Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 6: Chương 6





Edit: Yan
——
Chiếc ô màu đen đặt cạnh cửa xe, lúc đi qua một khúc cong nhỏ nó hơi lắc lư rồi chạm vào chân trái Chu Quân, bọt nước trên mặt lụa thấm qua vạt áo làm mắt cá chân hắn ướt nhẹp.

Trong xe yên ắng, hồi lâu Chu Quân cũng không lên tiếng, cho đến khi khe khẽ thở dài một cái hắn mới chuyển động.

Vịn tay vào ghế dựa, Chu Quân tận lực cuộn người lại ngồi lên đùi Ung Tấn.

Không có nửa phần dùng lực chống đỡ, hắn áp toàn bộ thể trọng xuống.

Biểu cảm của Chu Quân rất bình ổn, không khuất nhục không bực bội.

Thuận theo đến độ khiến người ta không ngờ.

Ngoài cửa sổ xe bọt nước bò đầy kính xe, trong xe lại dần dần nổi lên một tầng sương mù, đại khái là do hô hấp của bọn họ đều quá nóng.

Cặp mông tựa gần thân thể người đàn ông kia, đó cũng không phải là cảm giác mềm mại có thể hưởng thụ gì cho cam.

Chu Quân tìm vui trong khổ nghĩ, dù sao không phải ai cũng được ngồi ở chỗ này, quả thực là một việc hiếm có.

Ung Tấn ôm hắn, bàn tay sờ lên đầu gối Chu Quân, nơi đó có dấu vết ướt át, sau lại men theo đó xuống chạm tới mắt cá chân trần trụi.

Ngày mưa nên Chu Quân chỉ đi một đôi guốc gỗ.

Đế guốc cao cao không thấm nước, mặt da có họa tiết sẫm màu, dưới vạt áo trường sam là ống quần rộng thùng thình vì thế nên tay y dễ dàng luồn vào.

.

Đọc truyện hay, truy cập ngay ( ТгumTruуe n.

M E )
Ống quần mềm mại bị vén lên xếp thành mấy nếp chồng chất trên đùi lộ ra cẳng chân.


Ung tấn vuốt ve làn da ẩm ướt, vẫn cách một lớp găng tay như cũ.

Ung Tấn không mặc quân trang mà mặc một bộ tây trang, túi áo tây trang kẹp một chiếc khăn tay tối màu.

Cái kia rõ ràng để trang trí nhưng Ung Tấn lại để hắn rút ra.

Cho đến khi thấy động tác tiếp theo hắn mới biết được tác dụng của cái khăn này.

Guốc gỗ của hắn rơi xuống dưới ghế chân bị nắm lấy gác lên mặt ghế da màu đen, tư thế của hắn thay đổi mông vẫn đặt trên xương hông người kia nhưng lưng lại dán sát vào cửa.

Phía sau là nước mưa đang khua chiêng gõ trống, dần dần rồi càng lúc càng nhanh, dường như tiếng mưa càng lúc càng lớn đến độ không còn nhìn rõ thế giới bên ngoài.

Chu Quân nhíu mày nhìn Ung Tấn lấy khăn lau nước trên đùi mình.

Tấm khăn tay kia từ xương bánh chè của hắn một đường xoa thẳng đến bụng chân, qua lại vài cái rồi xoay một vòng trên mắt cá chân, trên đó có một nốt ruồi son không quá rõ ràng, chỉ giống như miệng một vết thương nhỏ xíu.

Vào thời tiết âm u như thế này, lại ở bên trong thùng xe màu lam nhạt, chỉ là một chấm nhỏ trên một tấc xương.

Nhưng Ung Tấn rủ mắt nhìn, y nói rất đẹp.

(Xương bánh chè là một đoạn xương nhỏ nằm ở phần đầu gối, trước khớp gối, nằm ở trước đầu dưới xương đùi.

Xương bánh chè là một xương vừng lớn nhất cơ thể, nằm trong hệ thống duỗi đầu gối, che chở mặt trước khớp gối)
Không biết tại sao bỗng nhiên thấy ngượng ngùng, Chu Quân không lên tiếng.

