Bởi vì tối qua Lục Kha Tri với sự ngông cuồng của tuổi trẻ đã nói ra câu “Chúng ta còn nguyên đêm mà”, khiến hôm nay chúng tôi ngủ thẳng tới mười một giờ.
Có thể do lâu rồi không làm chuyện này, nên khi tỉnh dậy tôi có cảm giác như mình mới chơi xong một môn thể thao vậy, eo mỏi, chân tay mông đều tê cứng, à không, mông là đau.
Y chang tình trạng của người già.
Mặc dù cơ thể tôi vừa mệt mỏi vừa khó chịu, nhưng vì không muốn trả thêm nửa ngày tiền thuê phòng, tôi vội vàng gọi Lục Kha Tri dậy, rồi nhanh chóng trả phòng trước mười hai giờ.
Sau đó, hai chúng tôi mua vé chuyến tàu gần nhất để trở về trường.
Còn nửa tiếng nữa tàu mới chạy, Lục Kha Tri dẫn tôi đến một cửa hàng fastfood gần đấy mua ít đồ ăn, sau đó quay lại sân ga ngồi đợi.
Lục Kha Tri lôi một chiếc bánh hamburger từ trong túi ra đưa cho tôi: “Đói rồi phải không?”
Tôi duỗi chân sờ bụng: “Vẫn ổn, nhưng bụng hơi khó chịu, không muốn ăn lắm.”
Lục Kha Tri thắc mắc: “Khó chịu à? Hôm qua anh mang bao suốt mà?”
Tôi thở dài: “Có thể đây là cái giá phải trả vì đã buông thả dục vọng.”
Lục Kha Tri phì cười: “Nắng hạn gặp mưa rào, cũng không thể trách anh được.”
Tôi lườm hắn, nhận lấy hamburger, rầu rĩ ngoạm một miếng to.
“Này…” Lục Kha Tri chọt vào người tôi, hả hê thầm thì sát tai tôi: “Hôm qua, có phải anh giỏi lắm không?”
Tôi trả lời hắn: “Giỏi giỏi giỏi, giỏi đến mức giúp em hiểu được một chân lý.”
Lục Kha Tri nghẹo đầu: “Chân lý gì?”
Tôi nghiêm túc nói: “Lý do khiến con người khác với động vật là nhờ họ biết kiềm chế.”
Lục Kha Tri yên lặng vài giây rồi chợt kêu lên: “Gâu.”
Tôi nhét cái bánh hamburger ăn được một nửa vào miệng hắn: “Anh nên câm miệng đi.”
Lục Kha Tri duỗi tay lau miệng cho tôi, sau đó cười ngây ngô với miếng bánh hamburger trong miệng.
Lúc ngồi tàu trở về, chẳng biết có phải do khoang tàu của chúng tôi xảy ra vấn đề hay không, mà tự dưng không khí xung quanh trở nên oi bức và ẩm ướt hơn, làm mọi người hơi ngạt thở.
Tôi vốn đang khó chịu, dựa vào người Lục Kha Tri nghỉ ngơi trong chốc lát nhưng vẫn không thấy đỡ hơn, nhịn hết nổi, thế là vội vã mở banh cái túi đồ ăn hồi nãy ra, bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Lục Kha Tri bị tôi dọa cho hoảng sợ, một tay ôm tôi, một tay vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi: “Khó chịu sao?”
Tôi không có thời gian trả lời hắn, chỉ cắm đầu giữ túi và nôn.
Nói thật là cái mùi này cực kỳ hôi, may mà khoang tàu chúng tôi ngồi chỉ có lác đác vài người, cả hai lại ngồi cuối khoang nên ít gây ảnh hưởng đến người khác.
Sau khi nôn xong, tôi cảm thấy dễ chịu hẳn, cảm giác quen thuộc này khiến tôi nghi ngờ hôm qua tôi đuối sức là do ăn quá nhiều dẫn tới không tiêu hóa được.
Tôi không dám nói cho Lục Kha Tri biết suy đoán này, tôi sợ hắn nói “Có nghĩa là vận động hôm qua vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, cần phải tăng thêm.” Thế sau này chỉ cần tôi ăn nhiều thì hắn sẽ bắt tôi làm chuyện này một cách điên cuồng à, vậy không phải rất thảm sao?
Cho nên lúc Lục Kha Tri hỏi thăm tình trạng của tôi, tôi bèn nói có thể là bị cảm do hôm qua dán người vào kính lâu quá, nhờ thế mà suốt dọc đường đi, hắn luôn cố gắng nịnh nọt lấy lòng tôi, không hiểu sao tôi cảm thấy hơi sảng khoái.
Về đến nơi, tôi dọn dẹp một chút rồi đi tắm.
Khi tôi quấn khăn tắm định mở tủ lấy quần áo, vừa cúi đầu đã thấy đôi dép khủng long đặt dưới đáy tủ.
Tôi nhìn nó chằm chằm trong mấy giây, sau đó lôi nó ra khỏi tủ.
Đã đến lúc cho nó thấy lại ánh mặt trời.
Tôi không sấy tóc, chỉ mặc đồ, xỏ dép lê rồi chạy loẹt quẹt qua gõ cửa phòng Lục Kha Tri.
Cửa mở, tôi thấy hắn mặc đồ ngủ in gấu trúc, tóc vẫn còn ướt, có vẻ cũng mới tắm xong.
Tôi nhìn đồ ngủ của hắn, tâm trạng vô cùng tốt.
Lục Kha Tri lại chẳng để ý tới đôi dép lê kia, hắn sờ cổ áo bị ướt do nước nhỏ từ tóc xuống của tôi, hung dữ nói: “Không phải đang bị cảm hả? Sao em không chịu sấy tóc trước?”
Tôi cười khúc khích nhìn hắn: “Gặp anh là em hết cảm luôn rồi.” Tôi nói xong thì túm lấy quần áo của hắn, sau đó giơ chân lên cho hắn xem đầu khủng long: “Xứng đôi.”
Tôi hiểu ý hắn, bèn vỗ vai đối phương nói: “Không phải mới mua đâu.”
Lục Kha Tri trợn to mắt.
Tôi giơ tay chỉ vào vị trí trái tim hắn, rồi chỉ sang mình, sau đó bật ngón tay cái.
So sánh xong, trong lúc Lục Kha Tri còn đang sững sờ, tôi nhanh chóng chuồn về phòng mình, để Lục Kha Tri đứng tại chỗ hét lớn lên: “Trì Lê, em là thỏ à!”