Gặp Đông

Chương 41: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (2)



Mạnh Đông giúp hai ngày ở "Tiểu Tứ Quý", Dụ Kiến cũng đi theo, cô không bưng đồ ăn, ở trong bếp hỗ trợ nhặt rau, nhưng Dụ Kiến hiếm khi xuống bếp, tốc độ tay quá chậm, bà Dụ nói cô là thành tâm đến quấy rối.

Thái Tấn Đồng cũng cảm thấy Dụ Kiến đang quấy rối, nghe nói Dụ Kiến đến tiệm ăn làm việc, anh ta tè ra quần từ khách sạn vọt qua, lời nói chính nghĩa yêu cầu Dụ Kiến thực hiện chức trách, không thể tiếp tục kéo dài ở trong này.

Lúc này Dụ Kiến không phản đối, cô bảo Thái Tấn Đồng đặt vé máy bay ngày mốt.

Buổi tối ông bà Dụ ở phòng ngủ trao đổi.

Bà Dụ hàng năm làm việc, tay rất xấu, Dụ Kiến mua cho bà rất nhiều kem dưỡng da tay nhãn hiệu nổi tiếng, bà Dụ dùng thật ra không cảm thấy thay đổi gì, nhưng đã mua rồi, bà không nỡ lãng phí, cho nên chỉ có thể mỗi ngày bôi loạn.

Bà Dụ bôi tay, nói: "Tôi thấy Mạnh Đông cũng không tệ lắm, với tính cách của nó chịu bưng đồ hai ngày trong tiệm, rất cho chúng ta mặt mũi."

"Chậc!" Ông Dụ trừng bà, "Bà nói chuyện kiểu gì thế, nói như nó hơn chúng ta nhiều lắm ấy, nó là quan to à? Bưng đồ là để mắt đến chúng ta?"

Bà Dụ dùng cánh tay huých ông Dụ: "Tôi là nói với tính tình của nó." Bà Dụ chỉ lên trên, "Mẹ nó mắt mọc trên đỉnh đầu, Mạnh Đông ít nhiều cũng có chút giống mẹ nó."

Ông Dụ nghe không hiểu: "Bà đây là khen hay là mắng?"

"Xem như khen đi." Bà Dụ nói, "Mạnh Đông phải nói là kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo."

"Bà mới gặp nó vài lần, đã hiểu nó như vậy?"

"Trước kia bà ngoại nó nói chuyện với tôi, nói tính cách nó ngang ngạnh, kiêu ngạo."

Ông Dụ suy nghĩ nói: "Vậy cũng giống Kiến Kiến."

"Đúng vậy. " Bà Dụ cười nói, "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Ông Dụ cười: "Khó trách lần đầu tiên hai đưa gặp mặt đã đánh nhau."

"Làm sao chỉ có mỗi lần đầu tiên, trước kia chị Khúc thường xuyên nói với tôi, Kiến Kiến và Tiểu Dương Xuân vừa chạm mặt là đánh nhau, lỗ tai chị ấy mỗi ngày đều bị ong lên."

Ông Dụ buồn cười lắc đầu: "Nháy mắt đã qua nhiều năm như vậy, lúc ấy bọn nó mới bao tuổi, tôi nhớ lần ba người chúng ta đi trấn Vu Tùng quay về, ngay cả vé tàu giường nằm cũng không nỡ mua, Kiến Kiến vẫn còn giống như một đứa trẻ."

"Mạnh Đông cũng vậy, lúc ấy cũng chỉ cao bằng Kiến Kiến, đánh lầm người bảo nó giải thích, nó không tình nguyện, còn vươn tay làm để chúng ta thấy vết cắn."

"Chớp mắt bọn chúng sắp kết hôn."

Bà Dụ ngửi mùi trên tay, nghe vậy nhìn về phía chồng: "Sao lại nói đến kết hôn?"

"Ngay cả nhà mới cũng đã mua, căn hộ trước khi kết hôn còn viết tên Kiến Kiến, không phải tên nhóc kia đã ám chỉ vài lần."

Bà Dụ cười liếc chồng: "Tôi thấy ông cũng rất vui, còn dạy nó nấu ăn."

Ông Dụ nói: "Đầu óc nó thông minh, không hổ từ nhỏ đến lớn học đều giỏi, vừa học đã biết."

