Nghe giọng ra lệnh của người đàn ông đang ngồi đó, Sở Nghinh lại rùng mình kinh hãi, hai vai gầy cũng đang run lên bần bật.
Cô chậm rãi làm như lời hắn nói, từ từ mà mở rộng hai chân đang co lại ra hai bên, động tác này vừa vặn có thể phơi bày hết cả nơi tư mật ra trước mắt của người đàn ông đang ngồi đối diện.
Nhìn từng động tác chậm rãi của cô, Ân Viêm cũng dần mất kiên nhẫn mà thúc giục.
- Nhanh!
Cứ mỗi lần hắn lớn tiếng quát như vậy thì Sở Nghinh cũng chỉ biết cúi thấp đầu hơn, dùng sức cắn chặt môi đến sắp bật máu, hai tay run rẩy không còn chút sức lực, làm theo từng yêu cầu của hắn, ngón tay thon nhỏ chầm chậm chạm vào nơi riêng tư giữa hai đùi non, động tác vẫn rất chậm khiến cho Ân Viêm lại không hài lòng mà cất giọng lạnh lùng quát lần nữa.
- Em còn chậm như vậy thì bạn của em sẽ không đợi được nữa đâu.
Nghe hắn cảnh cáo, Sở Nghinh cũng chỉ còn có thể tăng nhanh tốc độ hơn, ngón tay hoạt động nhanh hơn vừa rồi một chút, tất cả đều đang làm theo chỉ dẫn của hắn, hắn muốn cô chạm vào đâu thì cô chỉ cần ngoan ngoãn làm theo thôi.
Nhưng cảm giác toàn thân lại bắt nóng ran khó chịu và ngứa ngáy, càng đưa ngón tay vào sâu hơn và động nhiều hơn thì cơ thể cũng đang dần phản kháng lại cô, một cỗi cảm xúc kịch liệt đang từ từ đánh chiếm lí trí cuối cùng, ép cô phải phô ra hết những dáng vẻ xấu hổ nhất.
Động tác cắn chặt môi cũng từ từ buông lỏng và thay vào đó chính là đang phát ra những âm thanh rên rỉ phóng tình, kèm theo đó còn có một loạt các động tác vô thức nhanh hơn rất nhiều.
Mặt đỏ ửng phiếm hồng, nhuốm đầy màu sắc của nhục dục và còn có một chút gì đó như đang tận hưởng cái xúc cảm mãnh liệt này.
Cặp mắt chim ưng sắc lạnh của người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào vùng tư mật ẩm ướt thành một vùng lầy lội nuốt trọn mấy ngón tay thon nhỏ của Sở Nghinh mà hạ thân đang rục rịch từ nãy giờ cũng đang dần mất hết khả năng khống chế lại rồi, hắn cảm nhận rất rõ ràng cự vật căng trướng sau mấy lớp vải dù bị khóa chặt nhưng vẫn ngạo nghễ ngóc đầu dậy, chỉ muốn nhanh chóng được giải phóng dục hỏa đã bừng tỉnh rất lâu rồi.
Ân Viêm dán chặt mắt trên thân thể tr@n truồng với từng đường cong quyến rũ của Sở Nghinh, yết hầu chuyển động lên xuống liên tục, hận không thể đem cô đè xuống dưới thân mà hung hăng lấp đầy cái động nhỏ đang rất thiếu thốn kia.
- Đúng là trời sinh dâm đãng mà, tự an ủi mà cũng ướt như vậy.
Ân Viêm chậc lưỡi lắc đầu rồi cảm thán, tiếp tục ra lệnh cho Sở Nghinh tự kích thích dục vọng nguyên thủy nhất trổi dậy, ánh mắt của hắn cứ nhìn theo từng động tác của di chuyển ngón tay của cô ở vùng da nhầy nhụa, yết hầu của hắn cũng chuyển động lên xuống nhanh hơn nữa.
Hai chân Sở Nghinh cũng đang đá loạn, một cách vô thức mà bàn tay cũng không chịu sự điều khiển của lí trí mà chỉ hoàn toàn theo mong muốn của thân thể.
