Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 34: 34: Chương 39





Edit: Yan
——
Chu Quân về đến nhà lại ngủ hẳn một ngày, tận đến khi mặt trời xuống núi hắn mới lôi thôi lếch thếch tỉnh dậy, khoác thêm một chiếc áo khoác rồi mặc nguyên bộ đồ ngủ xuống lầu nói với mẹ Lý mình muốn uống một ly cà phê.

Chị dâu vừa từ bên ngoài về tay còn cầm một hộp đồ gì đó thấy Chu Quân liền ai nha một tiếng: "Vừa đúng lúc, có đồ của cậu, vừa nãy có một người làm đưa đến đây."
Chị dâu nói hết lời mới nhìn thấy vết thương trên mặt Chu Quân, kinh ngạc nói: "Sao lại thế này, cậu bị người ta đánh?" Tiếp đó lại là một tràng dạy dỗ, cách một đoạn lại nhắc lại nói nếu trước đây nếu hắn tiếp tục theo sư phụ tập võ thì giờ đã chẳng bị người ta bắt nạt...!Chu Quân cũng không trả lời càng không muốn nói bây giờ tập võ có ích gì chứ, có thể tay không kẹp đạn chắc.

Chu Quân bưng ly cà phê nhận lấy cái hộp, bên trong là một bộ tây trang, cổ áo cứng cáp, hương thơm thoang thoảng còn có một phong thư.

Chu Quân chưa mở thư đã đậy nắp hộp lại.

Chị dâu nhướng mày: "Sao lại không xem?" Chu Quân cười mà không nói, lúc này trong lòng hắn có người cho dù tây trang này là ai tặng hắn cũng không có hứng thú.

Hắn nhờ chị dâu cất hộp đi, hắn không muốn mặc, hỏi chị dâu khi nào anh cả mới về, chị dâu nói một khoảng thời gian nữa.

Chu Quân ăn cơm ở dưới lầu xong thì ra đình viện ngắm hoa.

Lúc này đột nhiên hắn nhìn thấy tiểu Phó trợ lý của anh cả đang vội vã đi qua sân về hướng thư phòng.

Rõ ràng anh cả chưa về, vậy trợ lý này là sao?
Ôm trong lòng một tia nghi ngờ hắn đi theo phía sau tiểu Phó.

Đợi tiểu Phó ra khỏi thư phòng hắn cũng lẻn vào.


Thư phòng không có ai, Chu Quân dạo qua một vòng cũng không thấy có dấu vết bị lục lọi.

Thật sự không thể trách hắn đa tâm, việc làm ăn của anh cả nguy hiểm Alan lại vừa mới trói hắn uy hiếp, tiểu Phó cũng rất có khả năng sẽ bị người ngoài mua chuộc.

Chu Quân tra tới tra lui quả thực phát hiện ra một cái hộp ngầm.

Mặt tường phía sau kệ sách bày đồ cổ trống không, có ám cách.

Chu Quân tỉ mỉ sờ soạng phía trên một hồi, hắn lôi ra một cái rương.

Trong rương toàn là báo giấy, đúng là mỗi buổi sáng anh cả đều đọc báo nhưng vì sao lại muốn giấu báo kín mít như vậy? Chu Quân nhớ lại lúc tiểu Phó tới trên tay cũng cầm tờ báo.

Sao lại thế này? Anh cả hẳn biết đến sự tồn tại của ám cách này vậy chỗ báo giấy này nói lên cái gì.

Chu Quân lấy báo ra lật qua lật lại xem cũng không nhìn ra được nguyên nhân.

Ngồi trên án thư, Chu Quân nổi lên lòng hiếu kỳ trước nay chưa từng có.

Hắn nghĩ trong lòng rằng nên thu tay lại thôi, anh cả giấu đến mức bí ẩn như vậy chính là không muốn để người khác biết.

Nói nữa, nếu nơi này thật sự có chuyện gì không thể biết đến ví dụ như có liên quan đến Ung Tấn, hắn thật sự có thể nhịn không nói cho Ung Tấn sao.

Một bên là người anh thân thiết nhất, một bên là người mình thích nhất.


