Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 20: 20: Vợ Cậu Đến Đấy




Sở Nghinh đi theo địa chỉ mà Lý Huệ Tử đưa, đến nơi mới biết đó là một quán bar hạng sang chỉ dành cho giới thượng lưu.

Cô đậu xe ở một bãi nhận gửi gần đó rồi mới đi qua chỗ cần vào, hít thở sâu một hơi, cô đi thằng vào cửa, nhưng nhân viên đứng trực lại ngăn cô lại.

- Xin lỗi tiểu thư, mời cô xuất trình thẻ hội viên, đây là quy định của chúng tôi.

Cũng may là vừa rồi Lý Huệ Tử đã đưa cho cô một cái thẻ, thì ra là để dùng cho việc này.

Sở Nghinh lấy thẻ trong túi áo ra rồi đưa cho anh ta kiểm tra.

Sau khi xác nhận đúng là thẻ hội viên nhưng vẫn hỏi thêm.

- Không biết tiểu thư đây là....!
Nếu không phải bị ép vào tình thế này thì có đánh chết cô cũng không bao giờ muốn tự nhận là vợ của Ân Viêm.

- Đại thiếu phu nhân của Ân gia.

Tôi đến tìm Ân Viêm.

Nhân viên kia nghe đến cái tên Ân Viêm thì sắc mặt liền biến đổi, cung kính cúi đầu xin lỗi rồi gọi một nhân viên khác đưa Sở Nghinh vào trong, đồng thời cũng gọi vào điện thoại nội bộ thông báo với phòng bao hạng nhất mà ông chủ của bọn họ đang tiếp đãi bạn bè.

.......!
Đang ngồi uống rượu mà Phong Dật còn phải nhận điện thoại dưới sảnh gọi lên thì cũng có chút mất hứng.

Anh ta miễn cưỡng nghe xem có chuyện gì, không ngờ là vừa nghe xong thì còn phấn kích hơn trước nữa, anh ta vỗ vỗ vào tay của Ân Viêm, trên môi treo một nụ cười gian mãnh.

- A Viêm, vợ cậu đến đấy.

Đúng là khiến người khác bất ngờ mà.

Động tác lắc ly rượu trong tay của Ân Viêm bất ngờ khựng lại ngay khi nghe Phong Dật thông báo chuyện này.

Đáy mắt cũng liền ánh lên một tia hứng thú và mong chờ, con thỏ này của hắn chắc là bị mẹ hắn gây khó dễ nên mới phải đến tận đây, nếu đã đến rồi thì hắn cũng nên chơi với cô một chút chứ.

Những gã đàn ông ngồi đó khi nghe Phong Dật nói liền hồ hỡi reo hò trong mấy động tác dâm tục với phụ nữ xung quanh.


- Ân tiên sinh, không ngờ lại bị vợ đến bắt về đấy.

- Mọi người đều biết vợ của anh ấy xinh đẹp hơn cả mấy đại minh tinh nữa, mỹ nhân lại tự tìm đến cửa không phải là anh em chúng ta có thêm đồ ngon sao?
Một tên trong đó hình như đã vui quá chén nên nhất thời không kiểm soát được lời mình vừa nói, khi nhận ra đã nói quá sai thì sắc mặt liền biến hóa trắng bệch, sợ hãi nhìn về phía Ân Viêm đang hướng ánh mắt đầy sát khí về mình.

- Ân tiên sinh, là tôi lỡ lời, xin anh đừng để ý.

Người đàn ông đó cảm giác mình đã thực sự chọc giận con thú hoang là Ân Viêm, hắn là một tên bạo chúa ở đây, có thể kết giao qua lại nhưng nếu làm phật ý của hắn thì hậu quả sẽ không thể tượng tưởng được.

Ân Viêm đặt cốc rượu trên tay xuống, chuyển sang cầm một con dao gọt trái cây trên bàn, từng cái nhấc tay đều vô cùng tao nhã nhưng lại có thể toát ra được nguy hiểm chết người, không nhanh không chậm mà cất tiếng hỏi.

- Thích dùng đồ của tôi sao?
Từng người một trong phòng bao mặt đã tái mét vì sợ hãi, nhất là người đàn ông xui xẻo kia.

Sau khi Ân Viêm hất nhẹ đầu một cái thì ngay lập tức đã có hai người bắt lấy người đàn ông kia ấn chặt xuống sàn trong tư thế quỳ gối, một người khác cưỡng ép anh ta mở miệng để kéo lưỡi anh ta ra.