Những suy nghĩ trái ngược lại hoàn toàn với ý chí của cô một cách điên rồ và đáng xấu hổ lại không ngừng tăng lên, đến một khoảnh khắc nào đó, cô đã không ngừng dùng tay ra vào bên trong cơ thể của mình, mà bên tai còn nghe những câu ra lệnh như cảnh cáo của Ân Viêm.
- Không được dừng lại, em tự lên đỉnh cho tôi.
Không biết có phải bản thân đang bị ai đó khống chế hay không mà khi nghe những lời này của Ân Viêm thì Sở Nghinh lại nhớ đến cảm giác khi người đàn ông bí ẩn kia ra vào bên trong thân thể mình....Qua một lúc lâu, rốt cuộc thì Sở Nghinh cũng đã làm hài lòng được Ân Viêm khi cơ thể cô không ngừng run lên và phiếm hồng như đang bị sốt vậy.
Ân Viêm nhìn cô khó khăn thở dốc trên bàn làm việc, nụ cười bên khóe môi cũng đậm hơn.
Sau đó thì đổi lại tư thế ngồi một chút, hướng tay về phía trước ra hiệu cho Sở Nghinh.
- Qua đây!
Nghe hắn quát một tiếng, Sở Nghinh cũng rùng mình sợ hãi, nhưng đồng thời cũng đã ý thức được những hành động vừa rồi của mình, chỉ hận không thể cắn lưỡi ngay bây giờ.
Cô bấu chặt năm ngón tay vào da thịt, hít thở một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi nói với hắn.
- Tôi đã làm theo yêu cầu của anh rồi, bây giờ anh có thể thả tiểu Nhiễm ra chưa?
Thấy cô vừa nóng vội lại không tiếp tục nghe lời mình, Ân Viêm cũng dần tỏ thái độ không hài lòng, cặp chân mày đen rậm cũng khẽ nhíu chặt, lặp lại một lần nữa mệnh lệnh vừa rồi.
- Tôi bảo em qua đây!
Sở Nghinh cũng chỉ là theo lời nói ban đầu của hắn để xác nhận thời điểm chấm dứt mọi điều kiện mà thôi, thế nhưng hình như là Ân Viêm đang bắt đầu lật lọng hoặc đưa ra yêu cầu khác ngoài yêu cầu ban đầu.
Cho dù biết là vậy và cô cũng đang muốn phản bác lại, nhưng sao cô có thể làm vậy được đây, trong khi Mục Nhiễm vẫn còn ở trong tay hắn, có thể bị hủy hoại bất cứ khi nào hắn muốn.
Để cứu được Mục Nhiễm còn lành lặn, cô chỉ còn cách cắn chặt răng nhẫn nhục, bước xuống khỏi bàn làm việc và từng bước đi đến chỗ ghế sofa hắn đang ngồi.
Sau mấy bước chân nặng nề, rốt cuộc thì cô cũng đã đứng ngay trước mặt của Ân Viêm.
Hắn quét mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó thì chỉnh lại tư thế ngồi một chút, ngã lưng về phía sau, đồng thời để hai chân ngang với nhau, nhàn nhạt cất giọng ra lệnh cho Sở Nghinh đang đứng trước mặt mình.
- Quỳ xuống và dùng miệng của em.
Tim của Sở Nghinh như sắp rơi ra ngoài, hai bàn tay trắng bệch không còn chút huyết sắc nào vẫn đang bấu chặt vào hai bên đùi, để lại những dấu móng tay chi chít với một mảng da thịt đỏ ửng, còn rơm rớm máu li ti vì rách da nữa.
Thậm chí đang không dám hít thở nữa, cô đứng bất động rất lâu mà không dám làm theo lời hắn, mãi cho đến khi bị hắn ra lệnh cảnh cáo.
- Em đang thử thách giới hạn của tôi? Sở Nghinh, em nghĩ tôi đang dọa em thôi hửm? Nếu em vẫn không tin thì tôi cũng không cần phí thời gian cho em nữa.