Bà Dụ nói: "Hơn nữa ông xem nó mới bao nhiêu tuổi, đã mua một căn hộ lớn như vậy, mấy người ở tuổi nó có thể làm được?"

"Có Kiến Kiến."

"Phương thức kiếm tiền không giống nhau, không thể so sánh."

Điểm ấy ông Dụ đồng ý: "Mạnh Đông không tồi."

Ông bà Dụ hoàn toàn không bới ra được tật xấu của Mạnh Đông, lại sớm làm tốt tâm lý chuẩn bị hai người này sẽ kết hôn bất cứ lúc nào, bởi vậy trước Tết, Dụ Kiến nói không thể ở nhà đón giao thừa, cùng Mạnh Đông đi trấn Vu Tùng thăm hỏi cô Khúc, ông bà Dụ không ý kiến.

Năm trước khoảng thời gian kia Dụ Kiến quay về Bắc Kinh làm việc, Mạnh Đông phải bay một chuyến về Anh xử lý công chuyện.

Sau khi Mạnh Đông tốt nghiệp trung học đã đi Anh, tất cả tài nguyên và mối quan hệ đều ở Anh, muốn về nước phát triển tương đương với tờ giấy trắng.

May mắn mấy năm này anh đã có dự tính, năm ngoái anh bắt đầu có kế hoạch chuyển dời một phần nghiệp vụ về nước, nhưng hai năm này anh vẫn cần chạy hai đầu giữa Anh và Trung Quốc.

Mạnh Đông cùng Dụ Kiến quay về Bắc Kinh, ở Bắc Kinh anh nói với cô dự tính sau này.

Hiện giờ bọn họ chín chắn hơn nhiều so với lúc trước, hiểu được đối phương, cũng có năng lực kinh tế có thể phối hợp, hai bên đều sẵn lòng thỏa hiệp.

Dụ Kiến bình thường cũng bận, nhưng cô có rất nhiều thời gian dùng để sáng tác, cô cảm thấy phong cảnh ở Anh có thể mang đến cho cô không ít linh cảm.

Cô lại bỗng nhiên nhớ tới lúc còn đi học, Mạnh Đông nói anh chuẩn bị phòng chờ cô đến, nhưng cô một lần cũng chưa từng đến Anh.

Nghĩ đến đây, Dụ Kiến vùi vào trong lòng Mạnh Đông.

Mạnh Đông ôm lấy người.

Mạnh Đông bay một chuyến về Anh, trước khi Dụ Kiến hoàn thành công tác quay về Bắc Kinh với cô, hai người đi nhà Dụ Kiến trước, ở với ông bà Dụ hai ngày, sau đó hai mươi bảy tháng chạp xuất phát đi trấn Vu Tùng.

Trước đó Dụ Kiến xem tin tức, biết tuyến đường sắt cô thường xuyên qua lại thời nghỉ đông nghỉ hè sắp bị hủy bỏ, cô tâm huyết dâng trào, muốn trước khi đoạn đường sắt này biến mất, lại ngồi một chuyến trên đoàn tàu quen thuộc.

Mạnh Đông tất nhiên sẵn lòng cùng cô, cho dù biết trong thời gian đó ngồi tàu chính là chịu tội, anh cũng sớm mua được vé giường nằm mềm.

Hai người thuận lợi đi lên tàu, sau khi vào khoang, Dụ Kiến quan sát bên trong, tháo mũ và khăn quàng cổ.

Giường nằm cao cấp chỉ có hai người, giường tầng, chả khác giường cứng mấy, đều chỉ đủ cho một người ngủ.

Đặt hành lý xuống, TV và phòng vệ sinh riêng, đối diện giường còn có sô pha.

Mạnh Đông để xong hành lý, từ trong túi du lịch lấy ra hai lon sô-đa, hỏi: "Trước đó chưa từng mua giường nằm?"

"Ừ, em toàn ngồi giường cứng." Dụ Kiến cởi áo khoác, ngồi vào trên giường nói.

"Trên hay dưới?"

"Giường cứng chia ra trên giữa dưới, em đều từng ngồi, nằm trên rất nhiều, lúc nghỉ đông không mua được giường dưới." Dụ Kiến hỏi Mạnh Đông, "Có phải trước kia anh chưa từng đi tàu?"