Người đàn ông vẫn cố gắng vùng vẫy xin tha.....Còn những người khác sớm đã sợ đến mất mật rồi, bọn họ đều biết thủ đoạn của Ân Viêm, nếu ai dám đứng ra xin cho người kia thì hắn sẽ xử luôn cả hai người.

Nhưng điều mà bọn họ không ngờ tới chính là Ân Viêm trước giờ luôn coi phụ nữ bên cạnh là món hàng, một khi hắn đã dùng qua thì đều phóng khoáng tặng lại cho những người khác, nhưng lần này chỉ vừa trêu ghẹo phu nhân của hắn vài câu đã nhận kết cục không mấy tốt đẹp này rồi.

- Ân tiên sinh, xin anh tha cho tôi, tôi chỉ lỡ lời một chút thôi, xin anh tha cho tôi.

Thấy Ân Viêm nổi giận bất thường như vậy, cả Phong Dật và Trần Hy đều cùng khuyên hắn.

- A Viêm, đủ rồi, vợ cậu sắp đến rồi đấy, chuyện này dừng ở đây được rồi.

- Được rồi A Viêm, cậu ta cũng đâu phải cố ý đâu.

Ai mà biết cậu lại coi trọng người phụ nữ đó như vậy.

Nghe được câu này, động tác cầm dao của Ân Viêm hình như đang khựng lại, nói hắn coi trọng Sở Nghinh sao? Đúng là nói lời vớ vẩn mà, chẳng qua hắn vẫn còn muốn chơi đùa với cô, cho nên cũng chỉ có thể có một mình hắn được đụng vào cô, những kẻ dám nuôi suy nghĩ đụng đến người của hắn thì nên dạy dỗ lại cho đúng hơn.

- Hai người muốn thay cho cậu ta?
Vẫn chưa khuyên được Ân Viêm dừng tay nên Phong Dật và Trần Hy cũng sốt ruột hẳn.

- A Viêm, đừng làm to chuyện quá, cậu cũng biết nếu chuyện này chọc giận Sở trưởng Hà thì chúng ta cũng phiền phức đấy.


Người đàn ông kia chính là con trai của Sở trưởng vừa mới nhậm chức, cũng vì bọn họ có quan hệ tốt nhiều năm như vậy nên việc kinh doanh quán bar của Phong Dật mới được thoải mái như bây giờ, nếu Sở trưởng Hà biết con trai mình bị Ân Viêm dạy dỗ thì chắc chắn sẽ có biện pháp đáp trả ngay.

Nhưng Ân Viêm cũng chẳng để những người đó vào mắt, một khi hắn đã muốn xử lý người nào đó thì cho dù là ai cũng đừng hòng ngăn cản.

Đúng vào lúc hắn chuẩn bị cho thiếu gia của Sở trưởng vĩnh biệt cái lưỡi của anh ta thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa cùng thông báo của nhân viên phục vụ.

Là Sở Nghinh đã đến.

Cho nên Ân Viêm mới tạm thời dừng tay, cho mở cửa để Sở Nghinh vào trong phòng bao.

Cánh cửa vừa được mở ra, Sở Nghinh mới bước vào trong đã bị những thứ trong phòng này dọa cho một phen.

Trong phòng này ngoại trừ Ân Viêm thì còn có rất nhiều nam nữ khác nữa, điều làm cô bị hoảng loạn chính là những người ở đây đều ăn mặc thiếu vải, thậm chí có người còn tr@n truồng gần hết, không chút kiêng dè vuốt ve những cơ thể khác để thỏa mãn bản thân, đây là việc mà Ân Viêm xem là thú vui sao? Biến thái! Đúng là tên biến thái chính hiệu mà.

Ngồi cùng hàng ghế với Ân Viêm ngoại trừ những cô gái phục vụ ăn mặc mát mẻ thì còn có hai người đàn ông, cô vừa nhìn đã nhận ra bọn họ chính là hai người bạn thân của Ân Viêm mà cô đã từng được gặp một lần trong hôn lễ.

Sở Nghinh đứng giữa phòng, hai mắt nhìn thẳng về phía người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm.

Nhìn thấy Sở Nghinh, Ân Viêm liền bày ra vẻ mặt gian tà với nụ cười xấu xa.

- Phu nhân của tôi, sao em lại đến tận đây rồi? Không phải là cô đơn lắm nên không ngủ được đó chứ?
Sở Nghinh cố gắng kìm nén cơn giận dữ trong người hiện giờ, nếu không phải vì Lý Huệ Tử yêu cầu thì có đánh chết Sở Nghinh cũng chẳng thèm đi tìm hắn.