Đương nhiên là Sở Nghinh đủ hiểu là hắn đang cố tình nhắc nhở điều gì, đại não của cô liên tục nhảy số, từng sợi dây thần kinh cũng căng đến sắp đứt lìa ra.
Cô luống cuống đến mất kiểm soát rồi từ từ ngồi xuống dưới chân hắn, hai tay nặng nhọc chạm vào thắt lưng của hắn, bắt đầu cởi bỏ thắt lưng và khóa quần cho hắn, rất nhanh đã giải phóng một con quái thú bị nhốt bên trong nãy giờ, cảm giác nóng rực như lửa thiêu làm cho cô càng luống cuống, chỉ muốn bỏ chạy ngay thôi.
Biết được suy nghĩ đó của Sở Nghinh nên Ân Viêm đã không một chút do dự mà vươn tay ra phía sau ót của cô để kéo cô lại gần hơn, ép cô mở miệng thật lớn để có thể hoàn toàn nuốt trọn vật nóng hổi dưới hạ thân của hắn.
Sở Nghinh bị ngộp và không thể hít thở nổi khi khoang miệng chỉ trong phút chốc đã bị nhét đầy và chặn cả hơi thở lại, cảm giác buồn nôn lan tràn đến từng tế bào thần kinh, nước mắt cũng ứa ra liên tục, hai tay vung loạn muốn phản kháng thì đã bị Ân Viêm bắt lại ngay và giữ chặt trong một tay của hắn, một tay ấn chặt sau ót của cô không chừa một khoảng nào để cho cô được hít thở nữa, năm ngón tay thon dài luồn vào tận chân tóc mềm mại rồi nắm chặt, kéo tóc cô ra trước rồi ấn trở lại, lặp đi lặp lại một động tác không dưới mười lần, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh hơn.
Mặc kệ cô đang chật vật khó khăn thế nào đi nữa thì hắn chỉ cần quan tâm đến cảm giác thỏa mãn dục vọng của bản thân thôi, chỉ cần bản thân thoải mái nhất thì cho dù có tra tấn cô thế nào cũng chẳng phải là vấn đề.
Mà mỗi lần hắn kéo tóc của cô như vậy cũng là một lần chất vấn tội trạng của cô liên quan đến việc đòi li hôn.
- Sở Nghinh, em cố tình nghe không hiểu lời tôi nói hửm? Có phải nằm mơ cũng nghĩ đến chuyện li hôn? Muốn li hôn lắm nhỉ?
Nếu có thể nói ra lời thật lòng nhất thì Sở Nghinh đã không do dự mà gật đầu thừa nhận rồi, rằng đúng là cô chỉ muốn li hôn, từng giây từng phút ở cùng hắn chỉ như những cơn ác mộng không có kết thúc, cô sắp không chịu đựng nổi nữa, không một khoảnh khắc là cô ngừng nghĩ về việc đó, cho dù là trong mơ thì cô cũng muốn li hôn với hắn.
Thế nhưng cô cũng biết nếu như nói ra hết những lời này thì cũng đồng nghĩa với việc là sẽ lại chọc giận hắn, mà hậu quả của việc chọc giận hắn khi đòi li hôn không phải là cô chưa từng nếm trải qua, còn đau khổ hơn cả cái chết, hơn nữa hiện giờ cô còn phải chịu trách nhiệm cho cả tương lai của Mục Nhiễm nên càng không thể hành động theo cảm tính được.
Cổ họng bị nghẹn chặt, không thể nào cất nổi được một câu nên chỉ có thể dùng hết khả năng để lắc đầu trả lời câu hỏi của hắn.
Ân Viêm vẫn giữa chặt mái tóc của cô để kéo đẩy đầu của cô để tạo nhịp như lúc hắn đang ra vào bên trong thân thể cô vậy, một tay khác của hắn mới nhẹ nhàng vén gọn lại mái tóc cho cô, còn vuốt ve gương mặt đang phiếm hồng nhuốm đầy sắc dục của cô.
