Gặp Anh Là Điều Mỹ Lệ Đầy Bất Ngờ

Chương 27



“Bồ nói sếp của bồ có thể là cậu bé năm đó kể chuyện một đêm cho bồ?” tốc độ đánh máy của Lâm Hi hết sức chậm, khó khăn lắm cô mới gõ được một dòng trật tự rõ ràng.

Thiên Thiên gật gật đầu trả lời, “Đáp đúng rồi.”

Lâm Hi không cho là đúng, “Thiên Thiên, bạn xem phim truyền hình nhiều quá rồi đó.”

Thiên Thiên cả giận nói: “Lâm Hi, bồ đả kích người ta quá à.”

“Bồ nghĩ thử coi, biển người mờ mịt, sao có thể dễ dàng gặp được như vậy?”

“Có lẽ tại có duyên á.” Thiên Thiên cố gắng hít thở sâu.

Lâm Hi giễu cợt, “Thiên Thiên, mình trước kia sao lại không phát hiện bồ có thiên phú viết tiểu thuyết nhỉ?”

“Lâm Hi.” Thiên Thiên hổn hển nói.

Lâm Hi không quan tâm bộ dạng của cô, hắc hắc cười nói: “Mình hỏi bồ, coi như anh ta là cậu bé ấy thì thế nào, bồ có thể làm cái gì?”

“…” Thiên Thiên á khẩu không trả lời được.

Lâm Hi nói tiếp: “Bồ trước đây bị tên buôn người bắt đi, được một cụ già cứu, bồ có muốn lấy thân báo đáp người ta không?” Thiên Thiên lúc 8 tuổi vì bị sôcôla dụ dỗ, thiếu chút nữa theo tên buôn người đi, may mắn có một lão gia gia đúng lúc ngăn cản, còn đánh tên đó, hơn nữa dẫn cô về nhà an toàn. Về sau Thiên Thiên bị má Diêu đưa đi học Taekwondo để phòng thân. Cô từ đó chẳng những mê tiểu thuyết võ hiệp, bây giờ còn đắm chìm trong khoái ý ân-thù trong thế giới giả thuyết võ hiệp không thể thoát ra được. ( hèn chi bà chị không đánh lén Trường Kiếm, thì ra là thích làm hiệp nữ =)) )

Thiên Thiên thẹn quá hóa giận, “Mình muốn tuyệt giao với bồ!”

Lâm Hi chỉ dùng nói với Thiên Thiên: “Thân ái, Trường Kiếm Tận Thiên online.”

Thiên Thiên châm chước rất lâu trong việc dùng từ, một câu mới viết xong lại xóa đi, viết tới viết lui mấy lân, không biết rõ nên dùng cái gì làm lời dạo đầu.

Nhưng thật ra Trường Kiếm Tận Thiên lại chào hỏi cô trước: “Hi.”

Thiên Thiên trong lòng vui vẻ: “Hi.”

Trường Kiếm Tận Thiên: “Đang làm gì vậy?”

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Ngẩn người.”

Trường Kiếm Tận Thiên: “Ha ha.” ( thái độ khác nhở :-“ )

Thiên Thiên không biết trả lời thế nào, Trường Kiếm Tận Thiên cũng không chủ động tìm đề tài, nhất thời có chút tẻ ngắt.

Dừng một lúc, Thiên Thiên không chuyện nói nhảm: “Chuyện tối hôm qua, cám ơn anh.”

Trường Kiếm Tận Thiên hình như đã đi vắng một lát, một phút sau mới trả lời: “Chút lòng thành.”

Lần thứ hai tẻ ngắt, Thiên Thiên uể oải phát hiện chính mình vốn không phải kiểu người biết cám dỗ.

Lâm Hi hỏi thăm: “Thế nào rồi, lừa được hay không?”

Thiên Thiên tức giận nói: “Không, vẫn là bồ làm đi.”

Lâm Hi nói khoác không ngượng: “Mình mà làm là dễ như trở bàn tay.”

Thiên Thiên lười tranh cãi với cô.

Không bao lâu, Lâm Hi buồn rười rượi gọi điện: “Qúa mất mặt, hắn vốn không chịu “thêm bạn” mình.”

