Mấy ngày qua thời tiết ở đây vẫn rất tốt, nhưng tối nay lại đột nhiên nổi gió to và sấm chớp.
Sở Nghinh cũng là bị tiếng sét làm giật mình tỉnh giấc.
Vừa mới mở mắt ra và ngồi bật dậy, cô đã liên tục hít thở dồn dập, thần trí cũng bắt đầu hỗn loạn.
Đây không phải tự nhiên mà là vì cô mới gặp một cơn ác mộng, lại thêm tiếng sét bên ngoài nên mới giật mình tỉnh dậy.
Ân Viêm nằm bên cạnh hình như nghe được tiếng hít thở dồn dập của cô nên cũng tỉnh dậy ngay lập tức.
Hắn đưa tay sang đầu giường để bật đèn, đồng thời ngồi dậy và kéo Sở Nghinh ôm chặt vào trong ngực của mình.
Lúc cảm giác được toàn thân cô đang run lẩy bẩy, hai tay cũng dồn hết sức mà siết thật chặt lại, trong lòng hắn lại dâng lên một chuỗi nghi vấn.
Mặt hắn cúi xuống để dán chặt vào đỉnh đầu của cô, đặt từng nụ hôn nhỏ vụn lên tóc của cô, đan xen với từng tiếng trấn an, vỗ về.
- Tiểu Nghinh đừng sợ, có anh đây.
Đừng sợ, anh ở đây với em.
Nghe được giọng của người đàn ông bên tai, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay đến hơi thở của hắn, Sở Nghinh hình như đã dần bình tĩnh hơn được một chút.
Nhưng sắc mặt vẫn tái mét, hai tay run rẩy bấu chặt lấy hắn.
Ân Viêm vẫn rất kiên nhẫn trấn an cô, tay hắn siết chặt qua hai bên vai đang run rẩy của cô, một tay khác thì vừa vuốt tóc của cô vừa lau mồ hôi dính trên trán đến má cô.
- Không sao, đừng sợ, anh ở đây.
Sở Nghinh dồn hết sức bấu chặt vào cánh tay của người đàn ông vòng qua trước mặt.
Vừa điều chỉnh lại nhịp thở một chút, cô mới mấp máy môi nói được một câu.
- Là Úc Hinh, hôm đó tôi đã nhìn thấy bà ta.
Cô im lặng hoảng hốt nãy giờ mà đột nhiên nhắc đến tên của Úc Hinh khiến Ân Viêm cũng phải giật mình kinh ngạc, lập tức hỏi lại.
- Em nhìn thấy bà ta ở đâu? Bà ta đã làm gì em?
Vừa hỏi xong thì hắn cũng lo là sẽ dọa cô nên hắn mới điều chỉnh lại ngữ điệu ngay, đồng thời đẩy nhẹ cô ra để giữa một khoảng cách vừa đủ có thể cho hai người nhìn thấy đối phương.
Bàn tay hắn áp sát vào một bên mặt của cô, hai mắt nhìn thẳng vào mắt cô và nói.
- Đừng sợ, tiểu Nghinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em nói cho anh nghe.
Sau một hồi được Ân Viêm trấn an và cổ vũ liên tục thì Sở Nghinh cũng đã dần dần thoát khỏi sự lo sợ, từ từ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt bị bao phủ bằng một lớp nước mỏng.
- Tối hôm đó, tôi đã nhìn thấy Ân Tiêu và Úc Hinh.
Lo lắng cô bị kinh hãi nên Ân Viêm không buông lỏng tay cô một khắc nào, lúc lại vỗ vai cô trấn an tinh thần.
Sở Nghinh cố hết sức bình tĩnh, kể lại từng chút ký ức vừa mới lấy lại.
- Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của Ân Tiêu, nội dung rất kỳ lạ.
Cậu ấy nói xin lỗi vì đã làm phiền tôi, tôi không hiểu gì cả nên mới ra ngoài tìm cậu ấy.
Tôi gặn hỏi mãi thì cậu ấy mới nói với tôi vị trí hiện tại.
