Gặp Anh Là Điều Tốt Đẹp Nhất Đời Em

Chương 32: 32: Hay Là Cô Ấy Bỏ Trốn Mất Rồi




Kết thúc chuyến viếng mộ của cố thủ lĩnh là gần hết một ngày do đường đi khá xa, tới chiều tối Lục Thần Duệ trở về thủ phủ của Tartarus, nơi đầu tiên anh đi đến chính là chỗ ở của Hàn Vân Hy.

Lục Thần Duệ gõ cửa mấy lần mà không thấy bên trong có phản ứng gì hết nên nhíu mày đẩy cửa vào, cửa phòng cũng không khóa người bên trong lại không có phản ứng nhất thời làm anh cảm thấy hơi lo lắng.

Bước chân vào trong phòng tối đen như mực giơ năm ngón tay lên cũng không thấy rõ, Lục Thần Duệ lên tiếng gọi: “Vân Hy, cô có ở đây không vậy? Vân Hy à…”.

Đáp lại Lục Thần Duệ là không gian yên lặng đến cô tịch, anh đưa tay tìm bật công tác đèn rồi đảo mắt nhìn quanh phòng một vòng, mở cửa phòng thay đồ, mở cả cửa phòng tắm, tủ quần áo…những nơi có thể trốn được Lục Thần Duệ đều có tìm qua một lần nhưng trong phòng vốn không có ai hết nên anh nhíu mày bỏ đi ra ngoài đến chỗ nhà ăn tìm Vân Hạ.

Vân Hạ, Vân Hoàng và Vân Tịnh đang cùng ăn cơm thì thấy Lục Thần Duệ từ xa đi tới hình như là đi rất vội vàng thì phải.

Đến nơi Lục Thần Duệ liền lên tiếng: “Vân Hạ, cô biết Hàn Vân Hy đang ở đâu không vậy hả?”.

Vân Hạ nghệch mặt ra đáp: “Thì ờ trong phòng chứ đâu”.


Lục Thần Duệ cau chặt mày tỏ vẻ lo lắng: “Tôi đến phòng tìm cô ấy khắp nơi rồi nhưng không thấy”.

Vân Hạ nhăn mày: “Chứ bây giờ anh hỏi tôi thì tôi cũng đâu có biết cô ấy ở đâu, cả ngày hôm nay tôi đi cùng mọi người còn gì, tôi còn chưa về phòng thì làm sao mà biết cô ấy đi đâu, cũng có thể là ra ngoài tản bộ rồi”.

Vân Tịnh khẽ lắc đầu: “Hay là cô ấy bỏ trốn mất rồi”.

Vân Hạ liền hừ mũi: “Ai có khả năng bỏ trốn chứ Hàn Vân Hy thì không đâu, cô ấy vốn bị mất trí nhớ mà bây giờ trốn đi được rồi thì cô ấy cũng chẳng biết phải đi về đâu”.

Vân Hoàng sờ sờ mũi: “Biết đâu là cô ta giả vờ mất trí nhớ thì sao?”.

Vân Hạ liền bĩu môi: “Cmn, cưng bị đại sư huynh lây cho cái bệnh đa nghi từ hồi nào vậy hả, suốt ngày huynh ấy cứ mở miệng ra là như vậy, ít tiếp xúc với huynh ấy lại một chút đi nếu không có ngày mất hết niềm tin vào cuộc sống cho mà xem”.

Lục Thần Duệ lạnh lùng lên tiếng: “Đừng có ngồi ở đây mà tranh luận nữa, Hàn Vân Hy không biết đường để bỏ trốn đâu cùng lắm là đi lạc đâu đó trong thủ phủ thôi mau chia nhau ra đi tìm cô ấy cho tôi đi”.

Vân Tịnh càu nhàu: “Mọe, ăn cơm cũng không yên”.

Lục Thần Duệ nhướng mày lạnh giọng hỏi: “Cô có ý kiến gì sao Vân Tịnh?”.

“Dạ không có tôi lập tức đi ngay đây thưa thủ lĩnh” Vân Tịnh nở nụ cười miễn cưỡng trên môi rồi đứng dậy đi tìm người cho Lục Thần Duệ cùng với Vân Hạ và Vân Hoàng.

Cả thủ phủ rộng lớn như vậy sẽ mất khá nhiều thời gian tìm kiếm nên Vân Hoàng, Vân Hạ và Vân Tịnh quyết định chia nhau ra tìm theo từng khu cho đỡ mất thời gian.

Trong phòng làm việc của Từ Minh Hạo, Hàn Vân Hy vẫn bị tra hỏi những câu hỏi quen thuộc như “Cô tên gì?”, “Cô đến từ đâu?”, “Vì sao lại tiếp cận thủ lĩnh của Tartarus?”, “Cô có phải là nội gián quân đội nước A cài cắm vào tổ chức của chúng tôi hay không?”.