Chu Quân cầm tờ báo mà hai tay không ngừng run rẩy, nội tâm giãy giụa.

Tầm mắt hắn rơi xuống đồ đạc trên bàn sách của anh cả, vẫn là mấy thứ đồ kia, sổ sách, đèn dầu, một hộp diêm cùng với một vài thứ linh tinh.

Mặc dù nhà họ Chu là nhà cổ nhưng cũng lắp đặt đèn điện, những thứ tiện dụng như vậy người trong nước đều thích dùng.

Hắn nổi lên nghi ngờ bèn lấy diêm đốt sáng đèn dầu rồi chiếu tờ báo lên trước đèn.

Tổ hợp bốn chữ hán văn từng cái hiện ra, hẳn là mật mã, chỉ là hắn không hiểu cần phải có chú thích.

Đang lúc nhìn những văn tự đó đến xuất thần cửa thư phòng đột nhiên mở ra, anh cả sắc mặt âm trầm đứng ngoài cửa: "Cậu đang làm gì?" Chu Quân cuống quít đứng lên, hắn nhìn nhìn Chu Diêm lại nhìn báo giấy trên bàn giật mình sợ hãi hô một tiếng anh cả.

Chu Diêm bước từng bước tới đột nhiên giơ tay cho Chu Quân một bạt tai.

Chu Quân bị đánh tới ngốc lăng hắn ôm mặt nhìn anh cả, chỉ nghe anh nói: "Đồ vô dụng, còn trộm tới tận trong nhà, tôi thấy cậu bị đàn ông mê hoặc đến độ não úng nước luôn rồi phải không." Chu Quân dùng đầu lưỡi đẩy đẩy bên má bị thương, hắn nhìn về phía anh cả bình tĩnh nói: "Đây là mật mã đúng không."
Chu Diêm không đáp lời trên mặt lại rõ ràng hiện lên vài phần hoảng loạn.

Chu Quân hơi mỉm cười: "Anh cả, chuyện này là sao tại sao chỗ anh lại có mật mã quân dụng."
Chu Diêm đứng đối mặt ràng đang kinh hoảng, Chu Quân lại cười: "Anh hẳn là có chút hứng thú với mấy thứ này, lúc ở Đức em cũng từng tiếp xúc một ít, xem ra đàn ông nhà chúng ta đều rất thích nghiên cứu mấy thứ này." Hắn nhẹ nhàng khéo léo lại dùng thái độ cực kỳ tùy ý kéo qua chuyện này.

Chu Diêm mặt không biểu cảm, sợi kinh hoảng trên mặt anh biến mất không còn chút gì.


Thấy Chu Quân có tâm cho mình một bậc thang, anh cũng mặt không thay đổi: "Đi ra ngoài." Chu Quân từ trên án thư đi ra, vừa mới bước đến cạnh cửa Chu Diêm lại nói: "Ngày mai cậu ra ngoài mời Dương tiểu thư đi xem phim đi." Chu Quân khựng lại không quay đầu lại chỉ đáp: "Không đi." Chu Diêm giận dữ: "Sao lại không đi!" Chu Quân xoay người chỉ vào mặt mình: "Dưỡng thương, anh không thấy mặt em bị thương sao, còn đánh nữa."
Hắn căm giận bất bình, biết anh cả quan tâm mới nghiêm khắc với hắn, biết là một chuyện chịu hay không chịu lại là một chuyện.

Tốt xấu gì chị dâu còn hỏi một câu anh cả thì ngược lại, ập đến một cái là một cái tát.

Nếu hắn thật sự trộm đồ trong nhà cho Ung Tấn thì một cái tát này coi như hắn chịu, nhưng hắn không có, Chu thiếu gia quả thực oan uổng muốn chết.

Lại nghĩ đến lúc trộm lọ thuốc hít, văn kiện bí mật kia không biết có phải là cố ý đặt ở đó không nữa.