Hắn duỗi tay cầm tay Ung Tấn kéo đến trước mặt mình.

Giương mắt liếc nhìn Ung Tấn một cái, hai người đều không nói gì, lúc này phương xa vang lên một tiếng sét làm ánh sáng loạng choạng bao phủ chiếc xe, cảnh trước mắt và người trước mắt đều hiện lên giữa ánh sáng chói loà.

Hắn kéo ngón tay Ung tấn, từng tấc một rút găng tay ra.

Hắn lại nhìn thấy bàn tay đã từng xuất hiện trước mặt mình, tái nhợt không có chút máu tựa như điêu khắc thành.

Rõ ràng nhìn qua lạnh lẽo nhưng xúc cảm lại rất ấm áp.


Ung Tấn không ngăn cản hắn đi quá giới hạn chỉ nhẹ cười, nụ cười không rõ là có hàm ý gì, giống như đang ôm một món đồ chơi mà nuông chiều hắn.

Chu Quân đỡ lấy tay người này, hắn cũng cười, ngay sau đó há miệng dùng lực mạnh mẽ không chút khách khí như ăn một miếng điểm tâm hung ác cắn vào ngón tay Ung Tấn.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể địch lại phản ứng cực nhanh của Ung Tấn, không những không cắn được còn bị người kia bóp mặt nặng nề ấn ngược lên cửa sổ.

Bịch một tiếng vang lớn, là tiếng gáy hắn đập lên cửa kính xe.

Đau đớn từ một điểm rất nhỏ kia từ từ tản ra, hăn thấy sắc mặt Ung Tấn dần lạnh lẽo.

Giống như lúc mới gặp không hề ngập tràn hứng thú cũng không phải từ trên cao nhìn xuống như nhìn con mồi mà là hoàn toàn lạnh lẽo không chút độ ấm, không biểu cảm nhìn hắn.

Hắn chọc giận người này, lực đạo siết trên má hắn rất mạnh.

Lúc xem hí có thể sẽ để lại dấu ấn (?).

Rõ ràng là hoàn cảnh không hợp hắn lại không nhịn được chui ra ý nghĩ kỳ quái.

Vì thế vào lúc lại có một tiếng sét, Chu Quân chậm rãi vươn đầu lưỡi để lại chỗ hổ khẩu của Ung Tấn một cái liếm láp ướt át nho nhỏ.

(?) chỗ này mình không hiểu ạ:(
Ánh mắt Ung tấn rất khó hiểu, con ngươi sâu đậm nhìn hắn như mây mù mưa đổ, toàn bộ đều hợp lại trong đôi mắt kia.

Mắt hắn cũng không chớp, không nghe thấy tiếng mưa tích táp ồn áo náo động.

Ngón tay kia vẫn cứ nắm lấy cằm hắn.

Kỳ lạ chính là hắn có hơi muốn nhắm mắt lại.

Đó là loại cảm giác gì, hình như có một loại không khí nhìn không rõ sờ không được nói với hắn, có lẽ tiếp theo nên dán miệng nên hôn y.


Nếu Ung Tấn là phụ nữ sẽ là vị tiểu thư cường thế cỡ nào.

Có lẽ là một cô nhóc bị chiều hư luôn muốn đàn ông theo sau phục tùng mình.

Tính tình của Ung Tấn nhất định không tốt nếu không, lúc đó hắn cũng sẽ không ăn một súng kia rồi sợ tới mức lăn từ lầu hai xuống lầu một làm cả người dính toàn bùn đất.

Cuối cùng bộ tây trang kia cũng không giặt sạch mà hắn bảo a mụ vứt đi.

Nhưng không có, tất cả giống như đều là hắn nghĩ nhiều.

Ung Tấn thu tay, từng ngón thu về.

Có thể là do bị niết lâu quá, lúc buông ra hắn còn cảm thấy tê tê.

Chu Quân dùng đầu lưỡi chạm chạm khoang miệng, nhất thời lại cảm thấy thất vọng.

Rất nhanh, hắn đã cảm thấy suy nghĩ của mình rất kỳ quái.

Thất vọng vì Ung Tấn không hôn mình? Cái này cũng quá hoang đường.

