Gặp Được Nam Sơn – Mộng Lý Trường

Chương 82: (NT3) Gặp được Nam Sơn



Hai người ở trên chiếc giường nước "mây mưa" gần hết đêm, mãi đến khi Tô Nam ngủ thiếp đi mới dừng lại.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tô Nam phát hiện mình không nằm trên giường mà là trên sàn nhà cạnh giường, bên dưới có trải một tấm chăn nệm mềm mại.

Hoắc Văn Thanh ngồi bên cạnh anh, lưng dựa vào ghế lười, cụp mắt nhìn điện thoại. Nghe thấy động tĩnh, hắn liếc mắt nhìn sang: "Tỉnh rồi à."

"Ừm." Tô Nam đáp một tiếng, cổ họng khô khốc như cái chiêng vỡ. Hoắc Văn Thanh đưa tay lấy cốc nước trên tủ đầu giường, đưa cho anh.

Nước ấm trôi xuống cổ họng, hơi rát, nhưng cũng thật khoan khoái. Khi cảm giác khó chịu qua đi, Tô Nam mới hỏi hắn: "Sao chúng ta lại ngủ ở đây?"

Hoắc Văn Thanh đang sắp xếp công việc trên điện thoại, cười nói: "Em đổi giường thành giường nước, dùng để làm t.ình thì được, chứ ngủ thật thì chịu chết."

Giọng điệu thẳng thừng pha chút bông đùa của hắn khiến Tô Nam đỏ mặt xấu hổ. Nhưng đúng là do anh đã không suy nghĩ chu đáo, chỉ mải vui mà quên mất chuyện ngủ nghỉ, cũng quên mất căn hộ này chỉ có một phòng ngủ, một chiếc giường.

Hoắc Văn Thanh lại không quá câu nệ, hắn lấy chăn ra trải tạm dưới sàn cạnh giường, cả hai cứ thế tạm bợ qua đêm.

Sau khi ở bên nhau, Tô Nam ngày càng cảm thấy Hoắc Văn Thanh đã thay đổi rất nhiều so với lúc mới quen. Hoặc cũng có thể là cách nhìn của anh về hắn đã thay đổi. Trong nhiều chuyện, hắn không hề câu nệ, ngược lại còn rất dễ tính.

Tô Nam ngước mắt nhìn góc nghiêng ôn hòa của Hoắc Văn Thanh, chợt nhớ đến đêm đầu tiên họ thân mật. Khi đó, hắn không ngủ với anh, cũng không ngủ trên giường, mà nằm trên tấm thảm cả đêm.

Thực ra, chuyện ấy khiến Tô Nam vừa kinh ngạc lại vừa khó hiểu. Dù sao thì việc Hoắc Văn Thanh hạ mình như vậy thật sự không cần thiết, cũng khiến người khác phải ngỡ ngàng.

Lúc đó không có cơ hội hỏi, bây giờ nhớ lại, Tô Nam bèn mở lời.

Hoắc Văn Thanh quay sang liếc nhìn anh. Thấy động tác ngồi dậy của anh làm căng vùng eo đau nhức, hắn lập tức vươn tay đỡ lấy, kéo anh cùng dựa vào ghế lười.

"Lúc đó anh thấy ngủ chung giường với em không thích hợp lắm." Hoắc Văn Thanh nói, "Còn việc ngủ trên thảm là vì anh nghĩ lúc em tỉnh dậy, em sẽ muốn có người ở bên cạnh."

Thực ra, hắn không hề ngủ trên thảm cả đêm. Sau khi Tô Nam ngủ say, hắn vẫn ngồi bên cạnh xử lý công việc, mãi đến rạng sáng mới mơ màng chợp mắt một lát.

Tô Nam sững sờ, bỗng không biết phải nói gì. Anh chỉ lặng lẽ thả lỏng cơ thể, dựa sát vào Hoắc Văn Thanh hơn một chút.

Không hiểu sao, trong khoảnh khắc này, Tô Nam chợt hối hận vì khi đó đã không hỏi sớm hơn.

Nếu lúc ấy anh hỏi hắn rồi nhận được câu trả lời này, thì sau khi nhìn thấy Hoắc Văn Thanh ngủ trên thảm, cái cảm giác kinh ngạc và rung động ban đầu hẳn sẽ hóa thành một cơn sóng lòng mãnh liệt hơn gấp bội.