Tôi càng bất ngờ hơn khi tối rồi mà cậu ấy còn ra cầu hóng gió, nhưng tôi cũng không nghi ngờ gì mà chạy đến đó ngay.
Nói được một đoạn, Sở Nghinh phải tạm dừng lại để điều tiết cảm xúc, sau đó mới dám nói tiếp.
- Tôi đã đến nói chuyện rõ ràng với cậu ấy.
Lúc đó tôi thấy cậu ấy đứng nhìn hai chiếc đèn hoa đăng đã trôi đi rất xa và còn cười rất vui nữa.
- Ân Tiêu nói với tôi chính tai cậu ấy nghe được cuộc nói chuyện của tôi với đám bạn cùng lớp, đại khái cậu ấy nói tôi đồng ý làm bạn gái cậu ấy chỉ là một trò tiêu khiển mà tôi cá cược với nhóm bạn thôi.
Tôi thực sự không biết cậu ấy nghe được từ đâu, bởi vì tôi không hề nói với cậu ấy.
Với lại cả ngày hôm đó, tôi vẫn luôn ở trường, cậu ấy lại không đến lớp, thì làm sao cậu ấy nghe được tôi nói gì với người khác, dù có nghe thì chắc chắn đó cũng không phải do tôi nói.
Nghe những lời Sở Nghinh đang nói, Ân Viêm liền liên tưởng lại ngay lời mà Trương Tiêu từng nói với hắn.
Sở Nghinh và Trương Tiêu đều khẳng định ngày Ân Tiêu xảy ra chuyện, Sở Nghinh và Ân Tiêu không hề gặp nhau.
Như vậy chắc chắn là có kẻ dở trò khiến hiểu lầm nảy sinh.
- Vậy tại sao em lại đồng ý làm bạn gái của A Tiêu?
Đây là vấn đề mà Ân Viêm không dám đối mặt nhất, nếu không xét đến gia thế, một người hoàn hảo như Sở Nghinh sao có thể để Ân Tiêu vào mắt chứ.
Còn nếu không phải, chẳng lẽ cô cũng từng có tình cảm với Ân Tiêu, như vậy hắn còn cưỡng ép cô ở bên cạnh mình nữa!
Sở Nghinh cũng không hề biết suy nghĩ hiện tại trong đầu của Ân Viêm, cô chỉ nói hết tất cả những gì đã xảy ra năm đó.
- Bởi vì cha, ông ấy từng đến tìm tôi.
Lúc đó tôi cứ nghĩ ông ấy sẽ đe dọa tôi, nhưng ông ấy lại đến nhờ tôi với tư cách một người cha.
Ông ấy nói, sau khi Ân Tiêu tốt nghiệp sẽ lập tức ra nước ngoài điều trị, ông ấy hy vọng tôi có thêm cho Ân Tiêu một niềm tin, chỉ cần Ân Tiêu có thể phối hợp điều trị.
Thực ra nếu nói không phải đe dọa thì cũng không đúng, bởi vì ông ấy cũng đưa ra điều kiện ràng buộc tôi.
Lúc tham gia hoạt động ngoại khóa ở trường, tôi đã đánh nhau với một học sinh lớp khác, chuyện này tôi cứ nghĩ sẽ không bị lộ ra ngoài, nhưng lại bị cha biết được.
Ông ấy có đoạn phim ghi lại toàn bộ cảnh đó, nếu như ông ấy đem đoạn phim đến gặp mẹ tôi, bà ấy sẽ không đến tham dự lễ tốt nghiệp của tôi.
Cho nên, tôi mới đồng ý lời tỏ tình của Ân Tiêu.
Cảm giác toàn thân của Sở Nghinh vẫn lạnh run không ngừng, Ân Viêm vừa điểu chỉnh lại điều hòa vừa lấy chăn đắp lên cho cô.
Cảm giác ân hận và tội lỗi đã bắt đầu quấn quanh tâm trí của hắn.
Hắn vẫn luôn nghĩ rằng cô đồng ý lởi tỏ tình của Ân Tiêu chỉ vì lấy đó làm thú vui, mà không hề biết cô đã phải chịu đựng những gì.
