Hôm sau tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của tôi là “Ôi, đầu đau quá đi mất”, còn cảm giác thứ hai là “Thứ gì thối dữ vậy.”
Tôi há mồm hà hơi một phát, mùi rượu nồng đậm phả ra, thì ra mùi thối đến từ mình.
Tôi cố sức chống người chầm chậm ngồi dậy khỏi giường, đang định xỏ dép, thì bị Lục Kha Tri quấn ga giường nằm ngủ dưới đất gần đó dọa cho giật mình.
Sao hắn ở trong phòng tôi vậy?
Tôi ngớ ra, bây giờ mới từ từ nhớ lại, tối qua tôi đến quán bar uống rượu, cuối cùng hình như Lục Kha Tri đã tới đón tôi, sau đó...
Trời ạ, ai cũng nói uống rượu xong hôm sau sẽ quên hết mọi thứ, sao tôi lại nhớ rõ mồn một thế này???
Nghĩ đến chuyện tối qua sau khi trở về, tôi nhắm mắt gõ thật mạnh vào đầu, chỉ muốn đập chết mình luôn cho rồi.
Chuyện là vậy, tôi vốn đang ngủ trên lưng Lục Kha Tri, nhưng không hiểu sao vừa bước vào phòng tôi đã tỉnh lại, sau đó nhảy khỏi lưng hắn, ngồi bệt xuống đất khóc bù lu bù loa.
Lục Kha Tri bị tôi dọa cho hốt hoảng, vội vàng đóng cửa, ngồi xổm hỏi tôi bị sao thế?
Mọi người chắc chắn không đoán được tôi đã làm gì đâu, đến tôi còn phục mình cơ mà.
Tôi chỉ vào con nhện treo ở khe cửa, gào to với Lục Kha Tri: “Nhền nhện chết mất tiêu rồi!”
Lục Kha Tri cạn lời, đứng trước mặt tôi bụm mặt cười thật lâu, sau đó dỗ tôi như dỗ con nít: “Nhền nhện chưa chết đâu, bé heo có thế đứng lên trước được không?”
Bây giờ nhớ lại, tôi ngại chết đi được, nhưng tối qua tôi say bí tỉ nên chẳng biết gì nữa cả, còn ngồi tại chỗ la khàn cả giọng: “Không, nó chết rồi! Hu hu hu... Ọe...”
Sau đó tôi ói, phun hết lên người Lục Kha Tri.
Tôi lờ mờ thấy mặt Lục Kha Tri tối sầm lại, nghiến răng bất lực nói: “Đúng là anh thiếu nợ em mà.” Rồi kéo tôi đứng dậy.
Tuy giọng hắn rất khó chịu, nhưng động tác vẫn vô cùng nhẹ nhàng.
Haizz, chuyện tiếp theo không có gì đáng nói cả, Lục Kha Tri lau sơ cho con quỷ rượu là tôi rồi ném lên giường, tôi cũng tự giác chùm chăn ngủ đến sáng.
Haizzz, cái khỉ gì vậy?
Hồi còn hẹn hò với Lục Kha Tri, hắn chưa từng thấy dáng vẻ say rượu của tôi, thế mà khi chẳng còn quan hệ gì nữa, tôi lại làm trò mất mặt trước mặt hắn.
Khó chịu thật.
Tôi hối hận vỗ mặt, cầm quần áo đi tắm, muốn giúp mình tỉnh táo hơn.
Đến khi tôi tắm xong, bước ra ngoài thì thấy Lục Kha Tri đã tỉnh lại, hắn ngây người ngồi dưới đất, mái tóc rối tung, ánh mắt mờ mịt, như thể chưa nhận ra mình đang ở đâu.
“Tối qua... Ngại ghê.” Tôi ngừng lau tóc, bước đến nói xin lỗi với Lục Kha Tri.
Lục Kha Tri nhìn tôi một lúc mới tỉnh táo hơn, hắn lắc tay nói không sao không sao rồi đứng dậy, nhưng vừa đứng lên đã nhe răng trợn mắt chống eo: “Đệt... ”
Chắc do ngủ trên đất cứng quá lâu nên bị đau eo hả? Tôi càng thấy có lỗi hơn, vì muốn chăm sóc tôi nên hắn mới ngủ ở đây.