Vậy thì có lẽ anh đã có thể nhận ra rằng Hoắc Văn Thanh không hề xa vời không thể chạm tới.

Tất cả chức danh, thân phận của người này chẳng qua chỉ là những nhãn mác hư vô bên ngoài. Hắn không phải kiểu người thoát tục không vướng bụi trần, ngược lại còn hòa nhã dễ gần. Hắn là một người bình thường sẵn lòng vướng vào những chuyện vụn vặt đời thường, sẵn sàng ngủ trên thảm, sẵn sàng lau dọn sàn nhà.

Như vậy, chắc hẳn Tô Nam của lúc đó đã không cảm thấy bất an vì khoảng cách giữa hai người.

Nhưng ngay sau đó, anh lại nghĩ, e là cũng chưa chắc đã như vậy. Khoảnh khắc này, thời điểm này, biết đâu lại là lúc thích hợp hơn.

Hoắc Văn Thanh thấy vẻ mặt anh thoáng đượm buồn, rồi lại chợt mỉm cười, hắn bèn cất tiếng hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì." Tô Nam nhìn hắn, đáy mắt sáng ngời ánh lên ý cười mãn nguyện, "Chỉ là em cảm thấy ở bên anh thật là tốt, thật sự rất là tốt."

Ánh mắt Hoắc Văn Thanh dừng lại trên gương mặt anh một lúc, rồi hắn cúi xuống hôn lên môi anh.

"Anh cũng cảm thấy rất là tốt."

Vào ngày sinh nhật mình, Hoắc Văn Thanh đã không nhận được món quà mà hắn mong muốn, trong lòng không khỏi có hơi thắc mắc. Nhưng Tô Nam lại tỏ ra như không có chuyện gì. Sợi dây chuyền ngọc trai mà anh chuẩn bị cũng coi như là rất dụng tâm, lúc làm anh còn nói với Hoắc Văn Thanh, nguồn cảm hứng đến từ dáng vẻ đầm đìa mồ hôi của hắn mỗi lần hai người họ "làm chuyện đó".

Những giọt mồ hôi trong suốt trượt từ cằm xuống, rơi vào lồng ng.ực vốn đã ướt đẫm và lấp lánh, tựa như cơn mưa xuân sau tiết Kinh Trập, mang đến hơi thở mùa xuân khiến lòng người xao xuyến.

Sau sinh nhật, Tô Nam vẫn bận rộn với công việc như mọi ngày. Hoắc Văn Thanh đã vô cùng kín đáo, và cũng rất "vô tình" ghé qua xem thử, hắn phát hiện bản thiết kế nhẫn đôi đã có sự thay đổi, nhưng vẫn chưa thấy sản phẩm thật xuất hiện.

Điều này khiến Hoắc Văn Thanh không khỏi nghi ngờ, liệu có phải công việc của Giám đốc thiết kế mảng Trang sức quá nhiều, khiến Tô Nam chẳng còn thời gian mà làm chuyện khác hay không. Hắn thậm chí còn muốn điều Phương Khả Sĩ về lại để san sẻ bớt công việc cho anh.

Cho đến lúc này, Hoắc Văn Thanh mới chắc chắn một điều, đó là Tô Nam không hề có ý định cầu hôn hắn. Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất - vấn đề nằm ở Lương Triết.

Không biết tên ngốc đó lại bị chập mạch chỗ nào, bóng gió ám chỉ với hắn rằng Tô Nam muốn cầu hôn.

Hết ngày này qua ngày khác chẳng chịu làm việc tử tế, chỉ giỏi ngồi lê đôi mách, gây chuyện khắp nơi.

Hoắc Văn Thanh còn lười chẳng buồn truy cứu xem thằng nhóc này nghe được tin đồn từ đâu, một phát điều cậu ta đi công tác đến một hòn đảo nhỏ chuyên sản xuất ngọc trai cách xa tám trăm dặm.

Chẳng phải thích ngọc trai lắm sao? Thế thì đến đảo ngọc trai làm bạn với mấy con trai luôn đi.