Mạnh Đông thật sự chưa từng đi tàu trong nước, anh chỉ đi ở nước ngoài, nhưng anh từng đến nhà ga mấy lần.

Dụ Kiến hỏi: "Anh đi nhà ga để làm gì?"

Mạnh Đông cởi áo khoác: "Em nói xem?"

"Hả?"

Mạnh Đông ném áo khoác lên trên, chìa tay về phía Dụ Kiến, Dụ Kiến đưa áo cho anh, Mạnh Đông ném lên, nói: "Lần đầu tiên anh đi nhà ga là để tiễn em."

Dụ Kiến nhớ lại: "Có phải lần năm lớp mười?"

"Ừ." Mạnh Đông xắn tay áo, ngồi bên cạnh Dụ Kiến nói, "Còn mang hộp cơm cho em, em sống chết không ăn. Sau khi lên tàu có ăn không?"

"Có."

"Không thiu?"

"Anh mong em ăn phải cơm thiu sao?" Dụ Kiến mở một lon sô-đa, đưa cho Mạnh Đông, "Lần đó không phải anh tiễn em, anh đi đón mẹ anh."

Mạnh Đông uống nước, nhìn cô không nói.

Dụ Kiến dừng một chút, mới nói: "Lúc đó anh chính mình nói, anh muốn đi sân bay đón mẹ, thuận tiện mới đưa em đi nhà ga."

Mạnh Đông "Ừ", bỏ lon nước xuống, mắt vẫn nhìn cô.

Dụ Kiến híp mắt: "Hóa ra nói dối...... Lúc đó anh đã thích em rồi?"

Mạnh Đông nhéo mặt cô.

Dụ Kiến tránh: "Làm gì thế?"

"Nhìn xem dày bao nhiêu." Mạnh Đông nói.

Dụ Kiến cảm thấy mặt mình cho dù có dày, cũng là bị Mạnh Đông nhéo.

Lần này đi tàu phải mất hơn hai mươi mấy tiếng, bọn họ buổi chiều lên xe, đến trạm vào buổi trưa ngày hôm sau, buổi tối qua đêm trên tàu.

Tiếng tàu chạy, Dụ Kiến đã rất nhiều năm không nghe đến.

Cô còn nhớ rõ phong cảnh con đường này từ tràn ngập màu xanh biến thành vùng hoang vắng rộng lớn, hơn mười năm trước cô lần đầu tiên ngồi tàu đi trấn Vu Tùng, cũng là lần đầu tiên cô được nhìn phong cảnh ngoài TV internet, chân chính biết được cái gì gọi là đất rộng của nhiều, cái gì gọi là trời cao biển rộng.

Dụ Kiến mở cameras, đặt trên bàn quay chụp phong cảnh bên đường. Tuyến đường sắt sắp biến mất, cô muốn ghi lại cảnh sắc trong trí nhớ.

Mạnh Đông giúp cô chỉnh màn ảnh, hỏi: "Tính ghi lại toàn bộ hành trình?"

"Không, ghi theo đoạn thôi." Dụ Kiến rút tờ giấy lau cửa sổ, cửa sổ hơi bẩn, màn ảnh không đủ hoàn mỹ, đáng tiếc lau không sạch, bởi vì bẩn ở bên ngoài.

Dụ Kiến hơi thất vọng, cô ném khăn giấy, nói chuyện phiếm với Mạnh Đông: "Lần đầu tiên em đi tàu, ngủ ở trên ghế. Lúc đó muốn đi nhà anh, cha mẹ em không nỡ mua giường nằm, chỉ mua ghế ngồi cứng."

"Em có thể ngủ được?"

"Có thể chứ, cha em ngồi một đêm trên mặt đất, em nằm trên hai ghế ngủ." Dụ Kiến trước đó tập mãi thành thói quen, lúc sau mới ý thức được cha mẹ yêu thương cô bao nhiêu.

Mạnh Đông nhướn mày cười.

Dụ Kiến hỏi: "Anh cười cái gì?"

Mạnh Đông nói: "Anh nghĩ đến một chuyện."

"Chuyện gì?"

Mạnh Đông giãn ra một chút gân cốt, nói: "Nhớ lúc đó em thấp thế nào." Anh dựa lưng vào tường.

