Gặp Anh Là Điều Mỹ Lệ Đầy Bất Ngờ

Chương 13



Sáng sớm, Thiên Thiên tỉnh lại trong tiếng nhạc báo thức.

Một ngày mới lại bắt đầu, cô uốn người, tâm tình khoan khoái, thần thái thoải mái, sau khi nói chuyện với má vào tối hôm qua, cả người cô liền nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Ra khỏi phòng ngủ, cô bị mấy cái thùng chất đầy trong phòng khách làm giật mình.

“Mami, chúng ta sắp chuyển nhà hả?”

“Chuyển cái đầu cô, còn chưa tỉnh ngủ hả? Mau đi đánh răng rửa mặt ăn sáng.”

Bị má Diêu nói một câu, Thiên Thiên ngoan ngoãn làm theo thánh chỉ của mẫu hậu.

Ăn xong “bữa sáng tình yêu” do má Diêu tỉ mĩ chuẩn bị, cô lau miệng, chuẩn bị đi làm.

Má Diêu ở sau lưng cô gọi lại, “Thiên Thiên, chờ một chút.”

Thiên Thiên quay đầu lại.

“Cho má địa chỉ của Mễ Bác.”

“Mami muốn làm gì?” Thiên Thiên ngây người, xem mami vẻ mặt đằng đằng sát khí, hay là muốn tìm Mễ Bác tính sổ a, “Mami, đừng làm ẩu a, vì người như vậy không đáng.”

Má Diêu dùng ánh mắt xem thường liếc Thiên Thiên, “Trong đầu con chứa cái gì vậy? Bớt nói nhảm, mau đưa đây.”

Thiên Thiên nghĩ nghĩ, lấy xấp danh thiếp trong ba lô ra, tìm ra một tấm của Mễ Bác, run lẩy bẩy không dám đưa cho má Diêu, liền bị bà giật đi.

“Danh thiếp của hắn còn giữ làm gì, lấy lại má thanh lý giùm cho.” Má Diêu khinh miệt nói.

“…” Thiên Thiên không nói gì.

Thiên Thiên vẫn là không yên tâm, đã đi ra cửa, lại lặng lẽ quay trở lại, má Diêu đưa lưng về phía cô, đang cúi xuống viết gì đó, Thiên Thiên đi qua nhìn vào, đột nhiên vui vẻ.

Má Diêu là kêu chuyển phát nhanh, bảy thùng đồ ghi tên của bà, mà địa chỉ người nhận là Mễ Bác.

“Mami…” ThiênThiên đột nhiên không biết nên nói gì, trong mắt ngân ngấn nước.

Má Diêu đỏ mặt, không biết làm gì xoa xoa tay, quay đầu đi, “Hừ hừ, con không phải đi rồi sao.”

Thiên Thiên ôm má Diêu một cái thật chặt, “Mami thật là tốt, con yêu má quá xá.” nói xong nhanh chóng chạy.

“Con nhỏ này.” Má Diêu cười mắng, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười thật tươi.

Hôm nay vì ở nhà trì hoãn vài phút, trên đường lại kẹt xe, lúc Thiên Thiên đến công ty đã 9h kém 5’, tuy rằng không đến muộn nhưng so với thường ngày thì vẫn là muộn. Lúc đến công ty những người trong quầy tiếp tân cũng dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, Thiên Thiên nhìn mọi người ngọt ngào cười một cái.

“Thiên Thiên, thuận tiện giúp mình đem bó hoa này vào cho giám đốc Thẩm.” Judy đứng trước quầy lấy từ chỗ ngồi ra một bó hoa hồng đỏ lớn.

“Judy, thì ra bạn yêu thầm giám dốc Thẩm.” Thiên Thiên tấm tắc vài tiếng, “Không nghĩ đến bạn lãng mạn như vậy.”

“Không phải,” Judy nói, “Không phải mình tặng.”

