn thấy biểu cảm như vừa tạm thoát được một kiếp nạn của Sở Nghinh, cô ôm ngực thở phào một hơi dài để bình tĩnh lại.

Vì lúc nãy Ân Viêm gõ cửa quá bất ngờ và phải mở cửa gấp nên Sở Nghinh vẫn chưa kịp thay đồ ngủ, cho nên nhân lúc hắn còn ở bên ngoài nghe điện thoại, cô mới tranh thủ thay đồ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.