Tôi muốn xoa bóp cho Lục Kha Chi: “Anh không sao chứ?”
Chợt hắn gào lên một tiếng, cả người như lò xo bật ra ngoài, mặt mày tái mét nói: “Không sao không sao, anh tự xoa bóp được rồi.”
Vừa dứt lời, Lục Kha Tri đã hắt xì một cái thật to, có lẽ vì nhìn thấy dáng vẻ xoắn xuýt của tôi, nên hắn chống nạnh cười nói: “Anh không sao đâu, không hề lạnh tí nào.”
Mới nói xong đã hắt xì thêm cái nữa.
Tôi nhìn dáng vẻ chật vật của Lục Kha Tri, trong lòng bỗng nảy sinh một loại cảm xúc không nói nên lời.
Tôi chớp đôi mắt hơi ngấn nước, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại tốt với tôi thế?”
Chắc do tôi nói quá nhỏ, nên Lục Kha Tri nghe không rõ.
Hắn thắc mắc nhìn tôi: “Hả? Em nói gì cơ?”
Tôi lắc đầu, tạm thời quên đi mấy chuyện sầu lo ấy, rồi cầm chìa khóa phòng của Lục Kha Tri trên bàn lên, kéo hắn ra ngoài.
“Anh mau về phòng tắm rửa đi, nhớ uống thuốc ngừa bệnh nhé. Vứt luôn cái áo khoác bị tôi ói lên tối qua đi, xíu nữa tôi ra ngoài mua đền cho anh một cái mới.”
Lục Kha Tri nghe vậy, vội quay đầu nhìn tôi: “Cho anh theo với.”
Tôi đẩy Lục Kha Tri vào phòng hắn: “Anh đang đau eo mà, tôi biết size áo của anh rồi.”
Lục Kha Tri không chịu, cứ cố bám víu vào khe cửa, kiên trì nói: “Quần áo phải thử mới biết được hợp hay không chứ? Em đợi anh một tẹo thôi, anh qua ngay.”
Tôi bật cười khi thấy dáng vẻ này của hắn: “Đúng rồi, anh nhanh nhất, lúc nào xong thì gọi cho tôi nhé.”
Hình như Lục Kha Tri nhớ ra cái gì đó, lỗ tai chợt ửng đỏ, trừng tôi một cái.
Tôi tốn bao công sức mới dụ được hắn vào phòng, vừa xoay gót định quay về, thì thấy cách đó không xa có ai đấy đang nhô nửa người ra khỏi phòng nhìn mình, trên mặt đối phương nở một nụ cười như thể mới phát hiện ra bí mật gì lớn lắm, còn vẫy tay với tôi nữa.
Tôi vừa nhìn đã biết là Quý Đồng.
Tôi bước lại gần, mở miệng hỏi thăm: “Anh cũng sống ở đây à?”
Quý Đồng nhìn tôi nói: “Tôi đã kể cho em nghe chuyện này lúc mới gặp rồi mà.”
Tôi ngẫm lại hình như là có thật, đành ngượng ngùng nói: “Ha ha ha ha ha ha ha trí nhớ của tôi không được tốt lắm, anh gọi tôi tới làm gì thế?”
Anh ta dùng giọng điệu “bà tám” hỏi tôi: “Hai người làm rồi hả?”
Tôi cảm thấy khó hiểu: “Làm gì cơ?”
Một tay Quý Đồng cuộn thành vòng tròn, rồi duỗi ngón trỏ tay còn lại ra, thọc ra thọc vào vòng tròn kia: “Làm cái chuyện sung sướng ấy.”
Mặt tôi nóng lên: “Cái quỷ gì vậy, không có!”
Anh ta cười hì hì: “Tôi còn tưởng em làm mạnh quá khiến eo cậu ta bị thương.”
Không biết mọi người đã từng có trải nghiệm này chưa, tự dưng từ đâu nhảy ra một người đàn ông đẹp trai nghiêm túc nói mấy chuyện thô tục với bạn, bạn muốn đánh đối phương lắm nhưng chẳng thể ra tay.
Tôi bất lực nói: “Anh đừng đoán mò nữa, chỉ là do hôm qua tôi uống quá nhiều, anh ta muốn chăm sóc tôi nên mới ngủ trên mặt đất rồi bị đau eo thôi.”