Thiên Thiên không tin, “Không phải bạn thì là ai? Không cần thẹn thùng, lại đây, lại đây, chị hai chỉ em mấy chiêu, bao em sử dụng tới già.”

“Thật sự không phải mình, bên trong có thiệp, bạn có thể tự mình xem.”

Biết rõ nhìn lén là vô đạo đức, nhưng chuyện này quá kích thich vả mãnh liệt a, Thiên Thiên nghĩ phải nắm một chút dữ liệu về Thẩm Hạo, chuẩn bị cho chiến thuật phản kích sau này. Vì thế, cô lén lén lút lút lấy thiệp, mới liếc mắt nhìn một cái, cô kinh hãi.

“Sao lại là Rose?” Thiên Thiên không dám kêu quá lớn tiếng.

Judy trịnh trọng gật đầu.

Rose là người lớn tuổi nhất trong phòng tài vụ, ngày thường mắt nhìn cao hơn núi, xử sự như sếp lớn, không để ý phản ứng của người khác, không nghĩ đến người như vậy cũng sẽ khúm núm dưới chân Thẩm Hạo.

Thiên Thiên le lưỡi, Judy vui sướng khi người gặp họa nói, “Bị Rose để mắt đến, sếp nên tự cầu phúc đi.”

Thiên Thiên nhìn bó hoa, Judy và cô tâm ý tương thông, trăm miệng một lời nói: “Đếm xem bao nhiêu hoa.”

Hai người đếm mỗi người đếm một lần, tổng cộng là bốn mươi đóa.

“Bốn mươi đóa hoa hồng đỏ có ý nghĩa là gì?” Judy hỏi.

Thiên Thiên trừng cô, “Mình không phải từ điển bách khoa.”

Judy lên mạng, dò tìm một chút, bỗng nhiên câm nín hoa chân múa tay. Thiên Thiên không để ý cô, lập tức đến sau cô xem màn hình máy tính, lát sau, hai người đều làm bộ dạng nôn mửa.

Bốn mươi đóa hoa hồng đỏ tượng trưng cho Tình yêu đến chết cũng không đổi. Thiên Thiên bị rung động rồi a, Judy như lên cơn suyễn, “Thiên Thiên, muốn ói thì ói đi.”

Thiên Thiên chớp chớp đôi mắt long lanh đầy nước, liều mạng gật đầu.

“Bạn thay mình đem vào,” Judy tội nghiệp nói, “Không muốn bó hoa này lại tiếp tục tàn phá “tâm hồn trẻ thơ” của mình, để nó đi hãm hại giám đốc Thẩm đi.” ( =)) thật uổng công làm lãnh đạo =)) hắc hắc…)

Thiên Thiên thề chết không đem, nếu như bị người ta hiểu lầm cô xum xoe Thẩm Hạo, cô quả thật nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch a.

Judy chỉ phải tự mình “lên sân khấu”, cùng Thiên Thiên đi vào trong phòng.

“Ta nói…hôm nay là ngày tốt gì vậy, vì cái gì lại tặng hoa?” Thiên Thiên thuận miệng hỏi.

Cô lập tức lọt vào cái trừng mắt của Judy, “Chị hai, không phải chứ, hôm nay là 14/2, lễ tình nhân a, bạn chưa già đã yếu.” cô khẳng định chắc như bắp nhìn Thiên Thiên xem xét.

Thiên Thiên cười không nổi, những năm qua vào dịp Lễ tình nhân Mễ Bác thường an bài tiết mục phong phú, mà sau khi chia tay cô ngay cả ngày lễ quan trọng này cũng quên mất tiêu.

Sau khi Judy đem hoa hồng cầm vào phòng Thẩm Hạo, lỗ tai mọi người đều dựng thẳng lên, mỗi người đều chú ý động tĩnh bên trong, lúc Judy đi ra, không thể nghi ngờ đã trở thành nhân vật tiêu điểm.

Thiên Thiên vẫy tay kêu cô, Judy hấp tấp chạy tới.

“Sếp có phản ứng gì?”

