Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 8: 8: Thì Ra Đây Là Lí Do




Giống như đọc được suy nghĩ của Sở Nghinh nên Ân Viêm đã hỏi ngay mà chưa đợi cô tự mở miệng.

Hắn vừa hỏi vừa nhếch môi cười châm biếm, cũng ngay sau đó hắn lại ghé sát mặt bên tai cô để nói.

- Phu nhân của tôi, tối nay tôi sẽ dẫn cô đến gặp lại một người quen cũ.

Còn chưa để thời gian cho Sở Nghinh kịp phản ứng thì Ân Viêm đã kéo cô đứng lên, mỗi động tác hay bước đi đều vô cùng thô bạo, giống như thể đang lôi một bao cát vậy.

Sở Nghinh muốn phản kháng nhưng tất cả đều là vô ích, chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi theo hắn, trong lòng thầm cầu nguyện hắn sẽ không làm chuyện gì quá đáng.

Ân Viêm kéo tay vợ mình ra khỏi phòng tân hôn của hai người và đi dọc theo hành lang lên tầng trên, sau đó là đến một căn phòng nằm ở cuối hành lang.

Hắn lấy chìa khóa mở cửa bước vào, không quên kéo cả Sở Nghinh vào cùng.

Đèn trong căn phòng này chỉ đủ để dò bước đi, mà Ân Viêm cũng không có ý định sẽ bật đèn sáng hơn, mùi hương khắp phòng lại là một mùi nhang rất đậm.

Sở Nghinh theo phản ứng tự nhiên mà nhìn thẳng về phía trước, hình ảnh trước mắt dọa cho hồn phách của cô cũng bay mất.

Căn phòng này chẳng phải là phòng thờ cúng sao? Còn trước mặt cô, đối diện với hướng cửa chính là bàn thờ còn có cả di ảnh của một cậu thiếu niên.

Điều làm cô sợ hãi đó là cô nhận ra người trên di ảnh kia.

- Sao rồi phu nhân của tôi, gặp lại người quen cảm xúc rất khó tả nhỉ?
Sở Nghinh còn chưa hết hoảng sợ và bàng hoàng thì người đàn ông đứng phía sau đã cất giọng hỏi ngay.

Ân Viêm đã hoàn toàn thu hết những phản ứng của cô vào mắt, càng thêm khinh bỉ và tức giận.

Hắn bước tới đứng sát sau lưng cô, tựa cằm lên vai cô, còn môi thì dán sát bên tai cô, hướng cô nhìn lên di ảnh trước mặt.

- Phu nhân của tôi, có muốn nghe một câu chuyện thú vị không? Năm năm trước, có một cậu thiếu niên đã đem lòng yêu một cô bàn cùng lớp.

Chỉ tiếc cậu ấy trời sinh đã khờ khạo, làm gì cũng chậm chạp, mọi người đều đặt biệt danh riêng cho cậu ấy là tên đầu đất.

Nhưng cậu nhóc đầu đất này lại rất chân thành với người mình yêu, cho dù tỏ tình thất bại đến chín mươi chín lần vẫn không từ bỏ.

Không ngờ, cô gái mà cậu ấy yêu lại là một dạng tiểu thư kiêu ngạo rẻ tiền.


Cô ta sau khi nhận hết rất nhiều quà của đầu đất thì cuối cùng cũng đồng ý làm bạn gái của cậu ấy.

- Đêm hôm đó, đầu đất ngốc nghếch kia đã mừng đến nỗi không ngủ được.

Còn tự mình làm bánh để tặng cho bạn gái nữa.

Nhưng sáng hôm sau, cậu ấy đã nghe được một cuộc đối thoại của cô bạn gái đó với những người bạn của cô ta.

Thì ra cô ta không hề cảm động trước sự chân thành của cậu ấy mà chẳng qua là để cá cược với bạn bè thôi.

Cô ta đã thắng cược vì cuối cùng cũng lừa được một tên ngốc một lòng một dạ theo mình.

Đầu đất cuối cùng cũng nhận ra công chúa trong lòng cậu ấy chỉ mãi mãi coi cậu ấy là tên ăn mày thôi.

