Gặp Bạn Trai Cũ Khi Du Học, Làm Sao ây?

Chương 37



Về đến nhà, tôi ngồi trên giường, cứ xoắn xuýt chẳng biết có nên nói cho Lục Kha Tri biết chuyện “Tôi như hạt bụi” là Vương Tranh không.

Vốn dĩ tôi muốn nói ra ngay, nhưng lại sợ nói xong thì thể nào cũng nhắc tới quá khứ, sau đó hai bên sẽ thổ lộ nỗi lòng với nhau rồi tái hợp luôn, vậy kế hoạch giúp tỏ tình thành công của tôi… Phải làm sao đây, tôi đã nhờ Chu Trú mua đồ ở Trung Quốc gửi qua, chẳng lẽ đồ còn chưa tới mà đã ù ù cạc cạc ở bên nhau ư? Một đứa luôn coi trọng nghi thức ở một vài phương diện như tôi không thể để chuyện này xảy ra được.

Thế nên cuối cùng tôi quyết định sẽ nói thật toàn bộ vào ngày sinh nhật mình, cũng không lâu lắm, chính là cuối tuần này.

Hơn nữa, tôi còn lo lắng một việc, tôi đã nói không so đo nữa, nhưng lỡ đâu Lục Kha Tri giận quá rồi nhắn tin mắng mỏ anh ta thì sao, không phải sẽ biến chúng tôi thành kẻ hèn hạ à.

Tên đó cũng hèn hạ, nhưng với tư cách là những chú chim dẫn đầu xu hướng của thời đại mới, chúng tôi không thể giống đối phương được. Đây là lời răn dạy nổi tiếng của thầy giáo Tiểu Trì, các bạn nên ghi chú lại, sau này sẽ kiểm tra đấy.

Nghĩ thông suốt rồi, tôi bèn gửi tin nhắn gọi Lục Kha Tri qua lấy đặc sản của hắn.

Hắn nhanh chóng xuất hiện, trong tay còn cầm một hộp sữa chua, nói là khẩu phần ăn ngày hôm nay.

Ơ sao Lục Kha Tri biết tôi vừa uống hết sữa chua của mình nhỉ? Người có thành tích tốt đúng là khác biệt, đến cả cái này cũng nhớ rõ.Tôi nhận hộp sữa chua, sau đó đưa quà cho Lục Kha Tri, biểu cảm của hắn giống y như tôi tưởng tượng trước đó, trông hơi ghét bỏ nhưng lại thành thật lấy chìa khóa trong túi quần ra, cài lên móc khóa.

Lục Kha Tri lắc xâu chìa khóa, thở dài bảo: “Trì Lê, anh cảm thấy mắt thẩm mỹ của em có vấn đề, cái kiểu phối màu gì đây!”

Tôi lườm hắn: “Thế hả? Vậy anh trả cho tôi đi.” Nói xong còn làm bộ vươn tay ra.

Lục Kha Tri: “Làm gì có chuyện tặng rồi còn muốn lấy lại. Để cảm ơn món quà của em, tối nay anh mời em đi ăn ở nhà hàng món Trung mới mở nhé, thấy sao?”

Tôi vội lắc đầu từ chối, hồi trưa vừa ăn món Trung béo béo cay cay xong, buổi tối không nên ăn nữa, rất dễ tăng cân, đã vậy chẳng biết có phải là do lâu rồi không ăn cay nên giờ cảm thấy hơi khó chịu trong bụng.

Lục Kha Tri xị mặt: “Sao thế? Em muốn ăn kiêng thật hả, nói cho em biết, không có cửa đâu.”

Không biết vì sao, giọng hắn nghe rất buồn cười, vốn dĩ tôi đang cầm cái ly trên bàn uống miếng nước, kết quả không kiềm được mà phụt một cái, phun sượt qua mặt Lục Kha Tri, khiến một vài giọt nước bắn trúng hắn.

Lục Kha Tri chà xát mặt bằng ống tay áo: “Em điên hả?.”

Tôi cười đến không ngậm miệng được: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Chuyện này gợi cho tôi nhớ lại hồi trước.

Tôi là một người rất dễ bị chọc cười, thường được gọi là “người dễ cười”.

(Raw gốc là 笑点低 = điểm cười thấp = chỉ những người dễ cười, giống như có người kể chuyện khôi hài, nhiều người nghe chẳng thấy buồn cười chút nào nhưng có người lại cười lăn cười lộn.)

Mà một trong những thú vui lớn nhất của Lục Kha Tri là đánh cược với tôi, nếu lời hắn nói khiến tôi cười thì tôi phải đưa hắn một đồng tiền, ngược lại thì hắn đưa tiền cho tôi. Tôi nghĩ mình có thể nhịn được nên lần nào cũng nhận lời thách đấu, chắc mọi người cũng đoán ra, tôi không thể khống chế cái tính cách dễ cười này, một khi đã chọc vào thì chỉ có thể ha ha ha thôi.

Có một lần, tôi vì muốn thắng Lục Kha Tri mà vứt hết mặt mũi cắn chặt môi nhằm ngăn mình bật cười. Nhưng tôi đã đánh giá thấp lực công kích của kẻ địch, tôi càng nhịn lại càng cắn chặt môi, cuối cùng nhịn hết nổi, thế là vừa cười nắc nẻ vừa phun ra chất lỏng pha trộn giữa nước miếng và máu.