Tô Nam hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này. Lúc anh gặp lại Lương Triết thì đã là một tháng sau. Cậu Lương giờ đã đen đi không ít, mỗi khi cười để lộ hàm răng trắng lại càng trông ngớ ngẩn hơn. Thế nên khi cậu ta hỏi Tô Nam bao giờ tổ chức đám cưới, Tô Nam chỉ nghĩ đầu óc cậu ta có vấn đề.

Mà Lương Triết thì lại tưởng Tô Nam đang giả vờ ngây ngô vì sợ xung quanh có quá nhiều người lắm chuyện. Nhưng sau đó, khi mọi người rời đi hết, thấy trên tay Tô Nam không có nhẫn, cậu ta mới ngờ ngợ nhận ra Tô Nam không giả vờ, mà là thực sự không biết gì cả.

"Anh họ em chưa cầu hôn anh à?" Lương Triết vô cùng kinh ngạc.

Tô Nam cũng ngạc nhiên không kém: "Anh họ cậu định cầu hôn anh?"

Lương Triết: "Hả? Anh hỏi em á?"

Tô Nam: "Ừ, anh đang hỏi cậu đấy."

Lương Triết: "..."

Hay lắm, hỏi gì cũng không biết, rõ ràng là có chỗ nào đó trục trặc rồi.

Hai người nhìn nhau, bình tĩnh lại, định thần suy nghĩ kỹ. Lương Triết kể lại rành mạch cuộc đối thoại hôm đó, lần theo manh mối, Tô Nam cuối cùng cũng hiểu được sự hiểu lầm này của Lương Triết bắt nguồn từ đâu.

Chuyện bắt nguồn từ lời đồn mà Triệu Tự Hàn tung ra, nói rằng Hoắc Văn Thanh đã kết hôn bí mật. Khi ấy Tô Nam cũng có nghe được, nhưng chỉ cười cho qua chuyện. Không ngờ rằng tên ngốc Lương Triết này lại tin sái cổ cái tin đồn cầu hôn vớ vẩn đó.

Rõ ràng là, vào ngày sinh nhật, ngoại trừ việc ăn mặc bảnh bao ra, Hoắc Văn Thanh chẳng có hành động nào giống như cầu hôn cả. Chuyện duy nhất có thể coi là bất thường, chính là hôm đó trên giường nước, Hoắc Văn Thanh có hơi mạnh bạo hơn bình thường một chút. Và sau đó, hăn cứ nắm lấy tay anh mà x.oa n.ắn mãi.

"Thế rốt cuộc anh họ em bảo em giữ bí mật cái gì? Anh ấy bắt em giữ bí mật cái gì chứ?" Lương Triết thắc mắc.

Tô Nam cũng không hiểu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Chắc là thuận miệng nói vậy thôi." Dù sao thì cái miệng rộng này của cậu cũng như não cậu vậy, toàn kẽ hở.

"Thôi được rồi." Gần đây Lương Triết còn đang bận tâm đến chuyện khác, nên cũng không nghĩ nhiều thêm nữa.

Nhưng chuyện này lại được Tô Nam ghi nhớ trong lòng. Anh nghĩ đến sinh nhật của mình cách đây không lâu, Hoắc Văn Thanh đã tặng anh một chiếc nhẫn đồ cổ.

Gần cuối năm, Lynx sắp tổ chức buổi ra mắt khởi động giai đoạn đầu của bộ sưu tập trang sức cao cấp, cả Tô Nam và Hoắc Văn Thanh đều vô cùng bận rộn. Sinh nhật của anh cũng vì vậy mà diễn ra ở Ý. Nhân cơ hội công tác, Hoắc Văn Thanh đã đưa Tô Nam đến tham dự một buổi triển lãm trang sức tư nhân do một nhà sưu tập nổi tiếng tổ chức. Vẫn là phong cách bao trọn không gian của Hoắc Văn Thanh, cả hai lặng lẽ xem triển lãm.

Món quà sinh nhật chính là chiếc nhẫn đồ cổ mà Hoắc Văn Thanh mua lại từ nhà sưu tầm đó. Tô Nam vô cùng ngưỡng mộ tác giả của chiếc nhẫn, không hề che giấu sự yêu thích của mình đối với nó, lúc đó anh còn nói đùa một câu: "Tiếc là nó quý giá quá, không nỡ mang bên mình."

