Gặp Được Hồng Hạnh Thê

Chương 9: Báo cáo điều tra



Tề Lạc mời cô đến quán trà, làm cô không thể không hoài nghi có phải hay không những điều cô yêu thích đều điều tra rõ rang rõ rang như vậy?

Mặc kệ như thế nào, từ khi công ty ba cô đóng cửa, nợ nần chồng chất, cô cũng không dám lãng phí tiền tới quán trà để ăn điểm tâm ngồi đàm đạo, cho dù ba mẹ ngẫu nhiên dẫn cô tới, cũng bị cô cự tuyệt. Cho nên hôm nay có cơ hội ngồi ôn chuyện cũ ở nơi xa xỉ này, cô thực sự cảm tạ anh.

"Không phải muốn vừa ăn vừa nói chuyện sao? Sao anh lại không nói lời nào?" Cô hỏi anh.

"Vẫn là ăn no trước rồi nói sau." Anh nhìn bàn đầy đồ ăn, thay đổi chủ ý nói.

"Có phải anh biết tôi thích đến chỗ này, cho nên mới lựa chọn đến đây?" Cô nhịn không được hỏi anh.

"Báo cáo điều tra có ghi." Anh gật đầu nói.

"Cảm ơn." Lúc này đây cô thật sự cảm động.

"Kết quả điều tra về cô, mọi người trong nhà tôi đều đã yên tâm về cô. Họ rất hài lòng, cảm thấy cô là người con gái hiểu chuyện, biết lo lắng cho gia đình." Anh mỉm cười nhìn cô nói.

"Cảm ơn, mọi người đều nói tôi như vậy." Cô tự hào đáp.

Tề Lạc không nhịn được cười một chút, khi đọc báo cáo kết quả điều tra về cô anh đã thật sự cảm động tội nghiệp cô, chỉ vì một nụ cười của cô cũng làm cho tâm tình anh tốt hơn.

Cô là một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại chịu đựng khó nhọc. Mười tám tuổi gia đình gặp biến cố, cô không rơi vào con đường sa ngã mà lại bắt đầu liều mình làm việc, kiếm tiền giúp ba mẹ trả nợ. Báo cáo có viết, lúc trước cô từng làm ở tiệm bánh vừa trông tiệm vừa thêu đồ gia công, ở cửa hàng tiện lợi cô cũng vừa làm mỗi khi rảnh lại thêu đồ gia công, cô cũng từng làm phục vụ ở nhà ăn, nhà xưởng, cửa hàng trang sức, tiệm giày, có thời gian là cô làm đôi khi không có thời gian ăn uống, thậm chí ngay cả hàng xóm thuê cô làm việc nhà cô đều đã làm qua, chỉ cần công việc kia có thể giúp cô kiếm được tiền.

Mẹ anh khi đọc báo cáo điều tra, nước mắt bà từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, anh biết bà ấy đau lòng đến không chịu được.

Nguyên nhân có một số người kiên quyết phản đối đó chính là tiền lương của cô sao lại nhiều đến như vậy, chỉ khi chú ba của anh nói về tiền tiêu vặt một tháng của hai cô con gái chú tư còn nhiều hơn tiền lương của cô, thì họ lại không mở miệng nói thêm cái gì nữa.

Hai cô con gái chú tư cũng chính là em họ của anh, tụi nó vừa vặn đều là nữ sinh vừa tốt nghiệp không chênh lệch tuổi với cô là mấy, mà hai cô em họ kia đừng nói là làm công kiếm tiền, mà khả năng làm công cho người ta là cái gì chắc cũng còn không biết, hàng ngày cũng chỉ biết vòi tiền rồi đi chơi với đám bạn lêu lỏng của tụi nó mà thôi, thật sự là làm cho người ta tức chết mà.

Bởi vì đã đọc báo cáo điều tra, lúc bàn bạc về tiền thù lao cho cô có chút không thoải mái nhưng sao khi có sự thống nhất của ba anh và hai chú, liền quyết định làm hợp đồng, đồng ý đưa ra một ngàn vạn tiền thù lao, cộng thêm mỗi tháng hai mươi vạn tiền lương cho Thi Vân Nhu để đóng giả làm Tiểu Ái.

Ba mẹ anh bởi vì yêu ai yêu cả đường đi liền lén quyết định, nếu cô có thể diễn tốt vai của Tiểu Ái, làm cho ông nội anh sống hết quãng đời còn lại một cách vui vẻ, bình yên, thỏa mãn, như vậy thì bọn họ sẽ đưa thêm một ngàn vạn tiền thưởng xem như là cảm tạ cô đã tận tâm tận lực giúp đỡ. Lén lút như vậy để khỏi cho người khác mượn cớ nói ra nói vào, đây là cái bí mật, chỉ có bọn họ một nhà ba người biết mà thôi.

"Bước đầu luật sư của tôi đang làm hợp đồng, nội dung của hợp đồng mới chỉ có các điều khoản mà Tề gia tôi đã đưa ra, chờ sau khi làm xong liền đưa cho cô coi lại, lúc đó chúng ta lại thảo luận tiếp, xem có thêm bớt gì hay không." Anh nói cho cô.

"Được." Cô gật đầu nói, sau đó nghi hoặc hỏi anh.

"Nếu như hợp đồng còn chưa xong, vậy hôm nay anh tìm tôi là vì chuyện gì?"

"Giúp cô đi mua sắm." Anh mỉm cười nói.

"Cần thiết sao?" Cô dở khóc dở cười nói, cảm thấy có anh chút khoa trương. Nhưng mà nghĩ lại dù sao cô Tiểu Ái kia cũng là lá ngọc cành vàng sao lại mặc những đồ chợ của cô được, nhưng dù sao cũng là tiền của anh ta mua cô cũng chỉ cần đi theo thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.