Hắn vẫn hai chân trần ngồi trên đùi Ung Tấn như cũ.

Nhìn trộm sắc mặt người kia thấy y đã khôi phục như thường, không tức giận cũng không bảo hắn cút.

Vì thế Chu Quân liền chậm rãi, động tác cực chậm muốn lẻn xuống khỏi thân thể cứng rắn của quân gia, nơi đó không nên ngồi lâu.

Nhưng tay Ung Tấn lại duỗi lại, lần này là hai tay nắm eo hắn xốc lên trên.

Chiếc guốc gỗ còn lại của Chu Quân cũng rơi xuống, nhẹ nhàng giòn rã cạch một tiếng.

Hắn hoàn toàn rúc vào lồng ngực Ung Tấn.

Hai má lần lượt dán vào mặt trên áo sơ mi của y, cổ áo chống lên hơi cứng, phía trên là khuôn cằm cực đẹp, đôi môi cực quyến rũ.

Mới cạo râu xong nên cằm người đàn ông phiếm màu xanh lá, hắn nhìn chăm chú vào đôi môi đột nhiên mấp máy kia: "Nhìn cái gì?"
Chu Quân lắc lắc đầu, hắn thở dài cong hai đầu gối.

Ghế ngồi được bọc da, lúc dẫm lên lành lạnh trơn trơn, Ung Tấn cái được cái không vuốt ve hắn như là đang đùa giỡn một con mèo.


Sờ tai hắn, vuốt tóc hắn, lướt qua lưng rồi chạm đến hai chân, sờ lên nốt ruồi son kia.

Y dùng tay trần chứ không phải cách một lớp găng tay.

Hoa văn trong lòng bàn tay rất sâu, lúc lòng bàn tay thô ráp kia vuốt ve ngoại trừ nóng bỏng còn có hơi ngưa ngứa.

Chu Quân không được tự nhiên bắt lấy tay Ung Tấn, lần nữa đeo lại găng tay cho người ta.

Hắn lại muốn bò về vị trí của mình chỉ là lần này không ai ngăn cản hắn.

Tư thế hơi khó coi, mông vểnh lên hai tay duỗi lên phía trước bò bò.

Phía dưới ghế da quá bẩn hắn không muốn đụng phải.

Có thể là do tư thế quá buồn cười, hoặc có chút muốn trêu trọc người khác nên Ung Tấn lại sờ hắn, lần này là sờ một đường sờ từ sau cổ đến xương cùng, chạm một chút lên trên, Ung Tấn hài hước nói: " Chỉ thiếu một cái đuôi."
Chu Quân tức giận ngồi về chỗ đi guốc vào nhưng vẫn còn một chiếc ở cạnh chỗ Ung Tấn.

Hắn định khom lưng nhặt nhưng lại nghĩ đến câu chỉ thiếu một cái đuôi kia nên hơi châm chước một chút, nhìn chằm chằm bên chân Ung Tấn: "Giày của tôi."
Thiếu tướng Ung tự nhiên bắt chéo hai chân: "Không nhìn thấy."
Đây là không định nhặt giúp hắn.

Chu Quân nhẫn nhịn trong lòng khuyên bản thân, đây chính là gia, không thể đắc tội ông lớn.

Vì vậy hắn khom lưng tới gần chân ông lớn duỗi tay muốn nhặt.

Cánh tay lại bị tóm được, ngón trỏ người kia gõ xương cổ tay hắn, Ung Tấn nói: "Trước khi đi giày, đeo một thứ trước được không."
Chu Quân nghi ngờ nhìn người này một lúc lâu, lại ngồi lại chỗ cũ.

Hắn nghĩ nghĩ, vẫn quyết định thỏa mãn thú vui của Ung Tấn.

Nhưng Ung Tấn cũng phải thỏa mãn thú vui của hắn.

Hắn chống lên ghế dựa, đặt chân lên đầu gối Ung Tấn.

Trong xe lay động, hắn nghiêng mặt tự phụ ý cười bên khóe môi cực kỳ nghiền ngẫm.

Hắn nói: "Có thể, ngài giúp tôi đeo.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.