Gặp Bạn Trai Cũ Khi Du Học, Làm Sao ây?

Chương 40



Hoàng hôn, gió nhẹ, tiếng hát, tôi và hắn.

Tất cả những điều này như đang nói với tôi không có thời điểm nào thích hợp để tỏ tình hơn lúc này.

Có lẽ trái tim tôi đã nhận được tín hiệu từ não, nó cứ đập thình thịch thình thịch, mạnh hơn bao giờ hết.

Sao phải chờ đến sinh nhật mới thổ lộ, ngay lúc này, kế hoạch tốt hay nghi thức gì gì đó đều bị tôi quăng ra sau đầu tất, hiện giờ tôi chỉ muốn nói cho Lục Kha Tri biết tôi yêu hắn, rồi hôn hắn thôi.

Tôi lén sờ mấy viên kẹo chanh trong túi quần, trước khi đi tôi đã lấy chúng từ gói bưu kiện, may mà mình nhanh trí, dù kế hoạch bị bể nhưng ít ra vẫn còn kẹo trợ giúp.

Đúng thế, tôi đã nhờ Chu Trú mua kẹo này ở trong nước rồi gửi qua cho mình, chính là loại kẹo có thể mua sỉ cả lố với giá vài đồng hồi bé mà Lục Kha Tri rất thích.

Quyết định xong, tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu, sau đó mới thong thả mở miệng nói, có lẽ do căng thẳng nên giọng tôi nghe hơi khàn: “Này, anh… muốn ăn kẹo không?”

Chắc do bất ngờ quá khiến Lục Kha Tri đơ não, hắn ngẩn người nói: “Hả?”

Tôi móc viên kẹo chanh ra, đưa tới trước mặt Lục Kha Tri, hỏi lạị một cách trịnh trọng: “Anh muốn ăn kẹo không?”

Lục Kha Tri lướt qua tôi nhìn viên kẹo, vừa thấy nó đã vui vẻ, hắn gật đầu, định duỗi tay nhận.

“Khoan đã.” Tôi khép tay lại, “Anh đồng ý với tôi một chuyện, tôi sẽ cho anh ngay.”

Lục Kha Tri mỉm cười, chống tay ra sau, nhướng mày nói: “Được.”

Tôi hắng giọng để giữ bình tĩnh.

“Lục Kha Tri, anh biết không, dạo này có rất nhiều chuyện và ký ức cứ lởn vởn quấy rầy đầu óc em. Nhưng chẳng hiểu sao khi đối mặt với chúng, trái tim em lại thông suốt hơn, toàn bộ âm thanh đến từ tim đều chầm chậm chỉ về một đáp án, đó là…” Tôi dừng lại trong chốc lát rồi run rẩy nói: “Em muốn giống như trước kia, có thể làm mọi điều để anh vui vẻ, anh… có bằng lòng cho em cơ hội nữa không?”

Dường như Lục Kha Tri không ngờ tôi sẽ thổ lộ, cả người hắn cứng đờ như thể bị tảng đá đập trúng vậy.

Tôi mở tay ra, giơ kẹo tới trước mặt hắn, nói nhỏ: “Không phải anh muốn ăn kẹo sao, đồng ý đi rồi em cho anh.”

Tôi thấy trái cổ của Lục Kha Tri khẽ nhúc nhích. Hắn chầm chậm ngồi thẳng lên, im lặng nhìn tôi chăm chú hồi lâu.

Nhìn hắn như vậy, khiến tôi cảm thấy hơi thấp thỏm, muốn rút tay về ngay. Nhưng tôi còn chưa kịp làm gì, Lục Kha Tri đã giật kẹo trong tay tôi, nhanh chóng bóc vỏ rồi nhét thẳng vào miệng tôi.

Lúc tôi đang choáng váng trước một loạt hành động của hắn thì bỗng nhiên hắn nắm vai tôi kéo vào lòng, tôi chỉ thấy trước mắt tối sầm đi, sau đó có một thứ ấm nóng cướp mất viên kẹo trong miệng tôi.

Động tác của Lục Kha Tri rất nhanh, tôi vô thức cắn môi, xúc cảm còn đọng lại và vị chua ngọt của kẹo khiến mặt tôi nóng bừng.

Cách ăn kẹo quen thuộc này nhanh chóng làm mũi tôi chua xót, tôi lập tức ghé sát môi hắn, hôn ngấu nghiến.

Lục Kha Tri chỉ sững sờ trong giây lát, rồi cũng nhiệt tình đáp lại.

Vì thế viên kẹo chanh nhỏ bé kia cứ lăn lộn mãi giữa môi lưỡi của chúng tôi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao hồi trước Lục Kha Tri luôn nói kẹo chanh vốn chua lè này rất ngọt.

Nếu không phải do nghẹt thở, tôi muốn hôn Lục Kha Tri mãi mãi.

Tôi há miệng thở dốc, dựa nửa người vào cơ thể Lục Kha Tri, ôm lấy cổ hắn, ngắm nhìn đôi mắt hơi ướt át ngập tràn tình cảm giống mình của hắn.

Lục Kha Tri không hỏi gì tôi cả, tôi cũng im lặng.

Một lúc sau, hắn mới cúi đầu, trịnh trọng bỏ tờ giấy gói kẹo vào túi áo, sau đó bao chặt tay tôi, hơi nghẹn ngào nói: “Cho anh kẹo rồi thì sau này không được đòi lại nhé.”

Tôi hiểu ý hắn, vừa thấy dáng vẻ dè dặt của Lục Kha Tri, tôi lập tức rướn người lên hôn hắn, trong lúc môi lưỡi giao nhau, giọng nói mờ ảo của tôi chợt vang lên: “Không đòi lại đâu… không bao giờ đòi lại…”

Mãi đến khi người ca sĩ kia dừng hát và huýt gió thiện chí với chúng tôi, chúng tôi mới cảm thấy hơi xấu hổ mà ngừng hôn.

Dù không hôn nữa nhưng hai đứa vẫn dựa sát vào nhau.

Lục Kha Tri vuốt ve mặt tôi, rồi sờ tai tôi, tôi đang định lên tiếng thì bỗng nhiên hắn rút tay về, sau đó chà mạnh hai mắt.

Tôi ngẩn người: “Anh sao vậy?”

“… Cát bay vào mắt rồi.”

Chỗ này có phải bãi cát đâu mà có cát chứ.

Tôi vừa cười vừa kéo tay Lục Kha Tri xuống: “Anh đừng khóc.”

Hắn quay người sang, hai mắt hơi ửng đỏ, khóe mắt vẫn dính chút nước mắt mờ mờ.

Lục Kha Tri duỗi tay ôm lấy tôi, vùi đầu vào vai tôi, ghé sát tai tôi, tủi thân nói: “Rõ ràng là anh mừng đến rơi nước mắt mà!”

Tôi ôm lại hắn, còn vò mạnh tóc đối phương.

Bây giờ tôi rất muốn hét vang rằng cảm ơn trời cảm ơn đất, cảm ơn số phận đã cho chúng tôi gặp lại nhau ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.