Gặp Bạn Trai Cũ Khi Du Học, Làm Sao ây?

Chương 21



Sau khi dạo hết một vòng các câu lạc bộ, hiếm khi chúng tôi không bận gì hết, nên quyết định mua đồ ăn vặt rồi đến rạp chiếu phim của kí túc xá.

Rạp chiếu phim này miễn phí với tất cả học sinh, không gian bên trong hơi nhỏ, chỉ tầm hơn hai mươi mét vuông, nhưng lại có màn hình rất lớn, xung quanh còn xếp bảy tám cái ghế sopha dài, kết hợp với ánh sáng mờ mờ ảo ảo, trông khá “ra dáng”.

Máy chiếu có thể liên kết với máy tính hoặc USB để chiếu phim, tiếc là máy tính của chúng tôi không có cáp nối thích hợp, mà giờ đi mua thì phiền phức lắm, nên tôi đành phải móc ra cái USB dùng để chứa serie phim Harry Potter và mấy thứ linh tinh khác của mình.

Trước đó tôi từng nói mình là fan cuồng của Harry Potter, sau khi quen tôi, Lục Kha Tri cũng bị đồng hóa theo, dần thích nó hơn. Mỗi năm cứ đến Giáng Sinh, trong khi mọi người thi nhau ân ái các kiểu, thì chúng tôi lại bao rạp tư nhân cả đêm rồi ngồi coi serie Harry Potter với nhau.

Mọi người đừng nói cảnh tượng hiện giờ giống đêm Giáng Sinh đó nhé.

Sau khi cắm thẻ USB vào, tôi quay sang hỏi Lục Kha Tri đang vùi người vào sopha một cách vô cùng thoải mái: “Anh muốn xem tập nào?”

Hắn sờ cằm, suy nghĩ một lúc mới nói: “Tù nhân ngục Azkaban đi.”

Đối với tôi mà nói thì tập nào cũng như nhau, bởi vì tôi đã xem nhiều đến mức gần như thuộc hết lời thoại và phân cảnh trong phim rồi. Tôi gật đầu, mở bộ phim ‘Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban’ lên.

Sau khi phim bắt đầu phát, tôi đứng dậy tắt đèn, chuẩn bị đi đến chỗ ngồi thì chợt thấy khó xử. 

Tôi nên chiếm một cái ghế sopha khác để thoải mái lăn lộn, hay là ngồi cạnh Lục Kha Tri?

Ghế sopha rất lớn, đủ chỗ cho cả hai, nếu tôi ngồi một mình ở nơi khác, thì có dị quá không?

Mặc dù lúc tôi xoắn xuýt cũng rất dị rồi.

Trong khi tôi do dự, Lục Kha Tri lại tỏ vẻ không để ý lắm, hắn vô tư cầm bịch đồ ăn vặt lên, vừa vỗ vào chỗ bên cạnh mình vừa hỏi tôi: “Mau tới đây ngồi, phim sắp chiếu rồi! Em muốn ăn cái gì trước? Khoai tây chiên hay là mận khô mặn?”

“... Mận khô đi.” Tôi bèn vứt cái vấn đề kia ra sau đầu, theo lời của Lục Kha Tri ngồi xuống bên cạnh hắn.

Bởi vì bộ phim quá quen thuộc, không còn tính bí ẩn nữa, cũng chẳng cần thảo luận, nên hai chúng tôi chỉ im lặng, ngoại trừ tiếng phát ra từ bộ phim và bịch đồ ăn vặt thì không còn âm thanh nào khác.

Một lát sau, tôi cảm thấy sai sai, trước đó Lục Kha Tri còn đang nhai rộp rộp khoai tây chiên, nhưng hình như nãy giờ hắn đã giữ nguyên một tư thế rất lâu rồi, tôi bèn quay đầu qua, phát hiện hắn khoanh tay trước ngực, ngoẹo đầu ngủ.

Tôi đặt túi mận khô qua một bên, định lấy túi khoai tây chiên trên đùi Lục Kha Tri, nhưng lại sơ ý làm rơi nó xuống đất, tạo ra một tiếng “bịch” rất lớn, may là khoai tây không bị đổ ra ngoài. 

Tôi hoảng hốt, lập tức nhìn sang Lục Kha Tri, chỉ sợ làm hắn thức giấc, thế nhưng có vẻ hắn ngủ rất say, đến đầu còn không nhúc nhích. 

Tôi vô thức ghé sát vào hắn, gần đến độ có thể thấy cả bọng mắt xanh đen nhàn nhạt, không biết buổi tối hắn làm gì mà nhìn mệt mỏi như vậy.

Tôi đột nhiên nhớ tới có lần chúng tôi đang xem Harry Potter, hắn cũng thiếp đi như hôm nay. Nhưng khác là đầu của hắn từ từ dựa vào người tôi, mà tôi thì sợ hắn ngủ không thoải mãi, nên kéo hắn nằm xuống đùi mình. 