Quý Đồng “Ồ” một tiếng đầy giả tạo.
Tôi đang định giải thích thêm, thì nghe thấy tiếng chuông di động, tôi nhìn thử, ra là Chu Trú gọi tới.
Tôi liếc nhìn Quý Đồng, anh ta ra hiệu cứ tự nhiên, tôi xê qua bên cạnh vài bước rồi bấm nhận cuộc gọi.
Mới vừa đưa lên tai đã nghe thấy tiếng khóc từ đầu dây bên kia.
Tôi vội vàng hỏi: “Đán Đán sao thế?”
Chu Trú khóc nức nở, tôi chẳng hiểu cậu ta đang nói gì cả, phải tập trung nghe một lúc mới biết nguyên nhân khiến cậu ta khóc như vậy.
Có lẽ là do bây giờ không thể gặp Cố Việt nữa.
Tôi thở dài, chỉ biết nhỏ giọng an ủi Chu Trú: “Chuyện tình cảm là thứ khó ép buộc nhất, anh ta không thích mày là thật, mày cũng đâu thể lấy sợi dây cột anh ta vào người được? Chi bằng cứ nghĩ thoáng lên để nhảy ra khỏi cái hố đó càng sớm càng tốt, đúng không?”
“Nhưng mà... Trước đây anh ấy không như vậy... anh ấy nói tao dễ thương, còn nói ở chung với tao rất thoải mái...”
Tôi lờ mờ cảm thấy có gì đó sai sai: “Hai người... lên giường rồi hả?”
Chu Trú không trả lời, chỉ nghe thấy tiếng khóc thút thít ở đầu dây bên kia.
Thì ra là vậy.
Tôi nhíu mày: “Bao lâu rồi? Tóm lại đã xảy ra chuyện gì thế?”
Tôi tưởng cậu ta vẫn đang đi theo tình tiết thầm mến, không ngờ lại tiến triển nhanh như vậy.
Chu Trú ngắc ngứ nói, lúc này tôi mới biết rõ ngọn nguồn mọi việc.
Cách cái đêm Chu Trú chăm sóc Cố Việt không bao lâu, thì hai người họ lên giường.
Chu Trú rất đơn thuần, vui mừng nghĩ lên giường có nghĩa là thích. Cậu ta cho rằng Cố Việt đã rung động với mình, sau đó thích mình, bây giờ cả hai đang quen nhau, nhưng không ngờ đối phương chỉ coi cậu ta là bạn giường.
Trước đó Chu Trú đã định kể cho tôi nghe nhưng bị Cố Việt phát hiện, anh ta dùng lý do tạm thời không muốn để ai biết quan hệ giữa hai người họ để ngăn cậu ta lại.
Thật ra Chu Trú cũng không nghĩ nhiều, cậu ta định khi nào ổn định hơn sẽ thông báo cho tôi sau, kết quả chưa được bao lâu Cố Việt đã trở mặt.
Mẹ nó đây đúng là câu chuyện gã đàn ông khốn nạn lừa dối bạn giường mà.
Tôi tức muốn chết, mắng té tát Cố Việt, sau đó an ủi Chu Trú một hồi, khuyên cậu ta cắt đứt hoàn toàn với tên kia đi.
Vừa cúp điện thoại đã thấy Quý Đồng nhìn tôi như đang suy nghĩ gì đó: “Cố Việt? Việt trong búa rìu? Là một người cao lớn lạnh lùng đúng không?”
Tôi sững sốt gật đầu.
Quý Đồng nhìn tôi với vẻ mặt khó đoán: “Tôi biết anh ta, nhưng không phải anh ta đang crush một người nên không muốn yêu ai khác à? Sao có thể lên giường với bạn của em được?”
Tôi càng nghe càng tức: “Thằng cha cặn bã!”
Quý Đồng gật đầu, tốt bụng nói: “Thế này đi, em đưa wechat của em ấy cho tôi, để tôi kể hết chuyện tình của Cố Việt cho em ấy nghe, giúp em ấy cắt đứt tương tư.”
Tôi suy nghĩ một lát, cảm thấy ổn phết, bèn đưa wechat của Chu Trú cho anh ta, thầm nghĩ dù Quy Đồng không đứng đắn lắm, nhưng khá tốt bụng đấy.