Đúng như dự đoán, “Tôi như hạt bụi” không trả lời tôi.
Tôi nhắn tiếp một dấu hỏi, vẫn như đá chìm xuống biển.
Tôi tắt điện thoại và suy nghĩ, nếu là Vương Tranh thật, vậy có khi nào, năm đó không phải Lục Kha Tri muốn tránh mặt tôi?
Nếu ngày ấy tôi gặp được Lục Kha Tri để xin lỗi hắn, cả hai giải quyết xong mọi việc, thì có phải sẽ không có chuyện sau này?
Tôi càng nghĩ càng rối, cả người cứ bồn chồn lo lắng. Nhiễm Tử Dịch thấy sắc mặt tôi khá tệ, bèn hỏi sao vậy, lúc này tôi mới bừng tỉnh.
Tôi lắc đầu: “Không sao ạ, chợt nhớ ra chút chuyện thôi. Trận đấu bắt đầu rồi, chúng ta xem thi đấu trước đã.”
Nhiễm Tử Dịch: “Ừ, em qua đó đi, bạn em đang nhìn chúng ta kìa.”
Tôi quay đầu lại, đúng là thấy Quý Đồng nghển cổ nhìn chúng tôi với vẻ nghi ngờ.
Tôi: “Vậy em qua đó đây, lát nữa gặp.”
Tôi trở lại ghế ngồi, Quý Đồng vội vàng hỏi tôi: “Người vừa nói chuyện với cậu là ai thế?”
Tôi: “Là đàn anh cùng trường đại học của tôi, lát nữa ba chúng ta cùng ăn cơm nhé.
Quý Đồng gật đầu: “OK, các cậu có duyên thật đấy.”
“Đúng vậy, thế giới nhỏ bé ghê.” Tôi tạm thời gác lại chuyện của “Tôi như hạt bụi”, cảm thán một câu thật lòng.
Trận thứ hai còn gay cấn hơn trận đầu, hai bên giằng co khốc liệt.
Tôi gần như xem hết trận mà không hề chớp mắt, sau khi kết thúc, tôi nghĩ nếu có cơ hội, lần sau phải rủ Lục Kha Tri xem chung mới được.
Xong xuôi, ba chúng tôi cùng nhau đi ra ngoài, trước khi tới cổng chính sẽ bước ngang qua một cửa hàng lưu niệm, trong đó bán vài thứ liên quan đến bóng quần như mấy món trang sức nho nhỏ, mũ, bao tay, và các loại vợt bóng.
Chúng tôi dạo quanh một lát, có một số đồ trông khá dễ thương.
Tôi nhớ tới nhiệm vụ “mang đặc sản về” của Lục Kha Tri, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chọn một cái móc khóa gắn bóng quần cho hắn.
Đây là kiểu móc khóa bình thường, nhưng có cách phối màu khiến người ta hơi khó đoán, một món đồ nho nhỏ được phủ năm màu, không hiểu sao lại rất hữu dụng, vì vậy tôi quyết định mua nó.
Hơn nữa, để thể hiện lòng thành, tôi còn cố ý xem kỹ mã sản phẩm, chọn một cái có số đuôi là ngày sinh nhật của Lục Kha Tri.
Tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhíu mày, vừa chế nhạo ghét bỏ vừa cài chìa khóa lên móc khoá của hắn lúc nhận được quà, giống hệt khi hắn cầm bộ đồ ngủ gấu mèo tôi tặng vào Tết Thiếu nhi hồi trước vậy. Tôi nhớ lúc hắn nhận được nó, mặt mày nhăn nhúm lại, nhón lấy bộ đồ bằng hai ngón tay, nói thẳng với tôi thứ này không phải ngây thơ mà là xấu xí.
Đúng vậy, mặc dù bộ đồ ngủ ấy có màu tối, chẳng qua đầu gấu mèo in trên áo giống với cái móc khóa tôi mua hôm nay, màu sắc sặc sỡ như nhau, mặc lên sẽ che mất uy phong của anh Lục đẹp trai.
Để “chữa cháy” cho tình huống xấu hổ đó, tôi đành vỗ vai Lục Kha Tri, nói một câu sến sẩm quê mùa: “Mặc đồ lên thì cả đời này anh chính là người của Trì Lê.”