Điều hắn càng không ngờ tới đó là người cha vẫn luôn hà khắc và đối xử lạnh nhạt với Ân Tiêu, ở phía sau lại luôn âm thầm theo dõi con trai.
Sở Nghinh lại rơi vào im lặng một lần nữa để vượt qua cảm giác run sợ trong lòng.
- Khi nghe Ân Tiêu nói ra nguyên nhân của tin nhắn, lại còn thấy cậu ấy đứng trên cầu như vậy, tôi cũng lo là cậu ấy đã nghĩ quẩn.
Nhưng cậu ấy và tôi đã nói chuyện rất lâu, tôi cũng không thấy cậu ấy có bất kỳ một dấu hiệu muốn tự sát cả.
Tôi và cậu ấy tạm biệt nhau trong yên bình.
Trước khi tôi về, cậu ấy đã nói cho tôi biết hai chiếc đèn trôi đi xa đó chính là do cậu ấy thả để cầu nguyện, một cái cho tôi và một cái cho anh trai.
- Nhưng khi tôi vừa quay người rời khỏi chưa lâu thì….
Nói đến đây, hình như Sở Nghinh bắt đầu hít thở không thông, giống như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt vào cổ của cô vậy.
Ân Viêm thấy cô như vậy, càng khẩn trương săn sóc cho cô hơn nữa.
Sở Nghinh từ từ ổn định lại tâm trạng, rồi chậm rãi cất lời kể tiếp.
- Tôi thấy một chiếc xe dừng dưới chân cầu, sau đó là một người đàn ông cùng một người phụ nữ bước xuống, bọn họ đến thẳng chỗ Ân Tiêu đang đứng.
Tôi cũng vì tò mò nên mới đứng qua một góc để xem thử, tôi không nghe được bọn họ nói gì nhưng có vẻ tình hình đang rất bất lợi với Ân Tiêu.
Sau đó…sau đó thì…tôi nhìn thấy gã đàn ông kia túm lấy Ân Tiêu rồi ném cậu ấy xuống dưới cầu.
Lúc đó tôi đã quá sợ hãi mà ngất đi, đến khi tỉnh lại ở bệnh viện thì không còn nhớ được gì nữa.
Nghe Sở Nghinh kể đến đây, một suy đoán rất chắc chắn đang dần lớn lên trong đầu của Ân Viêm.
Hắn căng thẳng đến từng hơi thở, càng ra sức ôm chặt nữ nhân của mình.
Sở Nghinh cũng đang hiểu có lẽ hắn đã đoán ra được chuyện gì rồi, nhưng cô vẫn cố gắng nói rõ ràng ra.
- Chính vì ảnh hưởng từ quá trình trị liệu của Trần Hy nên tôi mới nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm đó.
Và tôi cũng nhận ra người phụ nữ tối hôm đó chính là Úc Hinh.
Nghe đến đây, tất cả gần như đã sáng tỏ hết rồi.
Ân Viêm giống như vừa bị ai đó rút hết linh hồn, đột nhiên lại bật cười một cách bất lực, tự giễu.
Ngay đúng lúc này, điện thoại của hắn lại có thông báo tin nhắn, là tin nhắn thoại từ Châu Vũ, thông báo lại việc mà hắn đã giao đi điều tra.
Nhìn qua Sở Nghinh vẫn còn trong trạng thái thần hồn nát thần tính nên hắn đã chuyển đổi sang tin nhắn văn bản.
“Tiên sinh, đã tra ra được rồi.
Những thông tin mà Trương Tiêu cung cấp đều khớp với lời kể của Sở lão gia.
Tôi vừa xác nhận với Sở lão gia, ngày ngũ thiếu gặp nạn, đúng là phu nhân vẫn luôn ở trường, còn ngũ thiếu thì không đến lớp, cho nên ngày hôm đó ngũ thiếu không thể trực tiếp nghe được cuộc nói chuyện của phu nhân và bạn cùng lớp được.
