Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 13: Chương 13





Edit: Yan
——
Lần đầu tiên gặp? Lời này hơi vi diệu, rốt cuộc lúc mới gặp rất là xấu hổ mà.

Lầu trên lầu dưới, bắt gian yêu đương vụng trộm.

Thân phận đối nghịch, lập trường đối lập.

Chu Quân không tin loại thời điểm này mà trong đầu Ung Tấn lại nghĩ đến vấn đề như là hắn thích hợp với loại tơ lụa như thế nào.

Bên ngoài phòng tắm là phòng cho khách, có đệm giường màu trắng thảm màu xanh thẫm.

Chu Quân tự nhiên như ở nhà chân trần bước ra khỏi phòng tắm.

Chỉ là vì có thương tích trên người nên đi cũng không quá nhanh nhẹn, để lại trên sàn nhà mấy dấu chân đậm nhạt ướt át, hắn ngồi lên dựa vào đầu giường, cuộn chân xúc vào đệm chăn mềm mại.

Lúc này mới có cảm giác mệt mỏi sau khi trải qua đại nạn.

Vết trầy da trên tay hắn bởi đụng qua nước nổi lên một tầng bọng nước khiến Chu Quân khó chịu nhíu mày ghét bỏ.

Ung Tấn bê thuốc ra ngoài thuận tay kéo ghế qua ngồi xuống, y bảo Chu Quân vén những nơi bị thương ra để bôi thuốc.

Chu Quân không nghe theo mà trở mình rúc ở đầu giường, đầu tóc còn hơi ướt át mềm mại tản ra trên gối đầu.

Ung Tấn nhìn hai mắt người kia mơ màng buồn ngủ vẫn cố gắng mở to cùng với hai má hồng hồng sau khi tắm.


Chu Quân vươn tay túm lấy công tắc đèn trên đầu giường, tạch tạch, đèn sáng, tắt, lại sáng.

Trong không gian sáng sáng tối tối, hình dáng Chu Quân như ẩn như hiện.

Ung Tấn bèn duỗi tay cầm lấy bàn tay nghịch ngợm như con nít kia kéo đến trước mặt mình.

Mu bàn tay bị thương, lòng bàn tay cũng có.

Một tay vặn thẳng ngón tay Chu Quân một tay lấy thuốc, bàn tay kia lại nhảy ra khỏi tay y, nhưng không phải thu lại mà là vươn về phía trước đụng vào mặt y.

Đèn đang sáng, ánh sáng khéo léo hòa vào mắt Chu Quân, đôi mắt hắn xanh thẳm đồng tử mở to, tất cả đều rõ ràng như vậy tựa như bao hàm tình ý, bao hàm bóng dáng Ung Tấn không hề có chút nào che giấu.

Chu Quân đụng vào mặt Ung Tấn, xúc cảm hơi lạnh lại tinh tế bóng loáng không giống như cảm giác lạnh lùng sắc bén mà ngũ quan mang lại, có lẽ cũng bởi nhiệt độ lòng bàn tay hắn quá cao.

Có thể bởi vì không khí lúc này tựa như ôn nhu hương làm hắn gần như không kiêng nể gì vuốt mặt Ung Tấn, từ mặt mày đến mũi môi.

Ngón trỏ phác hoạ viền môi dưới, lực đạo rất nhẹ, hắn có thể cảm nhận được cánh môi kia đang nhẹ nhàng run rẩy.

Ánh mắt Ung Tấn dần tối lại, bắt lấy cổ tay của hắn.

Giọng người kia không hiểu sao hơi khàn: "Cậu không đau?" Chu Quân như không hiểu lắc đầu: "Đau".

Giọng nói còn hơi tủi thân.

Ngón trỏ của hắn chạm vào môi dưới Ung Tấn: "Vì sao ngài lại xuất hiện ở đó, ngài theo dõi tôi sao?"

Đôi môi kia hơi giật giật, Ung Tấn nở nụ cười: "Chu tiên sinh, tôi chỉ đi ngang qua mà thôi." Tay hắn bị kéo xuống, nước thuốc đổ lên miệng vết thương hơi ngưa ngứa.

Ung Tấn hỏi: "Cậu cảm thấy rằng tôi theo dõi cậu."
Sắc mặt Chu Quân trở nên vi diệu: "Có lẽ thế." Hắn không nhiều lời nữa mà ngồi dậy cởi đai lưng ra.

Áo chàng màu vàng chất liệu mềm mại trượt xuống bờ vai, rất nhanh kéo xuống tận giữa hai tay rồi dồn lại tầng tầng lớp lớp nơi khuỷu tay.

Thân thể hắn hoàn toàn trần trụi, từ cổ đến mắt cá chân không có một mảnh vải.

Hai điểm nhỏ trước ngực, lông tóc giữa háng, hai chân cong lên khiến quần áo cũng chẳng che được cái gì, hắn cứ như vậy lõa lồ trước mặt Ung Tấn, cười đến là phóng đãng: "Thiếu tướng Ung, một thân thương tích này của tôi làm phiền ngài rồi."
Như là không vừa mắt khiêu khích như vậy của hắn, Ung Tấn nhíu mày đứng lên gần như thô bạo lật hắn lại.

Chu Quân đỡ người mình, mặt hướng xuống quỳ gối trên giường.

Áo choàng che lại mông hắn, chỉ lộ ra thân trên trần trụi.

Nước sát trùng rơi xuống lưng hắn tràn ra khắp nơi.