Nhìn vẻ mặt hả hê bỡn cợt của Ân Viêm, cô hận không thể nào xé rách mặt của hắn ra ngay.

Cô đến tận đây cũng là để chuyển lời của Lý Huệ Tử bảo hắn sớm trở về, nhưng cô thừa biết một điều là nếu cô nói thẳng ngay bây giờ thì sẽ lập tức biến thành trò cười của đám động vật động dục ở đây.

Hít thở một hơi thật sâu, cô nhìn một lượt xung quanh rồi quát.

- Ra ngoài hết cho tôi.

Ân Viêm ngồi trên ghế một tay ôm mỹ nhân, một tay lắc lắc ly rượu rồi ngửa cổ uống cạn, đưa cái ly rỗng tới trước mặt của cô hầu rượu, ý bảo thêm rượu cho hắn, đáy mắt ánh lên hứng thú nhìn cô vợ trên danh nghĩa của mình, khẩu khí cũng tốt nhỉ?
- Phu nhân của tôi, bọn họ đều là khách của tôi, em tự ý đuổi khách của tôi như vậy không phải là coi tôi không ra gì đó sao?
Sở Nghinh dồn hết lực tay nắm chặt quai túi xách để giữ bình tĩnh nhất, lần nữa hét lên đuổi hết những người không liên quan.

- Tôi đến nói chuyện với anh nên người không liên quan không cần nghe.

Ân Viêm nhìn chất lỏng màu nâu nhạt trong ly thủy tinh qua ánh đèn mờ ảo, dường như đã nghĩ ra cách để chơi cùng cô.

- Dù gì thì bọn họ cũng là khách của tôi, em muốn đuổi bọn họ đi cũng không phải là không thể, nhưng em cũng nên có thành ý một chút chứ.

Mặc dù chưa hiểu hắn đang ám chỉ điều gì nhưng Sở Nghinh vẫn có thể cảm nhận được mình đang đứng trước một luồng khí nguy hiểm chết người.

Ân Viêm ra hiệu cho thuộc hạ của mình bắt đầu rót rượu vào năm cái ly xếp cạnh nhau, nhìn rượu đã được rót đủ thì mới nói với Sở Nghinh.

- Phu nhân, tôi tạo cơ hội cho em vậy.

Trên bàn có năm ly rượu, nếu em uống hết một ly thì tôi sẽ cho em đuổi năm người, có nghĩa là nếu em uống hết được năm ly thì tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của em, trong phòng chỉ có chúng ta thôi.

Nếu hôm nay Sở Nginh không thể làm xong việc mà Lý Huệ Tử yêu cầu thì đừng nói đến đưa trang phục mừng thọ cho Ân lão phu nhân, chắc ngày mai cô đã bị đuổi về Thượng Hải rồi.

Vì mục tiêu lớn nhất, cô chỉ có thể làm con rối của Ân Viêm trong thời gian này.

Nhìn năm ly rượu trên bàn, nếu nói không sợ thì chính là tự dối lòng.

Vừa nãy cô nhìn người rót rượu đem lên năm chai rượu khác nhau, điểm chung đó là tất cả những chai rượu đó đều là rượu mạnh, theo thứ tự tăng dần độ cồn nhưng hình như là đều trên tám mươi độ.

Sở Nghinh nuốt khan một ngụm nước bọt, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí để đồng ý với Ân Viêm.

- Được! Tôi uống! Nhưng tôi muốn thay đổi điều kiện.

Cô bước tới quầy rượu, chọn chai rượu có nồng độ cồn cao nhất còn chưa khui.

Nếu như cô phải uống hết chỗ rượu kia mà chỉ mới được nói chuyện riêng với Ân Viêm thì chưa chắc chắn hắn có về nhà cùng mình không mà có khi cô đã đi không nổi rồi.

Chi bằng cô cứ cược một lần quyết định thắng thua vậy.

- Điều kiện mới của tôi chính là nếu tôi uống hết chai rượu này thì tôi không cần đuổi bọn họ đi nữa, mà anh chính là người phải ra khỏi đây cùng tôi.

Nghe Sở Nghinh đưa ra điều kiện với Ân Viêm, từng người một ở đây đều trố mắt kinh ngạc, cả Trần Hy và Phong Dật cũng bị dọa cho ngây ngốc một phen.

