Ngày hôm sau đem cặp mắt gấu mèo đi làm, Diệp Tử vừa thấy cô liền cười ha ha hai tiếng, sau đó cực có phong độ chúc mừng cô.
Thiên Thiên vui vẻ trong lòng, ngoài mặt lại làm như khách sáo.
Thẩm Hạo kêu cô vào phòng làm việc của mình, liếc mắt nhìn một cái, “Thiên Thiên, em muốn cười thì ở đây cười cho đã, em nhịn khổ như vậy, anh thấy cũng mệt.”
Thiên Thiên sờ sờ mặt, “Rõ vậy sao?”
“Toilet có gương.”
Thiên Thiên cười mỉa một chút.
“Hai ngày nữa ông Tom sẽ đến tập đoàn Hiển Dịch, gặp đối tác sắp tới của chúng ta bàn chuyện thủ tục, em xem kĩ lại tư liệu, đến đó có thể em sẽ phải trình bày cho khách hàng, dù sao bản kế hoạch là của em, không ai hiểu rõ để biểu đạt nó bằng em cả.” Thẩm Hạo khoanh hai tay trước ngực, khóe miệng nhếch nhếch.
Thiên Thiên nhăn nhíu mày.
Thẩm Hạo cười nhẹ, “Tập đoàn Hiển Dịch ở đại lục, chủ là người Trung Quốc.”
Thiên Thiên thở dài ra một hơi, cô trầm mặc một chút, nói: “Chỉ có tôi và ông chủ hai người đi thôi sao? Anh không đi sao?”
Thẩm Hạo cười tươi, “Em có thể phiên dịch cho ông Tom sao?” đây là thông lệ, dù cho ông Tom sử dụng tiếng Trung rất tốt, nhưng lúc bàn việc làm ăn lại thích dùng tiếng mẹ đẻ của mình.
“Sợ rằng không thể.” Giọng Thiên Thiên thấp như tiếng kêu của muỗi, nhưng lại tỏ ra rất thẳng thắn.
“Anh cũng thấy thế.” Thẩm Hạo nhún vai.
“…” Thiên Thiên tuy rằng thấy khó chịu nhưng nghĩ đến lúc đó có Thẩm Hạo đi cùng, cô liền cảm thấy yên tâm.
Thiên Thiên trở lại ghế ngồi không bao lâu, Ứng Dĩnh liền mon men tới.
Ánh mắt cô ta không được tự nhiên, miễn cưỡng cười một chút, “Thiên Thiên, chúc mừng cô.”
Thiên Thiên đáp ngắn gọn, “Cám ơn.”
Sau đó là không còn lời nào, Ứng Dĩnh lại không chịu đi.
Thiên Thiên cũng không đuổi, nhưng cô cũng sẽ không hồ đồ hỏi có phải cô ấy đã trộm tư liệu không, đối với Ứng Dĩnh, cô sau này phải cẩn thận.
Hàn huyên vài câu, nếu không phải Diệp Tử kêu Ứng Dĩnh đi làm việc, cô ta sợ là vẫn tiếp tục đứng đó.
Thiên Thiên không để ý, mặt ngu ngơ, Elva gửi tin nhắn MSN cho cô: “Chỗ ngồi của bồ đối diện phòng của giám đốc Thẩm.”
Cô giật mình hiểu ra, không tự giác nhìn sang đó một cái, trong đáy mắt hiện lên ít gợn sóng.
Thiên Thiên kinh ngạc, chẳng lẽ tối qua bị quả bóng đó nện vào đầu nghiêm trọng vậy? Động tác trên tay cô đột nhiên bị đông cứng, lồng ngực có chút khó chịu, Thẩm Hạo dù gì cũng vì cô mới bị thương, trong lòng cô thấp thỏm lo âu là đúng, cô tự biện hộ với mình.
Thiên Thiên nhấn vào nick MSN của Thẩm Hạo, do dự một lát rồi gửi tin nhắn: “Giám đốc Thẩm, anh không khỏe thì nên đi bệnh viện đi.”
Thẩm Hạo lưu ý nhìn qua Thiên Thiên, cô hoảng quá đem đầu giấu sau màn hình máy tính.