Hết Chu Diêm lại thêm Ung Tấn, đều coi hắn như khỉ mà đùa giỡn, rốt cuộc hắn thiếu nợ hai người này cái gì không biết!
Chu Diêm ngồi ngay ngắn ở bên kia, vẫn lạnh lùng cứng rắn nói: "Nếu dì hai vẫn còn thì tôi cũng không muốn quản cậu." Chu Quân bị nói đến càng đau lòng, hắn trừng mắt phản bác: "Nếu mẹ còn anh xem mẹ có mắng anh không, rõ ràng là chuyện làm ăn của anh liên lụy đến em." Chu Diêm thấy hắn tranh luận cả giận nói: "Anh nói là cậu thích ai không thích lại thích đàn ông, liên quan gì đến chuyện làm ăn của anh!"
Chu Quân xốc ống tay áo mình lên để Chu Diêm xem vết thương trên tay mình: "Em thích đàn ông cũng không mất mạng được, chuyện làm ăn của anh lại thật sự muốn lấy mạng em! Tên Alan kia có phải là kẻ bán thuốc phiện cho anh hay không, ngày hôm qua gã bắt em tới muốn tiêm ma túy cho em, còn lấy súng bắn..."
Lời nói còn chưa nói xong, Chu Diêm đã đập mạnh lên mặt bàn, đèn dầu bị đập rơi xuống vang lên một tiếng.

Đôi mắt Chu Diêm đỏ sậm, giận tím mặt nói: "Cậu nói gã làm gì cậu?!" Chu Quân bị dọa co rúm lại, khí thế lập tức yếu đi.

Rốt cuộc là đối mặt với anh cả vốn đã sợ từ nhỏ đến lớn, dũng khí sinh ra từ chút tủi thân vừa nãy cũng bay mất, hắn ngậm chặt miệng giả chết.

Tức giận của Chu Diêm lại không hết, nổi trận lôi đình gạt hết tất cả mọi thứ trên mặt bàn xuống, tức giận đến mức gân xanh trên trán cũng nhảy loạn.

Chu Quân lui lại phía sau mấy bước hận không thể dán thẳng lên ván cửa.

Chỉ thấy Chu Diêm chắp tay sau lưng đi vài bước trong phòng đột nhiên nhìn thẳng hắn: "Cậu...!Cậu mang theo chị dâu cậu sang Hong Kong ở một thời gian đi."
Sao ai cũng bảo hắn đi, Chu Quân cứng cổ: "Đừng nói em, chị dâu cũng nhất định không đồng ý." Chu Diêm cũng không biết bị làm sao, sắc mặt từng chút trắng bệch, cong lưng che bụng như đột nhiên đau đớn cùng cực.

Chu Quân muốn tiến lên trước lại bị Chu Diêm ngăn lại.

Anh cả có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn nói: "Cút, cút cho tôi." Chu Quân nhìn anh cả vài lần cắn răng xoay người chạy ra khỏi thư phòng.


Hắn muốn tìm chị dâu, chỉ có chị mới có thể quản được anh cả.

Hắn chạy một đường đến đại sảnh hỏi người khác chị dâu đâu.

Có người nói phu nhân đang ở sân sau hái hoa.

Chu Quân ngựa không ngừng vó đuổi tới sân sau lại thấy chị dâu đứng ở dưới hành lang cho bồ câu ăn.

Không biết đâu ra mấy con bồ câu không sợ người, có ba con đậu trên phiến đá Chu Quân vừa chạy tới liền giật mình bay đi, phịch phịch bay chỉ để lại vài phiến lông vũ.

Chu Quân dùng dăm ba câu kể lại chuyện vừa rồi, quả nhiên chị dâu tức giận vén vạt sườn xám đi vội về hướng thư phòng.

Dép lê thêu hoa dồn dập gõ lên mặt đất đến tận lúc cách xa.

Chu Quân bình ổn hô hấp chậm chạp dựa vào hành lang treo mộc lan.

Hắn mở lòng bàn tay ra nhìn lông bồ câu trong tay.

Cảm xúc rất mềm mại, hắn thổi rơi lông vũ trong tay, thái dương giật đến phát đau.

Ngày mùa đông, bồ câu ở đâu ra.

Đến cùng, chị dâu và anh cả đang làm cái gì.

Hay là nói, hai người họ đang làm những chuyện không giống nhau gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.