Gặp Bạn Trai Cũ Khi Du Học, Làm Sao ây?

Chương 2



Đồ đạc để lung tung trên sàn nhà, hành lý vẫn còn chất đống ở một bên, tôi đoán Lục Kha Tri cũng mới đến.

Hắn bảo tôi vào phòng tắm rửa sạch máu đi, rồi mới sát trùng bằng ô-xy già cho tôi.

Đứng trong phòng tắm chật hẹp, tôi thấy hơi chóng mặt, không biết là do mất máu quá nhiều hay ỉu xìu do đụng phải Lục Kha Tri nữa.

Chống cánh tay không bị thương vào tường, nghiêm túc nhớ lại, tôi và Lục Kha Tri chia tay vào năm thứ ba đại học, đã gần hai năm tôi chưa gặp lại hắn.

Hai năm này, tính tình hắn dần khiến người ta thấy ghét hơn.

Tôi ở trong phòng tắm vài phút để rửa sạch máu, lúc ra ngoài đã thấy Lục Kha Tri ngồi trên ghế, trên bàn có để băng gạc và mấy lọ thuốc.

Khi tôi bước đến chỗ hắn, tôi chợt thấy chóng mặt, cơ thể như máy xay sinh tố vậy, quay mòng mòng tiến về phía đống vali thì bị vấp, suýt nữa ngã lên người hắn.

Phản xạ của Lục Kha Tri rất nhạy, vươn tay đỡ lấy tôi, ngẩng đẩu nhìn tôi rồi cười nhạt: “Cố ý hả?”

“Cố ý cái quần.” Tôi tức giận phản bác, chợt nhìn thấy hộp kẹo ở trên tủ sách: “Đưa cho tôi một viên, chắc mất máu quá nhiều khiến tôi chóng mặt thôi.”

Lục Kha Tri không nói gì, chỉ ngoan ngoãn lấy mấy viên kẹo ra, thấy tay tôi không tiện, còn lột giấy gói kẹo rồi đút vào miệng tôi.

Tôi cũng không khách sáo há miệng ngậm viên kẹo ngon lành đó. Vị chanh quen thuộc tràn ngập trong miệng, nhắc tôi nhớ về thời còn hẹn hò với Lục Kha Tri.

Khi ấy, Lục Kha Tri thường giấu vài viên kẹo chanh trong người, thừa dịp tôi không chú ý sẽ nhét một viên vào miệng tôi. Đến lúc tôi thấy chua, phải nhếch miệng lên, thì hắn sẽ mặt dày sáp lại hôn môi, sau đó dùng lưỡi đẩy viên kẹo sang miệng hắn, còn nghiêm túc nói ăn vậy mới ngọt.

Tôi phi, ngọt cái bíp, kẹo chua chết mẹ.

Chua đến mức tôi phải hít một hơi thật sâu, nhưng Lục Kha Tri lại tưởng động tác bôi thuốc sát trùng của hắn làm tôi đau, nên ngừng lại, cúi đầu khẽ thổi lên vết thương.

Tôi cúi xuống nhìn Lục Kha Tri, phát hiện hắn đã đổi kiểu tóc mái, hắn vuốt hết tóc mái lên, lộ đường chân tóc, trông chững chạc hẳn.

Lâu rồi không gặp, dạo này Lục chó cũng đẹp trai phết.

Chắc do đổi hoàn cảnh mới, nên tôi thích soi mói mọi thứ hơn.

Lúc thoa thuốc cả hai đều im lặng, nhằm xua đi bầu không khí lúng túng này tôi định nói gì đó, nhưng Lục Kha Tri đã mở miệng trước.

“Sao cánh tay của em lại bị thế này?”

“Dép trơn, trượt chân té trong phòng tắm.”

Lục Kha Tri ngẩng đầu, hắn nhìn tôi như nhìn một thằng ngu.

Tôi vờ như không thấy hắn cố tình gây sự, chỉ cười giả lả vài tiếng. Dù sao hắn cũng đang nắm tay tôi, tôi không dám mạnh miệng cãi lại.

Sát trùng vết thương xong, Lục Kha Tri cầm lên một cái lọ, đổ nước thuốc màu đỏ tươi lên bông gòn, rồi bôi nhẹ lên cánh tay tôi.