Khi ấy, Hoắc Văn Thanh nhướn mày, hắn dường như rất tùy ý, dùng giọng điệu mang theo chút tiếc nuối xen lẫn dụ dỗ: "Vẫn còn thứ còn quý hơn nữa, có thể mang bên mình, chỉ là chưa làm xong, cũng không biết phải đợi bao lâu nữa."

Lúc đó, Tô Nam cứ tưởng hắn đang nói về tác phẩm mới của một nhà thiết kế nào đó. Nhưng giờ nhớ lại, hình như không phải. Anh bất chợt nhớ đến cặp nhẫn đôi mà mình vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị.

Mặc dù vậy, Tô Nam vẫn chưa nghi ngờ Hoắc Văn Thanh có đoạn đối thoại kia với Lương Triết là vì tưởng anh sắp cầu hôn.

Mãi cho đến khi về nhà, trong lúc bảo dưỡng chiếc "áo ngọc trai" được đặt tên là "Mưa Xuân", anh vô tình nhắc đến chuyện tại sao Hoắc Văn Thanh lại gửi Lương Triết đến đảo ngọc trai chịu khổ. Trò chuyện một hồi, câu chuyện dần xoay sang việc Hoắc Văn Thanh đã nhìn thấy bản thiết kế áo ngọc trai từ khi còn ở Lanka. Lúc đó hắn còn tưởng anh thiết kế cho Lương Triết, nên đã thầm không vui.

Tô Nam bật cười ngỡ ngàng. Sau khi trêu chọc hắn vài câu, anh mới muộn màng nhận ra, nếu Hoắc Văn Thanh đã từng nhìn thấy bản thiết kế đó, vậy chắc chắn cũng đã thấy bản phác thảo của cặp nhẫn đôi.

Xâu chuỗi lại nguyên nhân kết quả trước sau, Tô Nam như được khai sáng, chợt hiểu ra mọi chuyện.

Thật ra bản phác thảo đôi nhẫn đó, lúc ấy anh chỉ tình cờ nảy ra chút cảm hứng trên đảo nên tiện tay vẽ ra thôi. Sau đó anh vẫn luôn dựa theo cảm hứng để chỉnh sửa và hoàn thiện, bản thiết kế sớm đã xong từ lâu rồi.

Còn về phần chế tác, vì sử dụng kỹ thuật nạm đá sát nhau, cần khoảng hai ba chục viên sapphire được cắt kiểu cushion để tạo hiệu ứng màu chuyển sắc. Những viên đá kích cỡ này không phải quá khó tìm, nhưng Tô Nam yêu cầu rất cao về độ tinh xảo, không muốn có dù chỉ một chút tì vết, nên quá trình này kéo dài rất lâu.

Khi bắt đầu làm đôi nhẫn này, Tô Nam cũng không hề nghĩ đến việc sẽ dùng nó để cầu hôn, hay làm gì khác.

Anh biết ý nghĩa của nhẫn rất đặc biệt, bởi vậy càng cẩn trọng và trân trọng hơn. Anh muốn trao nó cho Hoắc Văn Thanh bằng tất cả sự chân thành và nhiệt huyết của mình. Chỉ là không ngờ, Hoắc Văn Thanh còn mong đợi hơn cả anh.

Trong lòng Tô Nam trào dâng hơi ấm, cảm thấy vừa buồn cười lại vừa mềm lòng. Ngay khoảnh khắc thông suốt mọi chuyện, sự háo hức trong lòng anh bỗng hóa thành sự nôn nóng không thể kìm nén.

Cuối tháng Mười Hai, nhờ vào kỹ thuật cắt đá sapphire và thiết kế cùng bộ, Tô Nam đã được đề cử giải "Nhà thiết kế Trang sức của năm" tại Cuộc thi Trang sức Quốc tế JGZH năm nay. Vậy nên anh đã đến thành phố Thâm Quyến để tham dự lễ trao giải.

