Gặp Bạn Trai Cũ Khi Du Học, Làm Sao ây?

Chương 18



Tôi nhai ống hút, âm thầm đánh giá nhóm Lộ Dao đang ngồi ở đối diện.

Đúng rồi, hai nhóm chúng tôi đã ghép lại ăn cơm trưa chung.

Nói cụ thể hơn là, lúc Lộ Dao đang nói chuyện với tôi, bọn Vương Hướng Tiền đi tới, cậu ta không nhịn được khi nhìn thấy hai cô gái đi với Lộ Dao, bèn nói có lẽ là duyên số nên mới gặp được nhau, không bằng chúng ta ăn một bữa cơm với nhau đi.

Sau đó, chúng tôi ăn cơm chung.

Mặc dù tôi không thích cho lắm.

Mấy cô ấy chọn một nhà hàng Mexico để dùng bữa, chúng tôi chia ra ngồi kín hai bên bàn dài, chợt có cảm giác đang tham gia một hội nghị.

Tôi ngồi ở đầu bàn, đối diện là một thanh niên trắng trắng mềm mềm đeo kính gọng kim loại.

Lúc anh ta ngồi xuống, tôi cảm thấy rất quen mắt, dáng dấp rất giống một ngôi sao. Khi ăn cơm tôi cứ vắt óc suy nghĩ mãi, nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra anh ta chính là phiên bản trẻ tuổi có đeo kính của Takizawa HideakiTôi gõ tay xuống mặt bàn: “Hey Takizawa Hideaki! Anh tên gì thế?

Anh ta nghe tôi gọi thế thì xấu hổ cười, để lộ hai hàm răng trắng bóc đều đặn: “Tôi tên là Quy Đồng, còn cậu?”

“Trì Lê.”

Quý Đồng cười híp mắt nhìn tôi: “Xin chào! Bạn học Trì.”

Tôi bị sặc trước hai từ ‘bạn học’ vô cùng trịnh trọng của anh ta. Từ khi tốt nghiệp cấp hai, đây là lần đầu có người nghiêm túc nói “xin chào bạn học” với tôi.

Tiếng ho sặc sụa của tôi thu hút sự chú ý của mọi người trên bàn, tôi vội vàng lắc tay bày tỏ mình vẫn ổn, rồi nhận lấy khăn giấy Quý Đồng đưa để lau miệng.

Lau xong, bỗng nhiên điện thoại tôi vang lên tiếng thông báo, tôi mở lên nhìn, thấy tin nhắn của Lục Kha Tri hiện lên trên màn hình khóa.

Hắn ngồi bên cạnh tôi mà, chẳng hiểu vì sao phải nhắn tin mà không nói trực tiếp luôn.

Tôi quay đầu nhìn hắn, vừa vặn hắn cũng đang quay đầu nhìn tôi, tay thì nắm chặt điện thoại.

Mở ra, chỉ thấy vỏn vẹn ba chữ: “Em bị cảm?”

Tôi trả lời: “Không có, bị sặc thôi.”

Nhắn xong vừa định nhét điện thoại vào túi, thì không ngờ hắn lại nhanh chóng nhắn tiếp.

“Em và tên đó nói chuyện vui vẻ đến mức nào mà lại bị sặc thế?”

Tôi nhíu mày, rõ ràng hắn mới là người trò chuyện rất vui vẻ với Sadako ngồi đối diện đấy.

Tôi giận dữ nhắn lại: “Anh quản nhiều như vậy làm gì?” Rồi cất điện thoại tiếp tục nói chuyện với Quý Đồng.

Qua bữa cơm này, trừ gia cảnh của Quý Đồng thì về cơ bản tôi đã biết sơ sơ thông tin của đối phương, bao gồm cả chuyện anh ta là gay.

Tất nhiên chúng tôi cũng không trắng trợn thảo luận vấn đề đó, mà chỉ nói ẩn dụ về nó, sau đó chúng tôi ngầm trao đổi ánh mắt, rồi ăn ý lấy điện thoại thêm wechat của nhau.

Cái này gọi là gì? Cái này gọi là gặp được đồng hương ở nơi đất khách xứ người.

Ăn cơm xong, bọn Từ Duyệt và Quý Đồng định dạo thêm một vòng nữa, nhưng do quần còn hơi ướt, khiến tôi thấy khó chịu nên xin rút lui trước.

Lục Kha Tri vừa nghe thấy thế, vốn đang bước đều chân ra ngoài thì bỗng khựng lại, nói với mọi người: “Tôi cũng có chút chuyện, cần đi về trước.”