Cảm giác này giống như gội đầu bằng dầu gội bạc hà mát lạnh vào mùa đông vậy, cực kì phê. Tôi rên lên thành tiếng, rụt tay lại, Lục Kha Tri nắm chặt cổ tay tôi, hắn vừa bôi thuốc vừa thổi phù phù lên vết thương.

Thoa thuốc xong xuôi, Lục Kha Tri quấn băng gạc cho tôi, hắn còn thắt một cái nơ con bướm to đùng.

Tôi dùng chân đạp lên ghế hắn: “Anh bị bệnh à?”

Lục Kha Tri nhướng mày, làm bộ muốn cởi băng ra: “Vậy em tự băng bó đi.”

Dạo này do thấy quá nhiều trò trẻ con, nên tôi buột miệng nói ra: “Đại ca à, cho em xin lỗi.”

Trông Lục Kha Tri hơi ngạc nhiên, hắn cúi đầu khẽ cười: “Cũng có ngày em nói câu xin lỗi hả?”

Tôi còn nghĩ do tôi gọi đại ca nên hắn mới bối rồi, nhưng nghe thế, tôi chợt nhớ ra khi tôi và hắn còn hẹn hò, tôi chưa từng xin lỗi, ngay cả khi chúng tôi cãi nhau.

Trận cãi nào cũng dẫn đến chiến tranh lạnh, không ai để ý đến ai, nhưng cuối cùng đều là Lục Kha Tri chịu không nổi, chạy đến xin lỗi trước, rồi cả hai làm hòa với nhau.

Lần cãi vã đến mức chia tay kia cũng vậy, nhưng đó là lần duy nhất Lục Kha Tri không xin lỗi tôi trước.

Lúc ấy, tôi chưa đủ chín chắn, không chịu xuống nước đi xin lỗi hắn, tôi còn block sạch mọi phương thức liên lạc của Lục Kha Tri, buộc mình nghĩ về những khuyết điểm của hắn, cuối cùng càng nghĩ càng cáu, đến khi hết giận thì mới nhận ra tôi đã cắt đứt liên lạc với hắn ba tháng rồi.

Ba tháng này tôi hiểu ra rằng mình thật sự không thể rời xa Lục Kha Tri, vứt bỏ hết mặt mũi, vội chạy đến phòng kí túc tìm hắn.

Đã không gặp được người, mà còn bị bạn cùng phòng của hắn đay nghiến như thể chúng tôi chia tay rồi vậy, vì không muốn gặp tôi nên hắn không cho tôi vào.

Còn nói gì được đây? Tôi buồn bực mấy ngày trời trong phòng, sau đó bèn chuyển ra ngoài ở, bởi vì tôi sợ nếu lỡ thấy Lục Kha Tri tôi sẽ nện lên đầu hắn một cái.

Nhưng chuyện này đã qua lâu rồi, cũng chẳng có gì hay ho để nhắc lại cả, thật ra tôi không hề nhớ tại sao chúng tôi lại chia tay.

Tôi hơi cử động cánh tay, cảm thấy vết thương được băng bó thật chặt, tôi đứng lên nói cảm ơn: “Cảm ơn anh nhiều, làm phiền anh rồi!”

Lục Kha Tri đứng dậy nhìn tôi, một lúc sau mới bật ra một tiếng ừ.

“Vậy tôi về đây.” Tôi vẫy tay, chuẩn bị kết thúc cuộc gặp gỡ bất ngờ này.

Lục Kha Tri tiễn tôi ra cửa, không nói gì cả, cũng không đóng cửa ngay, bởi vì không nghe thấy tiếng đóng cửa nên tôi đoán thế.

Đến khi bước đến trước cửa phòng mình, tôi mới nghe thấy giọng khàn của Lục Kha Tri cất lên.

“Trì Lê.”

Tôi quay qua nhìn hắn.

Lục Kha Tri dựa vào cửa, tuy đèn rất sáng nhưng tôi vẫn không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Lục Kha Tri: “Sắc mặt em rất kém, về nghỉ ngơi sớm đi, mai đến tìm anh đổi băng.”

Tôi gật đầu, cảm thấy như vừa chạm được đến thứ mình hằng mong đợi, nói khẽ: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.