JGZH là một trong ba cuộc thi trang sức lớn nhất toàn cầu, cũng là một trong những giải thưởng danh giá bậc nhất trong ngành, chủ yếu tập trung vào việc đánh giá các loại đá quý và thiết kế trang sức. Vì được tổ chức thường niên, nên uy tín của hạng mục thiết kế có phần thua kém JMGA, nhưng giải thưởng dành cho nhà thiết kế vẫn thuộc hàng top trong giới.

Trước đây, giải thưởng này từng bị tạm dừng trong vài năm vì có một bậc thầy trong ngành liên tiếp giành giải trong nhiều kỳ. Tô Nam không ngờ năm nay giải thưởng lại được khởi động lại, mà anh còn có thể lọt vào danh sách đề cử.

Lúc Tô Nam nhận được tin, anh còn nghi ngờ mình bị lừa đảo, cho đến khi được Hoắc Văn Thanh xác nhận.

Chuyện này khiến Tô Nam mất ngủ cả đêm vì quá kinh ngạc. Những người cùng lọt vào danh sách đều là bậc thầy trong ngành, thậm chí còn có một người từng là giáo viên hướng dẫn anh khi còn làm việc tại Pháp, hiện đang là giám đốc thiết kế của thương hiệu A.

Tô Nam tự cho rằng năm nay mình chẳng có thành tựu gì, chỉ bình lặng trôi qua, chưa từng nghĩ sẽ có ngày này. Lúc Hoắc Văn Thanh bảo anh chuẩn bị bài phát biểu nhận giải, anh còn nói mình không thể nào đoạt giải được, không cần chuẩn bị đâu.

Hoắc Văn Thanh bật cười, nói với anh rằng không có gì là không thể. Sự trưởng thành của anh trong suốt một năm qua, chẳng thể gọi là bình thường, mà phải nói là ai cũng thấy rõ.

Trùng hợp là lễ trao giải JGZH cũng được tổ chức vào tối ngày 31 tháng Mười Hai. Lần này Tô Nam đã không vắng mặt tại lễ trao giải vì đủ loại lý do nữa.

Chỉ có một chút tiếc nuối nho nhỏ là, Hoắc Văn Thanh không thể đi cùng anh. Vì nhà họ Hoắc xảy ra chút chuyện, nên hắn cần phải ở lại Bắc Kinh để xử lý.

Tô Nam lại không thấy có vấn đề gì, anh biết sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội để cùng nhau trải qua những khoảnh khắc như thế. Một lần vắng mặt ngẫu nhiên cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh.

Chỉ là, Hoắc Văn Thanh lại không nghĩ vậy. Khi chuyện nhà đã giải quyết ổn thỏa, hắn lập tức giục tài xế đưa mình đến sân bay.

Lúc này, lễ trao giải đã gần kết thúc. Không ngoài dự đoán, Tô Nam đã giành được giải "Nhà thiết kế Trang sức của năm". Hoắc Văn Thanh xem lại bản phát sóng trực tiếp của lễ trao giải trên xe.

Qua màn hình, hắn nhìn thấy Tô Nam đứng dậy giữa tiếng vỗ tay như sấm. Anh khoác trên người bộ lễ phục hắn chọn, đeo chiếc đồng hồ hắn tặng, mang theo nụ cười dịu dàng mà dù nhìn bao nhiêu lần hắn vẫn yêu thích không thôi, rồi bước lên bục trao giải rực rỡ ánh đèn.

Bóng dáng cao ráo ấy đứng thẳng, hơi cúi đầu lại gần micro, giọng nói trong trẻo vang lên từ loa.

Hoắc Văn Thanh vô cùng quen thuộc với bài phát biểu nhận giải này, thậm chí hắn còn từng giúp Tô Nam chỉnh sửa vài lần, cũng đã nghe qua không ít lần.

Hoắc Văn Thanh thầm nhẩm theo trong lòng, mắt không chớp nhìn gương mặt Tô Nam, cho đến khi câu cuối cùng vừa dứt. Tô Nam không lùi lại rời khỏi bục trao giải ngay, mà đưa tay chỉnh lại cúp và bó hoa trong lòng. Anh hắng giọng một cái rồi nói tiếp: "Cuối cùng, tôi có vài lời muốn gửi đến người tôi yêu."