Dường như hắn có thể nghe thấy tiếng nước thuốc hóa học kia xâm nhập vào miệng vết thương.

Chu quân ôm lấy gối đầu nhíu mày nhẫn nại.

Hắn đã xác định được một chút việc, vì vậy hắn liền nói: " Thiếu tướng Ung, rõ ràng ngài không có hứng thú với đàn ông, cần gì phải tới trêu chọc tôi đâu?" Động tác của Ung Tấn dừng lại, y dùng miếng bông đè trên miệng vết thương của hắn một hồi lâu cũng không nhúc nhích.


Chu Quân thay đổi một tư thế thoải mái rồi nằm bò xuống, giọng nói buồn bực truyền đến từ khuỷu tay: " Lần đầu tiên tôi đã nghĩ, vì sao từ đầu đến cuối ngài đều bắt tôi quay lưng lại.

Hôm nay xem ra tôi đã hiểu rồi, ngài quả thực coi tôi như phụ nữ mà dùng.

Việc này có ý nghĩa gì, vì Sherry nên ngài muốn nhục nhã tôi?"
Càng nói càng hoang đường, hoang đường đến độ ngay cả hắn cũng bật cười: " Ngài sẽ không thật sự nhàm chán như vậy đấy chứ, cho nên rốt cuộc là vì sao, nói rõ cũng tốt." Lời vừa nói ra hắn liền cảm nhận được phía sau cổ bị người kia bóp lấy.

Tay Ung Tấn ngừng lại ở sau cổ hắn một hồi, lại xoa lên tóc hắn rồi đến vành tai, sau đó vặn mặt hắn quay sang nhìn y: "Cậu cảm thấy đây là nhục nhã sao..."
Đột nhiên Chu Quân duỗi tay ôm lấy Ung Tấn: "Không, tôi cảm thấy là câu dẫn." Ngay sau đó hắn kéo Ung Tấn xuống quấn lấy người kia như cỏ dại, thân thể mềm mại có lực dán lên người Ung Tấn.

Cuối cùng hắn đụng vào môi Ung Tấn, nơi đó ấm áp như trong tưởng tượng.

Chu Quân nhẹ nhàng thở dài, tựa như rên rỉ, mặt hắn nghiêng nghiêng thuần thục chủ động ngậm lấy môi Ung Tấn.

Đôi môi kia mím chặt vô tình không hề đáp lại.

Chu Quân dịu dàng cọ xát, chóp mũi cọ lên mặt Ung Tấn, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở đôi môi người kia muốn thăm dò vào bên trong.

Sau đó hắn bị người kia túm tóc thô bạo kéo ra phía sau.

Cánh môi chia lìa kéo ra một sợi tơ còn chưa đứt.

Chu Quân đau đến độ nhíu mày nhưng khóe môi lại hơi cong lên.

Hắn vươn đầu lưỡi liếm đứt sợi tơ rồi cong lưỡi cuốn vào trong miệng: "Hương vị của thiếu tướng quả thực không tồi." Sắc mặt Ung Tấn nhìn không tốt lắm giống như vừa bị xúc phạm vậy, biểu cảm lạnh băng chỉ có đôi môi bị mút hồng còn lộ ra ái muội nóng bỏng.

Ung Tấn rất không vui.

Chu Quân không phân biệt được đây là chán ghét hay chỉ đơn thuần cảm thấy bị xúc phạm.


Mà một giây sau hắn sẽ biết.

Bởi vì Ung Tấn lần nữa hôn lên, lần này là y vừa chủ động lại hung ác không hề có chút làm bộ làm tịch văn vẻ lịch sự.

Hắn bị đẩy lên đầu giường, tấm lưng trần trụi dán lên giường gỗ lạnh băng.

Không khí bị người kia cướp lấy, thần trí cũng một mảnh hỗn loạn cùng với tiếng rên rỉ khàn khàn phát ra giữa hai đôi môi dây dưa không dứt.

Tay Ung Tấn từ sau gáy hắn trượt xuống cổ đè lên yết hầu, chậm rãi dùng sức siết lấy.

Hôn môi càng thêm dùng sức đến độ gần như cắn xé, giữa hoảng hốt hắn dường như cảm nhận được mùi máu.

Bàn tay đè lên yết hầu hắn khiến cảm giác hít thở không thông không ngừng tăng mạnh, Chu Quân theo bản năng đẩy bàn tay kia ra, hắn cảm thấy bản thân chỉ một giây nữa sẽ bị bóp ngất đi thì lực tay trên cổ lại buông lỏng ra một chút khiến không khí đột nhiên rót vào yết hầu.

Thiếu oxi khiến hắn chỉ lo há miệng hô hấp.

Mà đôi môi ướt át nóng rực của Ung tấn chuyển xuống dán lên cằm hắn, hôn lên cổ hắn, mỗi cái hôn đều thật sự dùng sức mà làm.

Trong hỗn loạn áo choàng che trước ngực bị xốc lên, đầu v* chịu kích thích cứng lên làm hắn gần như có thể cảm nhận được hơi thở cực nóng của Ung Tấn.

Dường như hắn đoán được Ung Tấn muốn làm gì, bụng dưới vì thế mà nhanh chóng căng chặt.

Hắn nhìn chằm chằm miệng Ung Tấn, ngực phập phồng thở dốc, một cảm giác chờ mong vớ vẩn cướp lấy thần trí hắn.

Mà chỉ một giây sau, chuông điện thoại trong phòng đột ngột vang lên.

????????????
Quân Quân, em thật yêu nghiệt ????????.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.