- Tốt nhất đây nên là lời thật lòng của em.
Nếu không, chắc là em cũng biết hậu quả thế nào rồi.
Hắn vừa nói xong thì lại tiếp tục kéo đẩy đầu của cô áp vào hạ thân của mình, lực tay siết chặt hơn và tốc độ càng lúc càng nhanh, cổ họng còn gầm gừ tiếng thở dốc của sự thỏa mãn.
Sở Nghinh sắp không chịu đựng nổi sự tra tấn kiểu nỳ nữa, hít thở khó khăn mà cổ họng lại liên tục mắc nghẹn, cô rất muốn dùng răng cắn xuống để nhanh chóng kết thúc cái cảm giác thống khổ và nhục nhã này, thân thể còn bị bàn tay hắn sờ loạn khắp từng tấc da thịt, bộ ngực đầy đặn phía trước bị nhào nặn đến đỏ chót.
Không biết đã bao lâu trôi qua rồi, rốt cuộc Ân Viêm cũng đạt được khoái cảm mong muốn, hắn liên tục thở dốc gầm gừ từng tiếng trầm đục, sau cùng cũng thả tay ra khỏi tóc của Sở Nghinh, chính là buông tha cho cô rồi.
Sở Nghinh giống như con búp bê rách nát bị ném vào một xó, không ngừng ho khan kịch liệt, mắt ươn ướt vì ngộp quá lâu.
Cho dù tình trạng vẫn chưa ổn định nhưng vừa mới được thả ra thì cô đã hỏi ngay.
- Bây giờ anh có thể thả tiểu Nhiễm ra chưa?
Ân Viêm vừa chỉnh lại khóa quần xong thì đứng lên khỏi sofa, tiện tay cầm lấy điện thoại để trên bàn, thao tác vài bước thì đã gọi đến chỗ đang bắt nhốt Mục Nhiễm, ra lệnh thả người.
Vừa nghe được hắn nói thả người thì Sở Nghinh như được ban ân đặc xá vậy, dù thân thể đã kiệt quệ sức lực nhưng vẫn cố nén xuống hết và nhặt vội quần áo dưới sàn mặc vào.
Sau khi mặc đồ xong hết, cô còn đứng lại một chút để hỏi hắn.
- Tôi đi được rồi chứ?
Ân Viêm nhìn cô một cái, chỉ cười nhạt một cái mà không có thêm bất kỳ hành động nào cả, cũng coi như là đã thả cho cô đi rồi.
Đợi khoảng ba giây chỉ thấy hắn quay đầu đi về hướng bàn làm việc, Sở Nghinh cũng không nghĩ gì nhiều nữa, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Sau khi bóng lưng quen thuộc đã khuất dần sau cánh cửa kia, Ân Viêm ngồi trước bàn làm việc nhìn lên một mớ hỗn độn do Sở Nghinh để lại vừa nãy, ý cười gian tà lại nổi lên bên khóe môi.
Hắn vô cùng thoải mái mà ngồi ngã lưng nghỉ ngơi trên ghế xoay, chân này bắt chéo lên chân kia một cách ung dung nhàn nhã.
........!
Sở Nghinh dựa theo địa chỉ mà Ân Viêm đưa cho, lái xe với tốc độ nhanh nhất đến đón Mục Nhiễm.
Đây là một khách sạn của Ân Dạ nên hầu hết những nhân viên nhìn thấy Sở Nghinh đều nhận ra ngay, còn cung kính cúi chào rất nghiêm chỉnh nữa.
Từ bãi đỗ xe đi ra, Sở Nghinh đã chạy hết khả năng của mình lên khu vực dành cho hội viên cao cấp, nhờ có thẻ hội viên mà cô mới dễ dàng chạy đi tìm phòng.
Vừa nhìn thấy đúng số phòng trên đầu, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức lấy chìa khóa vừa lấy được từ chỗ nhân viên, mở cửa xong liền xông vào ngay.
- Tiểu Nhiễm, tiểu Nhiễm!.