Cuối cùng, cũng vào đêm hôm đó, đầu đất một lòng một dạ yêu cô gái luôn đùa cợt mình, ôm hết những nỗi đau và tuyệt vọng gieo mình xuống sông, đến khi tìm được xác thì đã biến dạng rồi.

Toàn thân Sở Nghinh đã sớm lạnh toát, hai tai ong ong sau những lời kể của Ân Viêm.

Còn chưa thể nào tin được trước mặt mình là di ảnh của cậu thiếu niên ngốc năm năm trước từng theo đuổi mình.

Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang muốn ăn tươi nuốt sống mình phía sau, run rẩy hỏi.

- Sao, sao có thể? Đầu đất, cậu ấy, cậu ấy sao lại….? Vậy anh, anh là….?
Giọng cô run run không rõ câu chữ nữa, còn cảm giác tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực nữa.

Ân Viêm nhìn cô, xong lại bật cười, nhưng nụ cười đó lại khiến đối phương phải khiếp đạm e dè.

- Phải, đầu đất mà cô đã đùa cợt chính là em trai của tôi, Ân Tiêu.

Cô không ngờ tới đúng chứ? Đầu đất ngốc nghếch mà các người luôn khinh thường lại thiếu gia của Ân gia.

Sở Nghinh không thể tin nổi mà lắc đầu liên tục.

- Nhưng, nhưng tôi chưa từng nghe qua, Ân gia lại….

- Đúng, Ân gia chưa từng công khai với bên ngoài về sự tồn tại của Ân Tiêu.


Bởi vì bọn họ sợ mất mặt, bọn họ không dám thừa nhận dòng máu của mình lại sinh ra một đứa trẻ thiểu năng từ nhỏ.

Con cháu Ân gia phải là những người xuất chúng, chứ không phải để người khác đạp dưới chân như A Tiêu.

Ký ức của Ân Viêm đang dần quay về năm năm trước.

Mặc dù cả Ân gia không ai thừa nhận Ân Tiêu nhưng với Ân Viêm thì Ân Tiêu luôn là đứa em trai mà hắn yêu thương nhất.

Từ nhỏ Ân Tiêu đã thiệt thòi hơn người khác cho nên bất cứ thứ gì tốt đẹp nhất mà hắn có đều sẽ cho hết cho em trai.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy em trai vui vẻ khoe với hắn đã tỏ tình thành công, còn kể về nữ thần trong lòng mình với hắn.

Lúc đó hắn đã vô cùng cảm kích cô gái đã chấp nhận tình cảm của em trai, còn vui thay cậu nữa.

Nhưng không ngờ, chỉ sau một đêm thì em trai hắn từ một cậu thiếu niên hoạt bát vui vẻ lại trở nên u sầu như mặt trời sắp lặn, và sau đó thì hắn không còn được nhìn thấy em trai nữa, chỉ còn lại xác đã lạnh lẽo.

Tất cả cũng chỉ vì người phụ nữ đó, hắn đã thề nhất định sẽ bắt người phụ nữ hại chết em trai mình phải trả giá cho việc mà cô ta đã gây ra.

- Phu nhân à, hóa ra em lại thích chơi đùa trái tim của người khác như vậy.

Giọng của hắn trầm đục, giống như đang đè nén rất nhiều căm phẫn sau đó, bàn tay luồn ra phía trước bóp chặt quai hàm của Sở Nghinh, nghiến chặt răng nhả ra từng câu chữ một bên tai cô.

Sở Nghinh đã sớm bị dọa cho một phen khiếp vía, hai mắt trợn tròn mà nhìn chằm chằm lên di ảnh trên bàn thờ trong dáng vẻ sợ sệt.

Cô chưa từng muốn hại chết Ân Tiêu, đúng là như lời Ân Viêm nói, lúc đó cô vẫn còn rất trẻ con và kiêu căng, thấy một tên ngốc luôn không ngừng theo đuổi mình nên đã coi đó là trò đùa và đem ra làm trò cá cược với mấy cô bạn cùng lớp, chuyện cô đồng ý làm bạn gái Ân Tiêu cũng là để cược với bạn.