Bởi vì vóc dáng anh cao, giường lại không đủ dài, anh híp mắt, ở trong mắt Dụ Kiến, càng cảm thấy anh bệnh cũ tái phát, lại đang khoe khoang chiều cao của mình.

"Người trưởng thành rụt chân cũng có thể ngủ ngon sao." Dụ Kiến lại nhắc nhở, "Đừng quên lúc đó anh cũng chỉ cao bằng em."

Mạnh Đông lười biếng dựa vào tường, đáp lại không chút để ý: "Thật không?"

Dụ Kiến ghét nhất Mạnh Đông dùng loại thái độ này nói chuyện, như thể là đang nói "Thực sự không có cách nào".

Thoạt nhìn giống như nhường cô, nhưng mỗi lần đều có thể làm cô tức đến giận ngược lông.

Dụ Kiến tức giận đập đùi anh, Mạnh Đông để cho cô đánh vài cái, sau đó bắt được cổ tay cô, cười ôm cô vào trong ngực.

Trên tàu không có việc gì làm, ngừng mấy trạm, tàu cũng không ngừng bao lâu, muốn xuống đi một chút cũng không được, nhàm chán chỉ có thể đi dạo ở trên tàu.

Ăn xong cơm chiều, Dụ Kiến mặc áo lông vào, đi dạo với Mạnh Đông, trên đường cô nói: "Nhìn thế giới anh chưa thấy, mang anh đi bổ sung kiến thức."

Mạnh Đông buồn cười, đáng tiếc lúc này cô bọc khăn quàng cổ, không có cách nào nhéo mặt cô.

Có rất nhiều người ở toa ghế ngồi cứng, đang là giờ ăn cơm chiều còn bốc đầy mùi, Dụ Kiến cách khăn quàng cổ đều có thể ngửi được, cô chỉ vào hai người ngồi trên ghế nói: "Lần đầu tiên đi tàu em ngồi ở chỗ đó."

"Lâu như vậy còn nhớ rõ?"

"Lần đầu tiên rất hưng phấn, không quên được."

Giống tính cách cô năm đó, Mạnh Đông không nhịn được khẽ xoa đầu cô, nói: "Em đợi một lát."

Mạnh Đông đi đến bên cạnh chỗ ngồi, sau khi nói chuyện với bốn vị hành khách, sau đó quay đầu lại ngoắc: "Lại đây."

Dụ Kiến kéo khăn quàng cổ lên trên, đi qua.

Bốn người đồng thời đứng dậy nhường chỗ, Dụ Kiến ngồi vào ghế, Mạnh Đông lấy di động chụp ảnh cho cô.

Mạnh Đông hình thể lớn, đứng bên cạnh chắn chỗ, người khác rất khó nhìn thấy mặt Dụ Kiến, Dụ Kiến nhân cơ hội lộ mặt ra, để cho Mạnh Đông chụp.

Chụp kha khá, Dụ Kiến tâm trạng đang vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy Mạnh Đông nói một câu: "Em tiện thể nằm cho anh xem."

Dụ Kiến tức giận muốn ra tay: "Mạnh Đông ——"

Mạnh Đông kéo khăn quàng cổ của cô lên, ngăn chặn tiếng cô.

Trên đường trở về Dụ Kiến kéo cánh tay anh, có thể đá anh cái nào hay cái đấy.

Bầu trời tối đen, Dụ Kiến lấy túi ngủ ra. Túi ngủ rộng hơn giường, cô điều chỉnh một chút, sau đó trải lên giường.

Mạnh Đông rửa mặt xong ra khỏi buồng vệ sinh, đá ván giường: "Đi xuống."

"Làm gì?"

"Anh không có chỗ nằm."

Ngón tay Dụ Kiến chỉ lên trên: "Anh ngủ phía trên."

"Không thể ngủ trên em?"

"Em trải xong giường rồi."

"Phía trên quá thấp, anh không ngủ được."

"Giường nhỏ, không nằm được hai người."

"Cho nên cho em xuống đi."

"Nghĩ rằng em sẽ để anh chiếm?"

Mạnh Đông buồn cười, ôm người xuống, Dụ Kiến cũng không cố ý trêu anh, tự giác xuống giường nói: "Không phải nên để cho em nằm bên trong sao, em không muốn ngủ bên ngoài."

