Gặp Được Hồng Hạnh Thê

Chương 38: Cha con gặp mặt



"Làm sao vậy?" Cảm giác được cô cảm xúc của cô đột nhiên có chút trầm xuống, Tề Lạc mở miệng hỏi.

"Không có gì." Cô lắc đầu.

"Em còn nói không có gì, có phải có bí mật không thể nói với anh không?" Anh trầm mặc một chút, có chút bi thương hỏi.

"Không có, em hiện tại không có bí mật gì giấu anh cả, em có thể thề với trời." Cô nghiêm túc, hai mắt nhìn chăm chú vào anh nói.

"Chính là em hiện tại rõ ràng là có tâm sự lại không chịu nói với anh." Anh trực tiếp nói rõ, nhìn cô.

"Em không có tâm sự gì, chỉ là có chút nhớ con trai mà thôi." Cô nhìn anh chốc lát mới khẽ thở dài một hơi, nói.

Tề Lạc nhẹ sửng sốt hạ, không nghĩ tới sẽ nghe thấy như vậy một đáp án. Con trai.. Nghĩ đến cái đứa bé đã từng nằm trong vòng tay anh, một đứa bé nhỏ xíu đáng yêu, anh trong lòng cũng không thể không nhớ về đứa bé kia, hận không thể lập tức gặp được nó ngay lúc này, sau đó được anh ôm vào trong lòng ngực, mở miệng kêu anh là ba ba. Bất quá anh cũng không quên mình đã đồng ý với mẹ của thằng bé là phải cho cô ấy một ít thời gian để xử lý mối quan hệ với Ôn gia.

"Con trai chúng ta tên là gì? Anh đến bây giờ còn không biết." Anh mở miệng hỏi cô.

"Niệm Kỳ, thằng bé kêu là Niệm Kỳ, Ôn Niệm Kỳ. Về sau sẽ sửa thành Tề Niệm Kỳ." Cô nói với anh.

"Điều đó là đương nhiên, bởi vì thằng bé là con trai anh." Anh vẻ mặt đắc ý tiếp lời nói.

"Niệm Kỳ, Niệm Tề, Luyến Tề? Tên này là do em đặt? Nghĩa là nhớ đến anh, luyến tiếc anh, đồng thời cũng muốn con trai biết anh chính ba ba ruột, đúng không?" Anh đột nhiên sửng người, ánh mắt có chút nóng nảy nhìn cô nói.

"Em cho rằng chúng ta đời này sẽ không bao giờ gặp lại, anh là ba ruột của thằng bé, trừ bỏ huyết thống, em hy vọng nó có thể được một chút gì đó từ anh, cho nên mới lấy tên này." Nếu đã bị anh nhìn thấu, cũng không có gì phủ nhận, cô gật gật đầu, nói.

"Đời này sẽ không bao giờ gặp lại? Em thật tàn nhẫn." Anh nhướng nhướng mày, không tự chủ được nói.

"Chúng ta chính là hai người của hai thế giới khác nhau, nếu không phải em và em gái anh lớn lên có chút giống nhau, mà gia đình anh lại cần một người đóng giả Tiểu Ái, chúng ta cả đời đều không thể có liên quan." Cô nhìn anh một cái, tâm sự. Tề Lạc tức khắc không lời nào để nói, bởi vì anh biết cô nói tất cả đều là sự thật.

"Đi thôi, nếu em nhớ con trai, anh đưa em trở về." Anh chùi miệng, đứng dậy với cô nói.

"Em đã đồng ý với anh là hôm nay sẽ dành nguyên cả ngày bên anh mà."

"Không liên quan, tương lai của chúng ta còn dài. Chờ lát nữa em chỉ cần cho anh xem con trai một cái là được." Anh với cô nói.

"Tuy rằng chỉ nhìn thấy một chút, nhưng anh nghĩ điều đó cũng làm anh thỏa mãn rồi, anh chỉ muốn nhìn một chút mà thôi."

Thi Vân Nhu nghe vậy đột nhiên cảm thấy chua xót, không đành lòng. Bọn họ là cha con ruột thịt, mà anh vậy mà chỉ có thể ở rất xa nhìn lén con trai mình?

"Đưa em về nhà, em đem con trai ra cho anh nhìn, sao đó chơi với nó." Cô đề nghị.

"Có thể chứ?" Anh tức khắc vui mừng khôn xiết.

"Đương nhiên, bên cạnh nhà em có một công viên, chúng ta có thể đưa thằng bé ra đó." Cô gật đầu nói.

"Thật tốt quá! Chúng ta đi nhanh lên." Anh đã gấp không chờ nổi.

Nửa giờ sau, Tề Lạc đưa xe mình vào bãi gửi xe, sau đó họ chia nhau ra. Tề Lạc đến công viên trước chờ hai mẹ con Thi Vân Nhu đến. Anh chờ mong lại lo lắng, liền sợ đứa bé mang ra không được, anh sẽ mừng hụt.

Đợi chừng khoảng mười phút, anh rốt cuộc thấy kia thân ảnh người mình yêu trên tay còn ôm theo đứa bé, khoan thai từ từ bước đến về phía anh, anh cầm lòng không đậu lập tức chạy thật nhanh về phía bọn họ.

Con trai lúc này không có ngủ, mở to đôi mắt đen láy, có chút tò mò lại có chút sợ người lạ liền ôm cổ mẹ mình lén nhìn Tề Lạc. Bộn dạng đáng yêu, làm anh hận không thể lập tức ôm thằng bé. Nhưng là anh biết mình tuyệt đối không thể làm như vậy, làm như vậy chỉ biết dọa đến con trai, làm anh càng khó tới gần.

"Anh phải nên làm như thế nào?" Anh xin giúp đỡ Vân Nhu.

"Chúng ta trước tiên dẫn Niệm Kỳ đi chơi cầu trượt đi, lúc sau nó sẽ từ từ không coi anh là người lạ nữa." Thi Vân Nhu nói với anh. Anh lập tức gật đầu, sau đó đi theo hai mẹ con bọn họ đi đến cầu trượt.

"Trượt trượt, trượt." Con trai vừa nhìn thấy cầu trượt, cả người đều hoạt bát lên, chỉ vào cầu thang với Vân Nhu, dùng bộ dạng đáng yêu, cao hứng mà kêu lên.

"Đúng rồi, cầu trượt. Bảo bối con có muốn chơi không nào?" Thi Vân Nhu ôn nhu nói chuyện với con trai.

Con trai lập tức gật đầu như giã tỏi. Thi Vân Nhu ôm con trai đến cầu trượt, hai người một trên một dưới, làm con trai nhỏ vui chơi cười ha ha.

Con trai chơi đến vui vẻ, nụ cười trên môi không bao giờ mất, khoảng cách cùng Tề Lạc kéo gần nhau hơn, sớm đã hoàn toàn không sợ anh, còn chủ động nhào tới anh, muốn anh ôm một cái, anh ôm bé đến cầu trượt, bởi vì thằng bé còn muốn chơi.

Thi Vân Nhu chỉ cùng hai cha con bọn họ chơi vài lần, lúc sau liền ngồi một bên nghỉ ngơi, để hai cha con bọn họ tiếp tục ở bên nhau vui vẻ chơi cầu trượt.

Nhìn hai cha con bọn họ ở một chỗ, nghe tiếng cười của hai cha con bọn họ, cô không biết vì sao trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác chua xót, hốc mắt có chút cay cay, giây tiếp theo nước mắt liền rơi. Cô cũng không biết mình vì sao sẽ có cảm xúc này, đại khái là cảm động đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.