Ân Viêm nói không sai, cô lúc đó chỉ xem những điều mà Ân Tiêu làm cho mình là trò mua vui.

Cô không biết là Ân Tiêu vì nghe được cuộc nói chuyện của cô với đám bạn kia mà đã tự tử, cô chưa từng muốn đẩy Ân Tiêu vào chỗ chết, cô không nghĩ hậu quả sẽ thành ra thế này.

- Ân tiên sinh, chuyện này, chuyện này đúng là tôi đã không phải với Ân thiếu gia, nhưng tôi chưa từng muốn cậu ấy như thế này.

Tôi, tôi không nghĩ....!
Ân Viêm hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời biện minh vô nghĩa của cô.

Hắn không chút nương tay liền lôi cô đến trước bàn thờ của Ân Tiêu, ép cô quỳ gối xuống trong chiếc váy cưới rất chật vật.

- Đừng nói gì nữa cả, A Tiêu không nghe được nữa đâu.

Lúc cô chơi đùa trái tim của nó cô có nghĩ đến cảm nhận của nó không? Phu nhân của tôi, nếu như cô yêu nó thì nó đã không chết rồi.

Mặc dù cảm thấy áy náy và tội lỗi vô cùng nhưng Sở Nghinh vẫn không thể chấp nhận được lời mà Ân Viêm vừa kết luận.

Cô quay đầu lại đối diện với ánh mắt hung tợn của hắn, cố gắng áp chế nỗi sợ hãi và phản biện lại.

- Ân tiên sinh, tình yêu không phải có thể nói có là có được.

Tôi không yêu cậu mà cũng có nghĩa vụ phải yêu cậu ấy sao?
Ân Viêm nhìn cô mà chỉ muốn một tay bóp ch3t cô ngay.

Hắn bật cười một tiếng, sau đó thì ngồi xuống trước mặt cô, chầm chậm nâng cái cằm thon nhỏ của cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình.

- Đúng là cô không cần phải yêu nó, nhưng ít nhất đừng trêu đùa nó.

Nếu không phải tại cô thì nó đã không nghĩ quẩn.

Lực tay của hắn khá mạnh, cơ hồ muốn đem cằm nhỏ của Sở Nghinh bóp nát thành mảnh vụn vậy.

Nhưng ngay sau đó thì lại chuyển sang vuốt gọn từng lọn tóc rối của cô ra sau tai, động tác vô cùng nhẹ nhàng như đang chăm sóc một người vợ vậy, nhưng hắn càng tỏ ra vô hại bao nhiêu thì chỉ càng chứng tỏ đang chất chứa nguy hiểm bấy nhiêu.

- Lúc còn sống, A Tiêu đã không cưới được cô thì bây giờ tôi sẽ giúp nó cưới cô.

Cho nên cô đừng lo, trên danh nghĩa mặc dù cô là vợ của tôi nhưng tôi sẽ không đụng vào cô, bởi vì cô rất ngại bẩn.

Câu cuối cùng của hắn vừa nói ra thì Sở Nghinh suýt nữa đã ngất tại chỗ, giống như chột dạ lại như đang lo sợ.

Trong khi cô còn chưa kịp phản ứng thì Ân Viêm đã đứng lên, nhìn động thái đó của hắn có thể đoán ra được là hắn đang định rời đi.

Sở Nghinh vội vàng đứng lên, nhưng vì váy cưới quá bất tiện nên cô còn chưa đuổi kịp hắn thì cánh cửa đã đóng sầm lại ngay trước mặt.

- Ân tiên sinh! Ân tiên sinh! Anh mở cửa ra đi! Anh làm gì vậy? Sao lại nhốt tôi ở đây? Ân tiên sinh! Ân tiên sinh!
Cách một cánh cửa, Ân Viêm hoàn toàn có thể nghe thấy được tiếng kêu của Sở Nghinh nhưng lại không một chút quan tâm, ngược lại còn đang thỏa mãn khi được nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi kêu gào trong tuyệt vọng của cô.