Lúc tập phim đó kết thúc, chân tôi đã tê dại, mất cảm giác luôn rồi. Tôi vỗ mặt gọi hắn dậy, bảo hắn vào phòng mà ngủ, để chân tôi hoạt động một tí. 

Lục Kha Tri bị tôi đánh thức, mơ mơ màng màng, theo thói quen mò tay qua ấn cổ tôi xuống, nhắm mắt lại, hôn tôi một cái: “Vợ ơi, anh mệt quá.”

Dáng vẻ đó của hắn dễ thương đến mức khiến tim tôi run rẩy, vì thế tôi vỗ nhẹ lên lưng hắn, bảo hắn ngủ tiếp đi, sau đó ráng chịu đựng cảm giác tê dại ở chân mà mở tiếp một tập phim nữa.

Chấn động dưới mông giúp tôi tỉnh táo lại, tôi nhìn xuống, điện thoại tôi vẫn ở bên kia, vậy chắc di động của Lục Kha Tri ở dưới mông tôi rồi.

Tôi mở điện thoại lên, trên màn hình nhảy ra tin nhắn của Lộ Dao.

【 Anh đang ở đâu thế? 】

Ở cái gì mà ở, ở đây không có ai hết hứ!

Tôi nhấn mạnh nút nguồn để tắt màn hình, định đặt xuống thì thấy có tin nhắn mới.

【Em hơi khó chịu, anh có thể dẫn em đến Healthcare Center[1] được không?】

[1]: Trung tâm chăm sóc sức khỏe.

Lại thêm một tin nhắn nữa.

【Có lẽ hơi phiền anh, nhưng anh nói tiếng Anh tốt, nên tới giúp em nhé? Em sợ em không biểu đạt hết ý được.】

Sau đó cô ấy còn gửi tới một cái meme, tôi đoán là một gói meme điềm đạm đáng yêu.

Sadako biết cách nói chuyện ghê đó, giọng điệu nhỏ nhẹ chọc người ta thương, dù là con gái cũng khó mà từ chối nhỉ?”

Tôi chợt bối rối, bèn quăng thẳng điện thoại lên người Lục Kha Tri, đánh thức hắn.

Cả người Lục Kha Tri run lên, vẻ mặt còn ngái ngủ, mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy?”, vừa nói xong, bỗng nhận ra gì đó, vội vuốt mặt: “Mấy ngày nay anh...  bận chút việc nên ngủ hơi trễ, không phải cố ý ngủ quên đâu.”

Tôi bĩu môi, chỉ vào điện thoại trên người hắn: “Không phải chuyện đó, Lộ Dao gửi tin nhắn cho anh đấy.”

Lục Kha Tri hơi nhíu mày, nhấc điện thoại lên xem, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, chắc là trả lời Lộ Dao. Gõ xong chữ, Lục Kha Tri ngẩng đầu lên nói: “Anh sẽ không đi.”

Tôi “thảo mai” nói: “Hay anh cứ giúp cô ấy đi? Cô ấy tìm anh không phải là vì...”

Tôi còn chưa nói hết câu đã bị Lục Kha Tri ngắt lời, vẻ mặt hắn thờ ơ, nhưng giọng nói lại rất nghiêm túc: “Dù sao anh cũng không đi đâu, sẽ có người dẫn cô ấy đi thôi, với lại bọn anh không thân nhau lắm.”

“Ồ.”

Nghe hắn nói vậy, cuối cùng chút khó chịu nhỏ như con kiến tích tụ trong lòng tôi cũng bay mất.

Tôi cảm thấy mình “ra vẻ” thế nào ấy, rõ ràng trong lòng không muốn hắn đi, hay như lần trước tôi cũng chẳng thích hắn ngồi cạnh Lộ Dao trên xe lửa, nhưng mỗi lần như vậy tôi đều đẩy hắn ra khỏi mình từng chút một. Cái kiểu quật cường này giống hệt cách tôi xử lý mấy vụ cãi nhau khi xưa của bọn tôi, lúc đó vì sĩ diện nên tôi chưa từng chủ động xin lỗi Lục Kha Tri. Nhưng tôi tỏ ra dửng dưng thế thôi, chứ trong lòng vẫn sóng ngầm cuồn cuộn vì quyết định của hắn. 

Cứ vậy thì không ổn nhỉ, tôi cũng chẳng định tiếp tục như thế nữa. 

Tôi cầm bịch mận khô lên, sau đó đưa bịch khoai tây chiên cho Lục Kha Tri: “Vậy chúng ta xem phim tiếp đi.”

Lục Kha Tri không trả lời cũng chẳng nhận lấy, tôi nhét bịch khoai vào ngực hắn, rồi hơi dịch về phía hắn: “Thật ra tôi muốn anh ở đây xem phim cùng tôi cơ.” Tôi dừng một lúc, nói tiếp: “Nếu anh đi với cô ấy, tôi ngồi đây một mình chán lắm.” 

Đúng hơn là tôi sẽ cảm thấy rất cô đơn.

Nói xong câu này, tôi mới thấy vẻ mặt Lục Kha Tri bớt giận hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.