Ống kính lập tức zoom lại gần. Dù cách xa vạn dặm, cách một khoảng thời gian đã trôi qua, Hoắc Văn Thanh vẫn như đang đối diện ánh mắt với Tô Nam đứng trên bục nhận giải. Nghe anh nói từng chữ từng lời gần như trân trọng, nói ra những lời khiến Hoắc Văn Thanh vừa cảm thấy quen thuộc, vừa khiến tim hắn rung động.

"Em chưa bao giờ cảm thấy mình có điểm nào phi thường, cũng rất ít khi cho rằng bản thân xứng đáng với điều gì phi thường.

Trong công việc là vậy, trong cuộc sống cũng thế, em chỉ là một chúng sinh bình thường giữa biển người mênh mông.

Nhưng vì gặp được anh, em càng nhận ra sự bình thường của mình, bắt đầu học cách chấp nhận nó, và cũng càng yêu thêm chút phi thường ít ỏi của bản thân.

Sự bất an và lòng dũng cảm của em đều gắn chặt với anh. Khoảnh khắc hiện tại và cả tương lai của em cũng vì anh mà trở nên rực rỡ.

Đường đời phía trước thênh thang rộng mở, chỉ nguyện đôi ta kề bên bầu bạn, chậm rãi đi hết tháng năm dài rộng."

Tô Nam mỉm cười về phía ống kính, như thể ngay lúc này anh thực sự nhìn thấy Hoắc Văn Thanh ở nơi xa vạn dặm. Hai ánh mắt như giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.

Sau đó người dẫn chương trình và người trao giải nói gì đó, Hoắc Văn Thanh không để tâm lắm. Đoạn nói chuyện này thật ra hắn thấy rất quen thuộc, mấy câu cuối cùng chính là những dòng chữ nhỏ mà Tô Nam viết bên cạnh bản thiết kế đôi nhẫn kia.

Hoắc Văn Thanh nhớ lại cảm xúc của mình khi nhìn thấy dòng chữ nhỏ đó, hắn phát hiện ra rằng so với việc tự mình lén lút đọc, thì việc được chính tai nghe Tô Nam nói ra, lại càng khiến hắn vui sướng hơn. Cũng khiến hắn không cam lòng hơn. Không cam lòng vì lúc này mình không có mặt ở đó, không cam lòng vì còn phải chờ thật lâu nữa mới có thể ôm người kia vào lòng.

Ngón tay hắn khẽ cử động, tua lại đoạn video đến khoảnh khắc Tô Nam chỉnh lại cúp và bó hoa. Cứ lặp đi lặp lại như vậy ba bốn lần. Cuối cùng, ngón tay thon dài đó từ từ di chuyển lên trên, cách qua màn hình điện tử, nhẹ nhàng lướt trên má Tô Nam.

Hoắc Văn Thanh đột nhiên cong khóe môi, bật ra một tiếng cười nhẹ nhàng pha chút bất đắc dĩ. Hắn nghĩ, nếu chờ đợi không phải cách hay, vậy thì hắn vẫn nên làm theo cách của riêng mình thôi.

Nhưng trên thực tế, lần này Tô Nam không để hắn phải đợi lâu. Vào lúc chiếc Bentley kéo dài dừng ở lối vào cổng lên máy bay, ngay khoảnh khắc Hoắc Văn Thanh mở cửa xe, Tô Nam đã xuất hiện trước mặt hắn.

Hoắc Văn Thanh vừa bước chân định xuống xe lập tức cứng đờ người. Tô Nam vẫn đang mặc bộ lễ phục đó, trên tay ôm một bó hoa, hơi thở còn chưa ổn định vì chạy vội đến. Anh vừa hé môi, câu "May mà vẫn kịp" còn chưa nói hết thì đã bị Hoắc Văn Thanh dùng sức kéo mạnh, ôm chặt vào lòng.

Bó hoa vì bị ép chặt mà phát ra tiếng sột soạt, nhưng trong tâm trí và tai của cả hai người lúc này đều chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập và hơi thở của đối phương.

Tô Nam khẽ cười, cố gắng giơ tay lên xem đồng hồ. Vừa đúng 0 giờ 5 phút. Anh hạ tay xuống, ôm đáp lại hắn, điều chỉnh hơi thở rồi nói: "Chúc mừng năm mới, Văn Thanh."