“Hắn có thể đã ra ngoài, bồ chờ một chút.” Thiên Thiên an ủi cô, đồng thời không hiểu mừng thầm, nhớ lúc trước, vẫn là Đại Thần chủ động “thêm bạn” cô a.

Vừa dứt lời, có âm thanh của tin nhắn.

Trường Kiếm Tận Thiên: “Thật ra anh cũng nên cảm ơn em.”

Thiên Thiên lung tung trả lời Lâm Hi vài câu, cúp điện thoại. Cô biết rõ còn cố hỏi: “Anh đang chỉ việc gì?”

Trường Kiếm Tận Thiên: “Em nói đi?”

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Anh không nói làm sao em biết.” ( e hèm, lại giải thích, cái này là trong game, nên em nghĩ xưng hô tùy tiện chút cũng không sao, cơ mà tiếng hoa chỉ có 2 đại từ nhân xưng là “nị” zới “ngọ”, =.=, xưng anh, em cho nó tình củm)

Trường Kiếm Tận Thiên: “Ha ha.” Lại không nói thêm lời nào.

Thiên Thiên chán nản muốn bệnh, một cơ hội tốt như vậy đã bị cô làm cho lãng phí, cô trầm tư suy nghĩ, nín thinh nửa ngày, vụng về đánh ra một dòng chữ: “Anh đang làm gì đó?” không hề có ý mới trong cách bắt chuyện, thật là làm nhục thanh danh của cô a, Thiên Thiên vỗ trán cười khổ.

Trường Kiếm Tận Thiên: “Anh cũng ngẩn người.”

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Ừm.” Xem ra đã lâm vào ngõ cụt, Thiên Thiên không nhịn được thở dài.

Trường Kiếm Tận Thiên: “Em có nick QQ chứ? Trong game nói chuyện phiếm thực khổ a.”

Thiên Thiên cố ý đùa dai: “Nick QQ là cái gì a?”

Trường Kiếm Tận Thiên: “…”

Thiên Thiên vuốt vuốt mũi cười trộm: “Người ta mới 10 tuổi, đừng có chọc người ta nha.”

Trường Kiếm Tận Thiên: “Được rồi, thật ra người ta cũng chỉ mới 5 tuổi à.” (*chắp tay bái* sư phụ =)) )

Thiên Thiên cười hỉ hả.

Trường Kiếm Tận Thiên: “Trẻ nhỏ không nên chơi game nhiều, ngủ sớm một chút.”

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Được, chúc ngủ ngon.” Hôm nay mở đầu thật tốt, tâm tình khoan khoái, xem ra có thể ngủ ngon. Thiên Thiên ngoan ngoãn tắt máy tính, chui vô chăn, một đêm ngủ say tới sáng.

Ngày hôm sau đi làm, Thiên Thiên đem bản kế hoạch đã sửa chữa đưa cho Thẩm Hạo, sau chuyện tối qua, giờ gặp mặt anh có chút lúng túng. Vốn dĩ cô còn có chút ý với Thẩm Hạo, lại bị Lâm Hi tạt một chậu nước lạnh nên một ngọn lửa nhỏ không dễ dàng gì nảy sinh cũng tạm thời bị dập tắt.

Thẩm Hạo lật xem thật lâu, sau đó ngắn gọn nói một câu: “Rất tốt.”

Thiên Thiên trong lòng ngây ngất.

Thẩm Hạo gọi lại Thiên Thiên lúc cô đang muốn một bước đi ra khỏi cửa phòng, “Ngày mai ông chủ sẽ đến, em chuẩn bị một chút, có thể sẽ để em tự mình thuyết trình bản kế hoạch này.”

Thiên Thiên bị hù tới mù mờ, cô lắp bắp nói: “Anh không phải nói giỡn chứ?’

Thẩm Hạo liếc nhìn cô một cái, “Đây là kế hoạch của em, không ai có thể làm việc này tốt hơn em.”

“Đến lúc đó có phiên dịch phải không?” Thiên Thiên tội nghiệp vùng vẫy giãy chết lần cuối.