Lục Kha Tri thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, hắn cảm thấy đầu óc tôi không ổn lắm, trên mặt tràn ngập vẻ thương hại đối với một tên mắc bệnh down, mở miệng nói: “Kinh quá.”

Nói thế nhưng Lục Kha Tri vẫn vội vàng lấy giấy lau miệng cho tôi. Về sau hắn không chịu chơi trò đó với tôi nữa, dù hắn luôn là người chiến thắng.



Vì tôi đã từ chối lời mời ăn tối của Lục Kha Tri, nên tôi cũng tống cổ hắn về ký túc xá luôn.

Vốn dĩ tôi định xem qua yêu cầu về luận văn, tra chút tài liệu, chuẩn bị cho deadline sắp tới. Nhưng vừa ngồi vào bàn, bụng tôi đã đau dữ dội, ra khỏi bàn thì cảm thấy đỡ hơn. Thế là tôi đành đi rửa mặt, sau đó tu hết một ly nước ấm, rồi rúc vào chăn xem phim.

Đây không phải do tôi ghét học đâu nhé.

Nằm một lúc tôi bắt đầu hơi mơ màng cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng chuông báo cháy chói tai.

Tôi vừa thoát khỏi cơn mơ đã nhanh chóng xem điện thoại, bởi vì buổi sáng chúng tôi thường có diễn tập chữa cháy không cố định, tôi cứ ngỡ mình đã ngủ một giấc tới sáng rồi.

Nhưng mới khoảng mười rưỡi tối thôi.Tôi cảm thấy hơi bực bội, muộn thế này rồi, không biết vị thần tiên nào còn đang nấu cơm.

Tất cả du học sinh đều hiểu rõ chuông báo cháy này, chỉ cần hơi không để ý đến khói dầu và hơi nước là sẽ kích hoạt hệ thống báo cháy trên nóc nhà ngay, một khi kích hoạt thì mọi người phải nhanh chóng chạy xuống lầu, rồi đứng run rẩy trong gió lạnh.

Tôi không muốn ra ngoài cho lắm, vì nghĩ chắc là vấn đề nhỏ thôi, chờ nhân viên công tác vào tắt báo động là xong, vừa định nằm xuống giường thì nghe thấy có tiếng đập cửa uỳnh uỳnh và Lục Kha Tri đang lớn tiếng gọi tên tôi.

Tôi vội vàng rời giường ra mở cửa, còn chưa kịp đứng vững đã bị hắn kéo chạy xuống phía dưới.

Tôi mặc đồ ngủ và mang dép lê, mặt mày mờ mịt hỏi: “Gì vậy, gì vậy?”

Lục Kha Tri: “Anh mới nhìn thấy khói đen bốc lên dưới lầu chúng ta, không biết là từ phòng bếp của ai.”

Hả??

Chúng tôi chạy đến khu vực an toàn rồi nhìn lên khu nhà ở, đúng như Lục Kha Tri nói, mặc dù không thấy rõ ngọn lửa, nhưng khói đen vẫn bốc ngùn ngụt ra ngoài.

May mà Lục Kha Tri tới gọi tôi, tuy có cảm giác sẽ không gặp rủi ro gì lớn, nhưng vẫn hơi sợ hãi, nói sao thì cũng là cùng một toàn nhà.

Nhiệt độ ở đây có sự chênh lệch rất lớn giữa ngày và đêm, buổi tối rất lạnh, đã vậy tôi còn mặc áo ngắn tay và mang dép lê.

Lục Kha Tri cũng mặc áo ngắn tay, nhìn tôi: “Lạnh không?”

Tôi chà xát hai cánh tay: “Hơi hơi.”

Vừa dứt lời, Lục Kha Tri bỗng nhiên duỗi tay kéo tôi vào lòng, hai tay ôm lấy vai tôi, sau đó chặn gió bằng cơ thể mình.

Hắn nói nhỏ: “Lạnh cũng không sao, anh giúp em chắn gió.”

Phải nói rằng, vào lúc này, trái tim của tôi giống như vừa chạy marathon cả ngàn mét vậy.

Nhưng hình như trái tim của hắn cũng đang đập rất nhanh.

Chắc do không phải cháy lớn, nên nhân viên công tác chỉ dùng một tiếng đã giải quyết xong chuyện này, sau đó nhắc nhở chúng tôi về vấn đề an toàn hơn mười phút mới cho mọi người về phòng.

Đến khi đứng trước cửa tôi mới nhận ra vì chạy quá gấp mà tôi đã quên cầm chìa khóa theo, tính gọi cho nhân viên công tác nhờ họ giúp đỡ thì lại phát hiện không mang cả điện thoại.

Tôi đành vác cái mặt đưa đám gõ cửa phòng Lục Kha Tri, muốn mượn di động của hắn.

Sau khi Lục Kha Tri hiểu rõ tình huống thì không biết nghĩ gì mà bảo: “Hôm nay muộn quá rồi, hay em ngủ ở chỗ anh đi, sáng mai hẵng gọi điện thoại.”

Tôi:???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.