Lục Kha Tri thở dài, chẹp miệng ghét bỏ, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc vào.
Ra khỏi cửa tiệm, ba chúng tôi đến nhà hàng Trung Quốc để ăn cơm.
Mọi người đều thích ăn cay, còn theo chủ nghĩa không thịt không vui, nên toàn gọi mấy món mặn nhiều dầu nhiều ớt, nào là thịt lợn cắt lát ngâm trong dầu ớt nóng, lòng già xào ớt khô, bò chua cay,…
Cả bọn ăn đến sảng khoái, nhễ nhãi mồ hôi, tám chuyện rôm rả vui vẻ.
Thông qua cuộc trò chuyện với Nhiễm Tử Dịch, tôi biết anh ta hiện đang làm việc cho một công ty nghiên cứu và phát triển công nghệ, yêu một cô gái vừa xinh đẹp vừa ưu tú, tình cảm của cả hai rất tốt, đã sẵn sàng kết hôn khi sự nghiệp ổn định.
Đáng tiếc là ban đầu chúng tôi định ăn xong sẽ dạo quanh một vòng rồi vào quán bar uống rượu tán dóc tiếp, nhưng sau khi nhận được điện thoại, Nhiễm Tử Dịch nói rất xin lỗi chúng tôi, anh ta phải quay về vì công việc, còn bảo lúc nào tôi về nước sẽ rủ Lục Kha Tri tụ tập tiếp.
Nhiễm Tử Dịch đi rồi, tôi và Quý Đồng cảm thấy không cần ngồi đối diện cụng ly làm gì, hơn nữa vốn dĩ cũng không thích uống lắm, nên quyết định mua vé xe quay về.
Trên xe lửa, tôi móc điện thoại ra kiểm tra wechat mấy lần liền, vẫn không thấy tin trả lời của “Tôi như hạt bụi”.
Đúng nhỉ, nếu tôi là đối phương, bị người khác vạch trần thân phận như vậy cũng sẽ lựa chọn không trả lời.
Tôi suy nghĩ một hồi, rồi nhắn cho người này:【Thế này đi, tôi sẽ không so đo những chuyện khác, tôi chỉ hỏi anh một câu, năm đó là anh ngăn cản không cho tôi gặp Lục Kha Tri, chứ không phải anh ấy không muốn gặp tôi, đúng không?】
Tôi cũng không nghĩ anh ta sẽ trả lời mình, nhưng nào ngờ, khi tôi đang mơ màng buồn ngủ, điện thoại trong túi quần lại rung lên, ngay lúc đó, trực giác mách bảo tôi đây là tin nhắn của “Tôi như hạt bụi”.
“Tôi như hạt bụi” nhắn:【Đúng thế, tao là Vương Tranh, năm đó là tao cố ý nói cậu ấy không muốn gặp mày, mày khiến cậu ấy đau lòng như vậy, mày không xứng gặp cậu ấy.】
Tôi không biết tại sao anh ta bỗng nhiên thú nhận mình là ai, cũng thừa nhận luôn chuyện năm đó mình làm, có lẽ là hoảng loạn do sự thật bị phơi bày, hoặc là lo lắng do cắn rứt lương tâm.
Tôi chỉ biết khi đọc được tin nhắn trả lời này, tôi không hề tức giận, trong lòng như buông bỏ được cái gì đó, bỗng chốc nhẹ nhõm hẳn.
Tôi:【Ok, như tôi vừa nói, tôi sẽ không so đo nữa, sau này anh cũng đừng đến quấy rầy chúng tôi, lật qua trang này, xí xóa hết đi, ok chứ?】
Tôi không đợi đối phương nhắn lại đã block thẳng anh ta luôn.
Mặc dù tôi không định so đo, nhưng không có nghĩa tôi sẽ cho Vương Tranh cơ hội nói lời xin lỗi để được tha thứ, một ngày nào đấy khi anh ta hiểu rõ việc làm sai trái của mình năm đó, chắc chắn sẽ bị giày vò vì đã không nói lời xin lỗi.