- Từ giờ đây sẽ là phòng của cô, mỗi ngày cô nên quỳ trước di ảnh của A Tiêu mà xin nó tha thứ đi.

Sở Nghinh ngoành đầu nhìn lại di ảnh phía sau, cảm giác toàn thân đều đang lạnh run, hai tay cô không ngừng đập vào cửa, kêu đến rát cả cổ họng vẫn không dừng lại.

- Ân tiên sinh! Ân tiên sinh! Tôi cầu xin anh, thả tôi ra đi! Ân tiên sinh! Tôi không muốn ở đây đâu.


Ân tiên sinh! Tôi cầu xin anh, tôi không muốn ở đây mà.

Nhưng cô không còn nghe thấy tiếng trả lời của Ân Viêm nữa, và hình như là hắn không còn đứng ở trước cửa nữa.

Sở Nghinh tuyệt vọng dựa lưng vào cánh cửa và ngồi trượt xuống mặt sàn, co ro lại một góc, hai chân đè ép trước ngực, hai tay ôm đầu không dám nhìn thẳng về di ảnh của Ân Tiêu.

Từ bé cô vốn đã nhát gan với những yếu tố tâm linh như vậy rồi, còn bị nhốt một mình trong căn phòng này nữa, cô sợ đến đôi mắt đã đỏ hoe, toàn thân run rẩy co rúm lại một chỗ, miệng liên tục lẩm bẩm cầu cứu.

Căn phòng không có ánh sáng, lại yên tĩnh đến mức rùng rợn, Sở Nghinh không biết sao có thể trụ nổi qua đêm nay nữa.

Bây giờ thì cô đã rõ lí do mà Ân Viêm muốn kết hôn với mình rồi, hắn chính là muốn trút giận thay em trai, trả thù cô, cho nên có lẽ cuộc sống sau này của cô sẽ rất khó sống.

.......!
Không biết đã bao lâu trôi qua nhưng Sở Nghinh vẫn chưa ngủ, cô đã duy trì một tư thế suốt từ nãy đến giờ, trong đầu cứ nhẩm đếm từng giây từng phút trôi qua, chỉ mong trời nhanh sáng thôi.

Đột nhiên cửa phòng lại mở ra lần nữa, và cũng là Ân Viêm đang bước vào.

Hắn nhìn người phụ nữ ngồi co ro trong góc tường, hai tay ôm chặt hai đùi và gục đầu vào giữa chân, đáy mắt không khỏi ánh lên một sự tia khinh bỉ.

- Cô bày ra cái vẻ đáng thương đó để lấy lòng người khác sao?
Nghe thấy giọng của người đàn ông đang nói chuyện với mình, Sở Nghinh lập tức đứng lên và đi tới trước mặt của hắn.

- Ân tiên sinh, tôi xin anh, cho tôi ra ngoài đi, tôi không muốn ở trong đây đâu.

Ở đây rất tối và lạnh, tôi, tôi sợ.....!
Nghe cô nói đến cuối câu, Ân Viêm liền không nhịn được mà bật cười ngay, giọng điệu đầy sự chế nhạo.

- Sợ? Cô cũng biết sợ sao? Vậy cô đã từng nghĩ đến lúc đó A Tiêu cũng rất sợ không?
Bị hắn hỏi như vậy, Sở Nghinh cũng chỉ đành cúi đầu như một tội đồ.

Đúng vậy, cho dù cô chưa từng muốn, chưa từng nghĩ đến như Ân Tiêu cũng vì cô mà chết, cô nợ người đàn ông này mạng của em trai, sao cô có thể ngụy biện thêm nữa đây.

- Ân tiên sinh, tôi biết tôi sai rồi, anh muốn tôi làm gì cũng được, tôi chỉ xin anh đừng để nhốt tôi ở đây.

Ân Viêm cuối cùng cũng đợi được thời cơ tốt nhất.

Hắn giả vờ như một người rất rộng lượng đáp ứng lời thỉnh cầu của cô.

- Được thôi, tôi có thể không bắt cô ở trong phòng này và cho cô trở về phòng kia ngủ.

Nhưng với một điều kiện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.