Hàn Vân Hy bị tra hỏi đến đầu óc rối cả lên cô đã trả lời những câu hỏi này rất nhiều lần là không biết rồi nhưng Lục Thần Không và Tự Minh Hạo vẫn không buông tha cho cô.


Liệu pháp thôi miên của Tự Minh Hạo dần dần không còn tác dụng với Hàn Vân Hy nữa vì đã làm đi làm lại rất nhiều lần, đầu óc cô bắt đầu tỉnh táo hẳn ra sau một ngày bị tra hỏi đủ thứ vấn đề mà bản thân không hề biết, tuy nhiên cơ thể của cô khá mệt mỏi vì cả ngày không hề được cho ăn uống gì hết ngoài việc phải tập trung trả lời mấy câu hỏi của Tự Minh Hạo.

Hàn Vân Hy lên tiếng phản kháng: “Tôi đã nói hết tất cả những gì mà tôi có thể, tôi không thể tiếp tục được nữa đâu tôi cảm thấy đau đầu quá”.

Một thuộc hạ biết chuyện Lục Thần Duệ đang đi tìm Hàn Vân Hy nên đi theo Vân Hoàng đến gặp Lục Thần Duệ để nói với anh thông tin mà anh cần: “Dạ thưa thủ lĩnh, sáng nay tôi thấy cô gái hôm trước anh đưa về đi cùng Lục đại hộ pháp đến phòng tra tấn tù nhân của Tự hộ pháp ạ”.

Ánh mắt của Lục Thần Duệ lóe lên tia sáng bắt đầu tỏ vẻ không vui: “Đã đến đó từ sáng đến giờ vẫn chưa đi ra sao?”.

Người thuộc hạ kia lên tiếng đáp: “Dạ thưa thủ lĩnh tôi chỉ thấy họ đi vào còn đã đi ra hay chưa thì tôi không biết ạ”.

“Được rồi lui xuống đi”.

Lục Thần Duệ vội vàng đi về hướng phòng làm việc của Tự Minh Hạo, anh cảm thấy nóng lòng không biết hai người kia đã làm gì Hàn Vân Hy rồi nữa.

Vân Hoàng cũng vội chạy theo phía sau Lục Thần Duệ: “Thủ lĩnh, Thần Không sư huynh đưa Hàn Vân Hy đến chỗ của Tự Minh Hạo sư huynh không biết có phải là để tra tấn cô ấy không, lần trước tôi có nghe Thần Không sư huynh đòi kiểm tra cô gái đó với máy phát hiện nói dối”.


Trong mắt của Lục Thần Duệ hằn lên tia máu: “Lần này Thần Không đúng là rất quá đáng dám cãi lại mệnh lệnh của tôi, nếu Hàn Vân Hy có mệnh hệ nào làm ảnh hưởng đến kế hoạch mà tôi dự tính tôi nhất định không nể tình nghĩa anh em xử thẳng tay”.

Vân Hoàng lên tiếng trấn an Lục Thần Duệ để anh nguôi giận: “Chắc là không có chuyện gì đâu chỉ là kiểm tra với máy phát hiện nói dối thôi mà”.

Cả một ngày đã làm hết tất cả các biện pháp nhưng không đem lại kết quả gì từ việc kiểm tra Hàn Vân Hy với máy phát hiện nói dối Tự Minh Hạo cũng đã có kết luận của riêng mình và muốn dừng việc này lại.

Tự Minh Hạo quay sang nói với Lục Thần Không: “Theo kinh nghiệm của một bác sĩ tôi có thể khẳng định với anh rằng chuyện cô ấy bị mất trí nhớ là sự thật, chúng ta đã thử cả ngày hôm nay rồi không có kết quả gì hết, anh để cô ấy về nghỉ ngơi trước được không tôi thấy cô ấy sắp hết chịu đựng được nữa rồi, càng gây áp lực cho cô ấy thì càng dễ gây tổn thương đến não bộ sau này rất khó phục hồi được ký ức đó”.

Lục Thần Không vẫn cố chấp không chịu nghe: “Cậu không làm nữa thì để tôi tra khảo cô ấy cho”.

Tự Minh Hạo tỏ vẻ bất lực: “Thần Không à, vô ích thôi không có kết quả gì đâu, anh để cô ấy về nghỉ ngơi đi giờ này chắc là thủ lĩnh sắp về rồi nếu để anh ấy biết được chúng ta sau lưng anh ấy len lút tra khảo cô gái này thì sẽ lớn chuyện cho mà xem đó”.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.