Mấy ngày tiếp theo, mặc dù ngày nào tôi và Lục Kha Tri cũng gặp nhau, nhưng hắn vẫn thích rủ tôi hẹn hò sau giờ học, chúng tôi cùng coi phim, xem triển lãm, ăn món Pháp và Nhật. Tôi hỏi hắn sao phải làm thế, hắn vỗ ngực nói muốn có thêm kỷ niệm với tôi ở đây.
Tôi nhìn dáng vẻ hăm hở của Lục Kha Tri, cũng bắt đầu mong chờ kế hoạch mỗi ngày hơn.
Hôm nay là thứ sáu, bọn tôi đều trống tiết vào buổi chiều. Lúc ăn trưa, tôi hỏi Lục Kha Tri theo thói quen: “Hôm nay có kế hoạch gì thế?”
Lục Kha Tri cười thần bí: “Không nói cho em biết trước đâu. Ăn xong chúng ta về phòng đã, anh cần lấy chút đồ.”
Lục Kha Tri duỗi tay sờ đầu tôi, nhìn tôi đầy âu yếm: “Ăn nhiều vào, chút nữa e rằng em sẽ mệt.”
Tôi đần người, quên luôn cả việc lau nước sốt tiêu bên miệng, mặt mày tràn ngập đau khổ nói: “Sao cơ? Lại muốn đi leo núi à?”
Hồi trước, mười lần hẹn hò với Lục Kha Tri thì hết năm lần là đi leo núi.
Thật ra tôi ghét vận động cực, Lục Kha Tri lại rất thích mấy loại vận động đổ mồ hôi, nhất là leo núi. Tuy không tình nguyện lắm, nhưng tôi vẫn bị hắn dụ leo hết các ngọn núi lớn nhỏ trong thành phố. Mà trước khi leo núi, hắn đều đãi tôi một bữa ăn ngon, mượn lý do tốt đẹp là để an ủi nỗi đau sắp tới của tôi.
Lục Kha Tri không trả lời, chỉ nghiêng đầu cong môi cười mãi.
Tôi thở dài, thấy trong đĩa của hắn còn dư nửa miếng thịt bò lớn thì dứt khoát xiên nó lên rồi nhét thẳng vào miệng mình.
Lục Kha Tri chống cằm cảm thán: “Anh thích dáng vẻ khi ăn của em, đáng yêu ghê.”
Tôi cắm đầu ăn mặc kệ hắn, cố ý nhai ngấu nghiến miếng thịt, phát ra từng tiếng bèm bẹp.
Đáng yêu à, đáng yêu thì nghe tiếp nhé!
Ăn uống xong, chúng tôi trở về phòng.
Hôm nay nắng rất gắt, hun nóng cả người tôi, vừa nghĩ lát nữa còn phải leo núi, cơ thể lập tức mềm nhũn.
Lúc đến dưới lầu, Lục Kha Tri thấy dáng vẻ uể oải của tôi, bèn bảo tôi ngồi dưới này chờ hắn là được.
Tôi ngồi ngả người lên ghế như Cát Ưu[1], đưa balo cho Lục Kha Tri: “Vậy anh cất balo hộ em đi, chìa khóa ở bên trong. Tiện thể đổ đầy bình nước rồi mang xuống cho em luôn, à, cầm theo cả kem chống nắng nữa.”
[1]: Mô tả một tư thế ngồi rất thoải mái, lười biếng, gần như dựa phần lớn cơ thể vào ghế hoặc sô pha. Cát Ưu là tên một diễn viên trong phim truyền hình, mỗi lần về nhà, đều nằm trên ghế sofa.
Không giống các bạn nam khác, cháy nắng chẳng tăng thêm được tí nam tính nào cho tôi, ngược lại còn khiến tôi trông quê mùa hơn. Thời tiết này mà đi leo núi thì chắc chắn sẽ bị cháy nắng, nhất là tia cực tím ở đây rất mạnh, vì thế phải chuẩn bị trước các biện pháp bảo vệ.
Tôi thấy sau khi nghe tôi nói xong, Lục Kha Tri chợt nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp. Hắn đeo balo của tôi lên lưng, giơ tay ra khảy nhẹ cằm tôi: “Vậy em ngồi nghỉ một lát nhé.”
Tôi hất tay hắn ra: “Anh phắn lẹ giùm cái.”
Lục Kha Tri rất nhanh đã trở lại, tôi còn chưa chơi xong một ván game nữa.
“Đi nào.”
“OK.” Tôi tắt game rồi đứng dậy, lúc này mới phát hiện trên lưng hắn đang đeo một cái balo to tổ bố.
Tôi: “Anh phải mang cái balo to như thế cho đến khi xuống núi đấy, không mệt à?”
Lục Kha Tri xốc balo trên lưng lên, nhướng mày nói: “Ai bảo chúng ta đi leo núi?”
“Hả? Vậy chúng ta đi đâu, nấu cơm dã ngoại à?”
Lục Kha Tri lườm tôi, bó tay nói: “Sao toàn nghĩ đến ăn thế?”
Tôi cười hì hì kéo tay hắn qua, dựa vào người đối phương, mở miệng nói: “Thôi, chỉ cần không phải leo núi là được, còn lại em đều thích hết.”
Lục Kha Tri nói kiểu bóng gió: “Là em nói đấy nhé.”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
Sau khi biết không phải leo núi, cơ thể tôi lập tức được hồi đầy máu. Mặc dù Lục Kha Tri vẫn không chịu tiết lộ chúng tôi sẽ đi đâu, chỉ đưa tôi đến ga tàu, hắn nói đã đặt vé qua điện thoại rồi.
Tôi thầm đoán có lẽ Lục Kha Tri muốn dẫn tôi ra biển, bởi vì nơi gần nhất mà chúng tôi có thể đến bằng tàu hỏa chính là mấy bãi biển.
Hình như ra biển phơi nắng một lúc cũng khá ổn nhỉ?
Đúng như dự đoán, chúng tôi đi khoảng bốn mươi phút thì xuống tàu ở trạm biển P.
Lúc trước tôi nghe nói hình như biển P có cung cấp một số trò giải trí trên biển, nên vừa xuống tàu ngửi thấy mùi biển, tôi đã kích động ngay.
Tôi vừa đi vừa hỏi Lục Kha Tri: “Chúng ta sắp ngồi du thuyền à?”
Hắn ôm vai tôi: “Lần sau nhé, hôm nay là ngày họ kiểm tra định kỳ, nên tạm ngừng hoạt động rồi.”
Tôi buồn bực: “Vậy chúng ta đến đây làm gì?”
Lục Kha Tri bỗng dừng bước, giơ tay chỉ về phía trước, sau đó quay đầu qua, nở một nụ cười vô cùng đẹp trai với tôi: “Làm chuyện khiến người ta vui sướng.”
Tôi vừa ngẩng đầu nhìn đã đơ cả người.
Cái khách sạn trông rất cao cấp trước mặt này là gì thế?