Sở lão gia cũng xác nhận là tối hôm ngũ thiếu xảy ra chuyện, phu nhân đúng là đã ra ngoài, và có tài xế đi cùng.
Tài xế của Sở gia đợi phu nhân hơn nửa tiếng từ thời gian phu nhân hẹn trở lại nên mới đi tìm phu nhân và phát hiện phu nhân đã ngất đi cạnh một chiếc xe đậu gần cầu.
Sau khi Sở gia đưa phu nhân về, cô ấy hôn mê ba ngày mới tỉnh lại.
Sở lão gia từng hỏi phu nhân đã xảy ra chuyện gì nhưng điều kỳ lạ đó là phu nhân lại không nhớ được mình đã gặp chuyện gì và vì sao lại ngất đi.
Vì lo lắng cho con gái nên Sở lão gia cũng thử điều tra nhưng cuối cùng vẫn là không tra ra được gì, chuyện đó cứ như vậy mà trôi đi”
Báo cáo của Châu Vũ, thông tin mà Trương Tiêu cung cấp, và lời kể của Sở Nghinh, tất cả đều trùng khớp với nhau.
Thì ra Ân Tiêu không hề tự sát, lại càng không phải chết vì Sở Nghinh, mà có kẻ đã cố tình giết cậu.
Ân Viêm cầm điện thoại còn sáng màn hình nhưng không còn sức để giữ chặt trong tay nữa.
Hắn thẩn thờ ngước mắt lên cao, bật cười một tiếng tự chế giễu chính mình.
Hóa ra, sự thật mà hắn luôn tin trong ba năm qua lại hoàn toàn không phải sự thật, hắn lại đem hết tất cả mọi hiểu lầm, mọi tội lỗi đổ hết lên người của Sở Nghinh, giày vò cô suốt thời gian qua.
Nếu hắn tin cô ngay từ đầu, đi tìm ra sự thật sớm hơn, có lẽ cô đã không chịu nhiều tổn thương như vậy.
Em trai bị kẻ khác tính kế giết chết, còn hắn lại như một tên ngốc, một gã hề chẳng biết gì, đem tất cả trách nhiệm đổ hết cho Sở Nghinh, ép cô phải trả giá cho cái chết của em trai.
- Tiểu Nghinh, anh xin lỗi….
Hắn quay mặt sang nhìn Sở Nginh đang co người trong chăn, cất giọng trầm thấp nặng nề, giống như trái tim đang nặng trĩu của hắn vậy.
Hắn chậm rãi vươn tay ra để kéo cô vào lồng ngực của mình lần nữa, vừa ôm chặt cô vừa cúi đầu hôn thật sâu lên trán của cô.
Hắn không còn biết nói gì ngoại trừ ba tiếng xin lỗi nữa.
Sở Nghinh hình như cũng hiểu được lí do phản ứng này của hắn, cảm giác được minh oan hoàn toàn thì ra là như vậy.
Cô đã nói một câu không phải mình rất rất nhiều lần nhưng hắn chưa từng tin, bây giờ thì hắn cũng tin đó không phải cô rồi.
Nhưng không hiểu sao cô vẫn có một cảm giác vô cùng bình thản, thờ ơ.
Cô không phản kháng, cũng chẳng có phản ứng nào đáp lại hành động của hắn.
Cứ một câu xin lỗi là Ân Viêm lại ôm chặt cô hơn, mặc dù cô bất động để mặc hắn làm gì thì làm nhưng cô vẫn cảm nhận được khá rõ ràng, hình như hắn đang run, điều này khiến cô phải nảy sinh nghi hoặc, một kẻ như hắn sao có thể run được chứ? Mặc dù lý trí của cô vẫn còn sinh ra sự bài xích, nhưng không hiểu sao tim lại ngứa ngáy khó chịu khi hắn ôm chặt mình và nói xin lỗi liên tục như vậy.
Hai tay cô đặt dưới chân đã từ từ đưa lên, cũng đã do dự rất lâu và cuối cùng vẫn quyết định ôm lấy tấm lưng rộng của người đàn ông..