“Thiên Thiên, em là làm sao có thể vào được Hồng Kì vậy? Anh nhớ công ty thông báo tuyển dụng với điều kiện chủ yếu là có chuyên môn Anh ngữ nghe nói thành thục, em rốt cuộc có tới cấp 6 không vậy?” Thẩm Hạo nhìn biểu tình của cô mà buồn cười.

“Đương nhiên.” Thiên Thiên vẫn là sinh viên giỏi a, chẳng qua sau khi tốt nghiệp đại học làm việc nhàn nhã tại công ty của Mễ Bác, Anh ngữ của cô đã lâu không dùng đến thôi. Không biết tạm thời bù lại có thể qua được hay không.

Thẩm Hạo cười cười nói, “Ừ, vậy tốt, ngày mai liền xem biểu hiện của em. Thành bại đều do em.”

Thiên Thiên run rẩy khóe môi vài cái, sao lại cho cô áp lực lớn như vậy a.

Thẩm Hạo không cần che giấu ý cười, không kiêng nể gì bật cười, Thiên Thiên hận chết hắn, chỉ biết hắn là không bỏ qua bất kì cơ hội nào để dùng cô tiêu khiển.

Thiên Thiên vắt hết óc, vừa tra kim từ điển, vừa thỉnh giáo bạn tốt Lâm Hi, thời gian ban ngày đều dành vào việc phiên dịch bản kế hoạch, bận rộn tới 3h chiều, cũng chỉ hoàn thành được một phần ba.

Cô nhụt chí gác cằm lên mặt bàn, cắn cắn bút bi, nhìn màn hình các từ tiếng Anh lại ưu sầu.

Một bịch trà sữa từ trên trời rơi xuống, rớt trên bàn cô, ngẩng đầu, bạn tốt Elva nhìn cô cười nói: “Thư giãn một chút, đừng mặt ủ mày ê.”

Thiên Thiên cảm kích cười cười.

Uống một ngụm trà sữa thơm ngào ngạt ấm áp, tâm tình cũng vui mừng vài phần.

Phòng làm việc lại bỗng nhiên náo nhiệt lên, nghe có người nói: “Ui, phòng hành chính làm việc sao vậy, bánh kem sao còn chưa đưa tới.”

Bánh kem…Thiên Thiên nuốt xuống nước miếng, dựng lên lỗ tai.

Elva trêu ghẹo nói: “Simon, anh tham ăn quá đó.”

Simon nhún nhún vai, vô tội nói: “Thật ra mọi người đều mong đợi, chẳng qua anh nhanh mồm nhanh miệng nói ra thôi.”

Mọi người đều ôm bụng cười.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, trợ lí Trịnh Khiết của phòng hành chính đang cầm một cái bánh kem cười hì hì đi tới.

Simon cười nói: “Ui, năm nay công ty xuất huyết nhiều a, tặng bánh sinh nhật to như vậy.”

Thiên Thiên sửng sốt, hình như lúc mới vào làm có nghe chị Diệp Tử nói qua, công ty có một số phúc lợi như tiền xe, tiền cơm, tiền liên lạc,…nhưng có nhân tính nhất chính là vào ngày sinh nhật sẽ được phòng hành chính của công tặng bánh kem và thiệp chúc mừng. Cô dù có nghe qua nhưng chưa từng nhớ kĩ, thì ra là sự thật, có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy a. (hic, muốn vô công ty này làm quá…)

Trịnh Khiết thần bí cười một cái, “Hôm nay phòng thị trường có hai người sinh nhật đó, cho nên giám đốc Bùi dặn tôi đặt một cái bánh 3 tấc.” ( aizz, 1 tấc = 10cm, bánh mà, chẳng lẽ mình nói là cm, hơi kì *gãi đầu*)

“Ui, còn ai nữa?” Simon hết nhìn đông tới nhìn tây.

Thật ra rất dễ đoán, phòng thị trường năm nay chỉ mới có thêm 2 nhân viên mới là Thiên Thiên và trợ lí của Diệp Tử là Ứng Dĩnh, Trịnh Khiết đưa ánh mắt nhìn hướng Thiên Thiên, nheo nheo cười.

Elva huých vai cô, “Thiên Thiên, bồ với giám đốc Thẩm lại cùng ngày sinh a.” ( bà tác giả này, ta thật phục, chuyện vậy cũng nghĩ ra được ;)) )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.