“Anh không yếu ớt vậy đâu, yên tâm đi.” Thẩm Hạo nói.
“Ừ.” Nghe anh nói vậy đã có thề yên tâm nhưng sao Thiên Thiên vẫn tâm phiền ý loạn.
Thiên Thiên kiểm kê mấy bưu kiện, xử lí vài hóa đơn đặt hàng, bất tri bất giác đã đến giờ tan tầm.
Lúc này, Lâm Hi gọi điện cho cô.
“Văn Khải hẹn mình ăn cơm, buổi tối cùng nhau đi chứ?”
“Mình không làm bóng đèn.”
“Xì, bồ cũng không phải lần đầu.” Lâm Hi và Văn Khải là thanh mai trúc mã, yêu nhau 10 năm theo kiểu chạy maratong đường trường, Thiên Thiên thường xuyên đi ăn với họ, đến khi cô quen Mễ Bác mới giảm bớt.
Thiên Thiên nói: “Không quan tâm bồ.”
“7h ở đường Ngô Giang, không gặp không về.” Lâm Hi vội vàng cúp máy.
Thiên Thiên cầm di động, do dự không biết có nên gọi lại không.
Rose của phòng tài vụ như con chim khổng tước đi như chạy vào, bang bang gõ cửa phòng Thẩm Hạo, khóe mắt nhộn nhạo xuân ý.
“Mời vào.”
Rose chân trước mới vừa bước vào, mọi người dường như ăn ý đều dừng lại công việc, chen chúc đến vị trí tốt nhất là bàn của Thiên Thiên, làm bộ như cùng Thiên Thiên bàn luận về công việc, ánh mắt lại thỉnh thoảng hướng phòng Thẩm Hạo nhìn trộm. (Viv: bó tay, cái phòng thị trường này là nơi chứa toàn ông bà tám… Pil: đi làm đi rồi sẽ biết, phòng nào cũng như nhau thôi =)) )
Rose quấn quýt si mê Thẩm Hạo là chuyện mọi người đều biết, tiết mục này kì thật mỗi ngày đều trình diễn một lần, nhưng không biết vì sao, hôm nay Thiên Thiên lại không bình tĩnh, ánh mắt chớp chớp, lục phủ ngũ tạng giống như bị móng vuốt của con mèo cứa qua, khó chịu không thể tả. (hé hé, ăn dấm rồi.)
Chỉ thấy Rose đang cười tươi, thân thể cơ hồ áp vào bàn của Thẩm Hạo, mà anh thì bật cười thành tiếng, hai người hình như trò chuyện rất vui vẻ.
Lúc Rose ra khỏi cửa còn quay đầu lại, phong tình vạn chủng chớp mi, “Buổi tối gặp.”
Thiên Thiên cắn cắn môi, thừa nhận trong lòng có chút không thoải mái.
Lúc Thẩm Hạo cầm túi đựng laptop đi ngang qua Thiên Thiên, cô nói ra một câu mà chính cô cũng không tin nổi: “Giám đốc Thẩm, về bản kế hoạch với tập đoàn Hiển Dịch, em có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo anh.” (e hèm, mình đổi cách xưng hô ngay đây nhé, lúc này chị ý đã… “ấy ấy” rồi *cười gian*)
Thẩm Hạo rõ ràng là tư tưởng đang không tập trung, “Ngày mai nói đi, đêm nay anh có việc.”
“Rất mau thôi, không biết rõ, em không ngủ được.” Thiên Thiên kiên trì kì kèo.
Elva đang thu dọn bàn làm việc chuẩn bị về thì kinh ngạc quay đầu nhìn, Thiên Thiên không phải là người cố tình gây sự a.
Thiên Thiên liên tục hỏi 3 câu, Thẩm Hạo cực có kiên nhẫn trả lời từng câu một, lúc cô hỏi tới câu thứ tư đã quá 20’, anh nhếch nhếch miệng, “Thiên Thiên, câu hỏi này vừa rồi em đã hỏi.”
“A, em nhầm, không phải cái này.” Thiên Thiên vắt hết óc, ngộp ra thêm một câu.
Thẩm Hạo nói: “Thiên Thiên, câu này lúc họp cũng đã thảo luận qua.”