Gặp Bạn Trai Cũ Khi Du Học, Làm Sao ây?

Chương 19



Đi biển về xong tôi bị cảm thật, nghẹt mũi cộng với ho khan khiến tôi khó thở, may là trước khi qua đây tôi đã mang theo thuốc cảm đủ dùng cho một năm, chút cảm vặt này mà đi bệnh viện thì phí tiền lắm.

Tôi nằm lỳ trong phòng ba ngày.

Lục Kha Tri biết được chuyện đó, không biết hắn đào đâu ra xuyên bối mẫu[1], để nấu lê chưng xuyên bối mẫu[2] cho tôi ăn.Vốn dĩ tôi không muốn nhận, nhưng hắn chân thành nói là do hắn rủ tôi đi biển, nên tôi mới bị té, mà không té sẽ không ướt, không ướt sẽ không bị cảm, vì vậy tôi bắt buộc phải nhận lấy.

Tôi ngẫm kĩ lại, thấy cũng có lý, thế là yên tâm nhận.

Miếng lê được chưng trong nước canh vô cùng mềm, mùi vì càng đậm đà hơn khi bỏ thêm xuyên bối mẫu, bởi vì uống rất ngon nên tôi húp hết ba chén.

Giải quyết xong một nồi, tôi lấy lý do cổ họng còn đau để đòi Lục Kha Tri nấu thêm.

Hắn không từ chối, nhưng yêu cầu tôi ra ngoài mua lê với hắn, khuyên tôi đừng nên nằm hoài trong nhà, phải siêng ra ngoài hít thở không khí trong lành mát mẻ.

Vì vậy tôi đi ra ngoài với hắn.

Khi chúng tôi đang chọn lê, tôi nhận được video call của mẹ, cuối cùng bà ấy cũng nhớ đến mình còn có một thằng con trai.

Tôi ra hiệu với Lục Kha Tri, rồi bước ra ngoài đeo tai nghe nhận video call.

Mẹ tôi vẫn tràn đầy sức sống như mọi khi, thân thiết hôn “chụt” một cái qua màn hình điện thoại.

Tôi thấy sau lưng mẹ là cảnh non xanh nước biếc, đoán là bà ấy vẫn còn đi du lịch, vì vậy tôi hỏi thử, đúng thật bà ấy đang leo núi ngắm biển với nhóm chị em tốt.

Bà ấy đã đi trước khi tôi xuất ngoại, vậy mà đến giờ vẫn chưa chơi đủ, mẹ tôi ‘giỏi’ ghê ấy.

Mẹ tôi hỏi thăm tình hình gần đây của tôi, tôi cũng ngoan ngoãn báo cáo, nói được mấy phút thì bà ấy muốn cúp máy vì cước gọi quốc tế quá cao. Khi tôi chuẩn bị gác máy, bà ấy bỗng vỗ đầu một cái như thể nhớ ra chuyện gì đó.

“Mà này, thằng bé bạn học của con có đến tìm con chưa?”

Tôi hoang mang hỏi lại: “Ai vậy? Bạn học nào cơ?”

Bà ấy khoa tay múa chân diễn tả: “Là một thằng bé cao lắm, lại còn rất đẹp trai nữa.”

Tôi càng hoang mang hơn: “Mẹ đang nói ai vậy? Sao con không hiểu gì cả?”

Mẹ tôi: “Vài tháng trước khi con xuất ngoại, mẹ gặp thằng bé ngay cổng khu nhà chúng ta. Mẹ cũng không rõ sao nó biết được mẹ là mẹ con nữa, sau đó thằng bé hỏi có phải con đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất ngoại rồi không, mẹ tiện thể nói cho nó biết con học trường nào luôn. Thằng bé nói nó cũng tới trường đó, đến lúc ấy sẽ tới tìm con sau, mẹ còn nhờ nó quan tâm con một chút đó.”

Mẹ tôi nói tiếp: “Sao thế, không lẽ nó không tới tìm con à? Lẽ nào là một tên lừa đảo? Mà chắc không phải đâu, thằng bé đó nhìn lễ phép và tốt bụng lắm. Mẹ nhớ nó tên là... là Lục...  Lục Tri?”

Tôi bị tin tức của mẹ vả cho chóng hết cả mặt, một lúc sau mới tỉnh táo lại, tôi đổi qua camera trước rồi quay sang hướng Lục Kha Tri đang đứng, hỏi mẹ tôi: “Là người này đúng không? Cậu ta đã đến tìm con nên không phải lừa đảo đâu mẹ, cậu ta tên là Lục Kha Tri.”

Mẹ tôi ở bên kìa màn hình cười nắc nẻ: “Đúng đúng đúng đúng chính là thằng bé này, mẹ còn tưởng nó tên Lục Tri. Nếu không còn chuyện gì khác thì mẹ cúp máy đây, bái bai con trai.”

“Bái bai mẹ, mẹ chơi vui vẻ nhé.”

Gác máy xong tôi ngẩng mặt lên, thấy Lục Kha Tri đứng trước mặt tôi từ lúc nào không hay, nhìn vẻ mặt thì không giống đã nghe thấy mẹ tôi nhắc đến tên hắn.

Hắn hỏi tôi: “Gọi điện thoại xong chưa? Em muốn ăn cơm trước khi về không?”

Bây giờ trong lòng tôi rất rối loạn, không có hứng ăn cơm, vì vậy từ chối thẳng: “Tôi không muốn ăn, về rồi ăn đại cái gì đó thôi.”

Lục Kha Tri gật đầu: “Đúng rồi, bị bệnh thì phải ăn đồ dễ tiêu một chút.” Dứt lời, hắn chạy đi mua trứng, lúc quay lại nói: “Để anh nấu cháo trứng bắc thảo thịt nạc[3] cho em nhé.”Tôi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, trong lòng dần loạn hơn, tôi có rất nhiều thứ muốn hỏi hắn, muốn hỏi sao cuối cùng hắn lại quyết định đi du học? Sao lại đến trường này? Chỉ tình cờ gặp mẹ tôi thôi đúng không? Mọi chuyện đều là vì tôi sao?

Tôi né tránh ánh mắt của hắn, hồi lâu mới nặn ra được một chữ: “Anh....”

Hắn hơi khom người, giống như muốn nhìn vẻ mặt của tôi: “Ừ, sao thế? Em không thoải mái hả?”

Tôi thở dài, nuốt lại những điều muốn nói vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.