Lộ Dao nghe hắn nói vậy, quay qua hỏi: “Chuyện gì vậy? Lúc ăn cơm anh nói giữa trưa không bận gì mà?”

Lục Kha Tri nhíu mày, không giải thích nhiều, lạnh lùng nói: “Tự dưng có chút chuyện thôi.”

Lộ Dao gật đầu, rồi vờ như nhớ ra cái gì đó, khoa trương la lên: “A đúng rồi, em cũng phải về trước, buổi chiều em đã hẹn với chị kia đến lấy đồ rồi, mình cùng nhau trở về nhé Lục Kha Tri.”

Hay lắm, không thèm để tôi vào mắt luôn.

Tôi cảm thấy hơi nực cười, ý định của Sadako quá rõ ràng, nên tôi cố ý nói thêm câu này: “Được thôi, ba người chúng ta cùng đi về.”

Khi đi bộ đến nhà ga, bầu không khí giữa chúng tôi hơi vi diệu.

Lộ Dao thì cứ cố bắt chuyện với Lục Kha Tri, hắn thì trả lời qua loa, sau đó lại quay sang bắt chuyện với tôi. Còn tôi thì sao, xuất sắc hơn người, vì không muốn làm mất lòng ai cả, nên ôm điện thoại nhắn tin với Quý Đồng, anh ta mới gửi một tin nhắn cho tôi, nội dung khá thẳng thắn, anh ta hỏi tôi có bạn trai hay chưa.

Tôi ngạc nhiên một lúc, trả lời: “Hiện tại thì chưa có.”

Quý Động nhanh chóng nhắn lại: “Vậy là trước kia có?”

Tôi: “Ừ, là người vừa ngồi bên cạnh tôi lúc nãy.”

Quý Đồng: “Anh ta là bạn trai cũ của em? Có nghĩa là tôi vẫn còn hy vọng đúng chứ?”

Tôi: “Hy vọng gì?”

Quý Đồng: “Theo đuổi em, lần đầu thấy em tôi đã thích em rồi.”

Tôi hơi ngượng trước lời tỏ tình bất ngờ của anh ta, không biết có phải do tôi lạc hậu quá không, nhưng bây giờ mọi người đều yêu nhanh như vậy sao?

Tôi còn đang bận suy nghĩ nên trả lời Quý Đồng thế nào, thì anh ta đã nhắn tiếp: “Nếu anh ta là bạn trai cũ của em, vậy thì anh ta chính là tình địch của tôi, haiz.”

Đợi đã, những lời này là sao???

Do tôi tập trung cao độ để nhắn tin nên không để ý dưới chân mình, lúc bước lên cầu thang suýt nữa thì té sấp mặt, may là Lục Kha Tri đã kịp thời đỡ lấy tôi.

“Đừng nghịch điện thoại nữa, đi thôi.”

“Đợi một chút, tôi nhắn tin xong đã.”

Kỳ lạ là Lục Kha Tri không bắt tôi cất điện thoại như mọi hôm, ngược lại còn nắm tay tôi: “Được thôi, em từ từ nhắn, anh dắt em đi.”

Tôi lắc vai cố giãy khỏi tay hắn: “Không cần đâu, tôi không nhắn tin nữa.” Nói xong thì cất điện thoại ngay, rồi mua vé đi ra tàu hỏa.

Mỗi toa xe lửa gồm bốn ghế, hai người ngồi một ghế. Sau khi tôi ngồi xuống, Lục Kha Tri cũng rất tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi, Lộ Dao đứng đối diện, tủi thân nhìn chúng tôi rồi gọi tên Lục Kha Tri.

Tôi vỗ vai hắn, khách sáo nói: “Anh qua đó ngồi với cô ấy đi, dù gì cũng là một cô gái, phải quan tâm đến người ta nhiều hơn một chút.”

Lục Kha Tri quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt không vui: “Em thật sự muốn anh qua đó ngồi.”

Tôi gật đầu cái rụp: “Đúng vậy, lỡ cô ấy ngồi bên cạnh một ông chú thô bỉ thì sao?”

Bỏ qua những thứ không đáng nhắc tới kia, tôi thật lòng cảm thấy nếu đã đi chung với một cô gái thì phải chăm sóc người ta thật tốt, thời buổi bây giờ biến thái có rất nhiều mà.

Lục Kha Tri vẫn im lặng nhìn chằm chằm tôi.

Tôi đẩy hắn: “Mau đi đi.”

Cuối cùng Lục Kha Tri cũng đồng ý, sau khi phun ra một câu: “Để anh nói rõ trước, là do em nói nên anh mới ngồi.” thì vững vàng ngồi vào chỗ bên cạnh Lộ Dao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.