"Không cho em ngủ bên ngoài." Mạnh Đông dựa vào giường, chiếm lấy toàn bộ giường.

Anh vẫy tay, sau đó giang hai cánh tay nói: "Lại đây."

Dụ Kiến hoài nghi như vậy căn bản không có cách nào ngủ, đến nửa đêm, hai người bọn họ sẽ có một người phải lên giường trên.

Cô đá dép lê, nằm trên người Mạnh Đông, Mạnh Đông ôm cô.

Ấm áp, cũng không sợ ngã xuống, Dụ Kiến nhắm mắt nói: "Sớm biết ngủ như vậy, em đã không trải túi ngủ."

Mạnh Đông cười, hôn trán cô.

Mạnh Đông đã lâu không ngủ giường nhỏ như vậy, qua không biết bao lâu, anh đang ngủ muốn xoay người, trong đầu vừa có ý nghĩ này, anh lại lập tức ý thức được đang ôm người, không thể trở mình.

Anh lập tức tỉnh táo lại, mở mắt ra, ánh trăng chiếu sáng lên vách tàu.

Anh không dám cử động, hôn mặt Dụ Kiến, anh muốn tiếp tục ngủ, nhưng qua một lát vẫn không ngủ được.

Qua một lúc, anh mới phát hiện tàu không có tiếng động, hình như đã ngừng lại.

Anh quay đầu muốn nhìn một chút, người trong lòng giật mình.

"Làm sao vậy?"

"Tàu ngừng." Mạnh Đông sờ tóc Dụ Kiến, "Em ngủ tiếp đi, anh đi nhìn xem."

Dụ Kiến từ trong lòng anh đứng lên, mắt buồn ngủ mông lung nhìn phía ngoài của sổ, Mạnh Đông cũng ngồi dậy.

Tàu dừng ở một nơi hoang dã, bọn họ thấy có mấy hành khách đang ở bên ngoài đi lại hút thuốc.

Dụ Kiến đoán: "Có lẽ bị trục trặc gì đó."

Mạnh Đông hỏi: "Sao em biết?"

Dụ Kiến nói: "Lần thứ hai đi nhà anh, cũng là lần đầu tiên một mình đi tàu, gặp phải trục trặc, tàu cũng ngừng đến nửa tiếng."

Mạnh Đông nhìn ngoài cửa sổ trong chốc lát, hỏi: "Có muốn đi ra ngoài một chút không?"

"Đã mấy giờ rồi, không đi."

"Vậy anh đi một chút."

Dụ Kiến muốn tìm nước uống, nói: "Đừng không kịp lên tàu."

Mạnh Đông lấy một chai nước ở trong túi du lịch trên sô pha, đưa cho cô nói: "Chỉ một lát, em đóng chặt cửa vào."

Mạnh Đông ra khỏi toa tàu, Dụ Kiến nhất thời cũng không muốn ngủ, cô uống xong nước, lại đi toilet, đi ra tìm kiếm ca khúc trong di động, muốn nghe một lát.

Còn chưa chọn được ca khúc, cô bỗng nhiên phát hiện ngoài cửa sổ có bóng người dán lên, suýt chút nữa tim nhảy ra khỏi lồng ngực, cô quay đầu mới nhìn rõ là Mạnh Đông.

Mạnh Đông cầm tờ giấy lau cửa kính.

Dụ Kiến sửng sốt.

Mạnh Đông cách cửa kính nhìn thấy cô, gõ hai cái, anh tiếp tục lau kính, lau xong hỏi: "Thế nào?"

Nghe không rõ, Dụ Kiến nhìn qua khẩu hình miệng.

Cô mở ra cameras.

Màn ảnh sạch sẽ, đêm khuya hoang dã, trong phong cảnh của cô có anh.

Dụ Kiến đứng lên, nói với người bên ngoài: "Anh đừng đi."

Cô khoác thêm áo lông đi ra ngoài.

Bên ngoài rét lạnh, gió đêm gào thét, Dụ Kiến đội mũ chạy đến bên người Mạnh Đông, Mạnh Đông ôm người: "Sao lại đi ra?"

Dụ Kiến nhìn màn ảnh bên trong toa tàu.

Giờ khắc này, trong phong cảnh có bọn họ.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.