Đó là chai rượu mạnh nhất trong các loại rượu mạnh, nồng độ cồn lên đến chín mươi lăm độ, ngay cả đàn ông bọn họ còn uống không qua được ba ly mà một cô gái như Sở Nghinh lại chọn uống hết cả chai rượu, có khác nào đang tự sát không chứ?
- A Viêm, cậu về cùng cô ấy đi, uống hết chai rượu đó đến đàn ông cũng không uống được nữa, cậu định để cô ấy uống thật à?
Trần Hy nhìn chai rượu trong tay Sở Nghinh mà lắc đầu cảm thán, cố gắng khuyên Ân Viêm đổi ý lại.

Ngay cả một người rất ham vui như Phong Dật cũng không ngoại lệ.

- A Viêm, chơi đủ rồi, cậu mau đưa vợ cậu về nhà đi, uống hết chai rượu đó sẽ có chuyện thật đó.


- Uống đi!
Trong khi ai cũng nghĩ là Ân Viêm sẽ ngăn cản vợ mình nhưng không ngờ hắn lại thản nhiên thốt ra hai tiếng bảo cô uống ngay, trên mặt còn không có một chút biểu cảm nào là do dự hay lo lắng cả, mà giống như đang chờ xem trò hay vậy.

Sở Nghinh nắm chặt chai rượu, còn đang tự chửi thầm chính mình.

Nghĩ lại sao vừa rồi cô lại lớn gan đến mức đưa ra điều kiện tự trói mình vào cột như vậy chứ.

Nghe Ân Viêm đã bảo mình uống hết rượu nên cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải uống hết chai rượu này.

Không biết bao nhiêu ánh mắt đều đang đổ dồn về phía Sở Nghinh, nhìn cô một hơi uống tầm một phần tư chai rượu không nghỉ ngơi mà tất cả đều trầm trồ kinh ngạc.

Vì là rượu mạnh nên Sở Nghinh uống đến đây đã cảm thấy không ổn nữa rồi, tất cả giác quan đều đang bắt đầu quay cuồng, cô vội chống tay lên bàn để giữ mình không bị ngã, lắc lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo lại rồi lại uống tiếp.

Ân Viêm vẫn thản nhiên ngồi bắt chéo chân trên ghế, vòng tay ôm người hầu rượu sờ soạng một cách thô thiển, vừa nhìn cô vợ hờ của mình đang liều mạng cố uống hết chai rượu.

Nhìn cô chật vật và bị dồn ép như vậy mới khiến hắn thấy thỏa mãn vô cùng, so với những gì cô đã gây ra cho Ân Tiêu thì một chút đó cũng chỉ là gia vị nêm vào thôi.

Sở Nghinh cố gắng lắm mới uống được đến nửa chai, nhưng cô thấy mình không ổn nữa, đến hít thở cũng không thông, đầu óc quay cuồng như đang bị treo trên tháp cao rồi xoay quanh trụ vậy.

Cô chống tay lên bàn, dùng hết sức gồng mình, tay kia đưa lên lau miệng một cái rồi sau đó lại tiếp tục uống.

- A Viêm, dừng lại được rồi, còn uống nữa có thể chết người đấy.

Trần Hy nhìn tình trạng của Sở Nghinh đang không khả quan như vậy nên mới vội vàng khuyên Ân Viêm.

Cả Phong Dật cũng thấy rất lo lắng.

- Được rồi đó A Viêm, mau bảo cô ấy dừng lại đi.

Ân Viêm hình như cũng nhận ra tình hình của Sở Nghinh không ổn nữa, lúc này trên mặt hắn mới bắt đầu lộ ra một tia lo lắng, cũng không còn giữ thái độ ung dung như nãy giờ được nữa.

Hắn liền đứng lên và đi tới chỗ Sở Nghinh, tức giận giật lấy chai rượu cô đã uống hơn một nửa.

- Đủ rồi, em muốn tự sát cũng không cần bày ra bộ dạng thê thảm này.

Vì hành động quá bất thình lình của người đàn ông nên Sở Nghinh lảo đảo suýt ngã, cũng may là đã vịn vào góc bàn kịp thời, cô nhìn Ân Viêm đang đứng bên cạnh, đầu óc cứ quay cuồng mà không nói được câu nào với hắn cả, cũng ngay khoảnh khắc này thì.....!
- Sở Nghinh! Sở Nghinh!
Ân Viêm phản ứng khá nhanh và đỡ được Sở Nghinh khi cô ngất đi, ôm cô trong ngực, hắn mới gọi tên cô theo phản xạ tự nhiên.

Người phụ nữ này đúng là không biết tự lưỡng sức mà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.