Judy hiểu ý cười cười, “Không phản ứng, trên mặt cũng không biểu hiện gì nữa là.”

Thiên Thiên có chút thất vọng.

Judy lại bổ sung, “Đại khái là nhận hoa nhiều rồi, sếp đã tập thành thói quen.”

Thiên Thiên hừ lạnh, “Mặt mũi như thế, có người tặng hoa là anh ta nên cười trộm rồi.”

“Thiên Thiên, mắt bạn không có vấn đề chứ?” đây là lần thứ hai trong ngày Thiên Thiên bị nhìn một cách khinh bỉ. ( Viv & Pil: *khinh bỉ liếc Thiên tỷ tập 3*…)

Thiên Thiên không cam tâm nói: “Xem như là lớn lên có dạng chó hình người.” (há há... thế sau này bà chị là dạng gì hình gì =)) )

“Phốc,” Judy cười không ra tiếng, “Cũng chỉ có bạn mới nói sếp như vậy, mình cuối cùng mới hiểu tại sao bạn không trở thành kẻ thù chung của toàn bộ nữ giới trong công ty.”

Thiên Thiên vẻ mặt không hiểu.

“Bạn là trợ lí của giám đốc Thẩm, ở bên sếp sớm chiều, làm sao lại không có người đố kỵ đến đỏ mắt.”

“…” Thiên Thiên nhịn nửa ngày, khinh thường nói: “Anh ta rốt cuộc có cái gì tốt?”

“Trời,” Judy cả giận nói: “Sống trong phúc mà không biết phúc.” ( chí lí chí lí a =)) )

Thiên Thiên triệt để không nói nổi.

Judy lầm bầm lầu bầu nói, “Nửa năm lúc trước giám đốc Diệp vừa mới vào công ty, cô là người cùng giám đốc Thẩm có tiếp xúc nhiều nhất, vì thế họng súng của mọi cô gái trong công ty đều nhắm về chị ấy, sau mới biết chị ấy kết hôn rồi, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Thiên Thiên có chút suy nghĩ gật gật đầu.

Judy lại nói: “May mắn cho bạn là không có làm hành động si mê gì với giám đốc Thẩm, cũng không có ý nghĩ không an phận, cái mạng nhỏ của bạn khó khăn lắm mới bảo toàn đó nha.”

“Không dám.” Thiên Thiên chịu không nổi nói.

“Đương nhiên.” Judy chững chạc nói, “Trước kia có mấy người trợ lí trụ không vững chính là vì việc này.”

“Judy, ngoài cửa có người tìm.”

Thiên Thiên la lên, Judy đại khái là đang mải mê giảng giải lí lẽ “tôn giáo”, nghe thêm nữa chắc cô phát điên mất.

Ai biết lỗ tai cô còn chưa có thanh tịnh đến 2’, Judy lại chạy như bay vào.

Thiên Thiên nhướng mày, “Lại nói chuyện phiếm không làm việc, coi chừng bị đuổi à.”

Judy cười quỷ dị, “Thiên Thiên, có người tặng hoa cho bạn.” cô cố ý nói lớn tiếng, làm cho mọi ánh mắt của đồng nghiệp phòng thị trường đồng loạt hướng qua bên này.

Ngay cả cửa phòng làm việc của Thẩm Hạo cũng lặng lẽ hé ra một khe nhỏ. ( há há =)) lộ bộ mắt hóng chuyện rồi kìa =)) )

Thiên Thiên có một loại xúc động muốn chạy trối chết, cầu xin nói: “Đừng đùa mình.”

Judy hai tay từ phía sau đem ra một bó hoa so với của Thẩm Hạo còn đồ sộ hơn để lên bàn của Thiên Thiên, nheo mắt lại, hắc hắc cười nói: “Mình đếm rồi, tổng cộng là 101 đóa.”

Cô nhìn quét qua một lượt, chống nạnh cười cuồng nhiệt: “101 đóa hoa hồng đỏ ý nghĩa là: Em là người anh yêu nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.