Giống như một năm trước, Hoắc Văn Thanh đã không quản ngàn dặm đến gặp anh, ôm anh vào lòng trong đêm đông lạnh giá.

Nhưng lần này, chính Tô Nam là người chạy đến bên hắn.

Cái ôm này không kéo dài bao lâu, vì tư thế của Tô Nam thật sự rất khó chịu. Hoắc Văn Thanh bèn dùng sức bế thẳng anh vào trong xe, một nụ hôn nồng nhiệt ập đến.

Nụ hôn kết thúc, trái tim đang đập điên cuồng của Hoắc Văn Thanh lúc này mới dần bình ổn lại, khoé mắt đuôi mày đều tràn ngập ý cười: "Suýt chút nữa thì lỡ mất rồi."

"Không đâu." Tô Nam đáp, "Chúng ta đã hẹn rồi mà, năm nay phải đón năm mới cùng nhau, nên chắc chắn sẽ không lỡ."

Hoắc Văn Thanh mỉm cười, liếc nhìn tài xế phía trước, lúc này mới hiểu ra tại sao dù hắn có thúc giục thế nào, tài xế vẫn cứ giữ tốc độ chậm như vậy.

Tài xế rất biết ý đã sớm kéo vách ngăn lên, sau đó khởi động xe, quay đầu rời khỏi sân bay, đi đến chỗ ở gần nhất của Hoắc Văn Thanh.

Hai người tay trong tay bước vào nhà. Tô Nam còn chưa kịp đặt bó hoa xuống thì nụ hôn đã lại ập tới. Môi lưỡi quấn quýt, bàn tay tự do rong ruổi. Mãi cho đến khi bàn tay Hoắc Văn Thanh áp lên ngực Tô Nam, chạm phải một chiếc hộp nhỏ hơi cứng trong túi áo vest của anh, Tô Nam mới giơ tay chặn lại.

"Đây là gì?" Hoắc Văn Thanh hơi ngẩng đầu, dưới ánh đèn nơi huyền quan, hắn nhìn rõ bờ môi đỏ au và gương mặt ửng hồng của Tô Nam.

Tô Nam khẽ thở d.ốc, nói: "Quà."

Hoắc Văn Thanh nhướng mày. Tô Nam ra hiệu bảo hắn để mình đứng thẳng người dậy, rồi lấy chiếc hộp nhỏ kia ra. Nhìn kích cỡ thì khá giống hộp nhẫn, nhưng mỏng hơn một chút.

Trái tim đang tĩnh lặng của Hoắc Văn Thanh lại xao động, cái suy đoán từng khiến hắn thất vọng mấy lần không kiểm soát được mà trào ra.

"Quà gì vậy?"

Tô Nam không trả lời mà đẩy Hoắc Văn Thanh ra. Hoắc Văn Thanh không rõ trong đầu anh đang nghĩ gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn lùi lại một chút, lặng lẽ quan sát. Hắn thấy Tô Nam chỉnh lại bó hoa đã bị giày vò đến mức hơi tả tơi, sau đó lại chỉnh lại quần áo của chính mình. Cuối cùng anh xoay lưng lại, Hoắc Văn Thanh nghe thấy tiếng tách gọn ghẽ khi hộp được mở ra.

Như hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ, gợn sóng lăn tăn lan ra từng đợt. Hoắc Văn Thanh cong khóe môi, trong mắt cảm xúc cuộn trào. Rồi anh thấy Tô Nam xoay người lại, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trong lòng bàn tay anh.

Tô Nam giơ hộp nhẫn, vẻ mặt lộ rõ sự căng thẳng hiếm thấy. Anh thậm chí còn quên mất bước quỳ một chân trong kịch bản đã chuẩn bị, cứ thế đưa luôn hộp nhẫn đến trước mặt Hoắc Văn Thanh, dùng giọng điệu vừa trân trọng vừa trịnh trọng nói: "Quà năm mới. Hy vọng mỗi năm về sau, anh đều ở bên em."

Hoắc Văn Thanh không nói rõ được cảm giác của mình là gì. Ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn là muốn kéo người kia lại, hôn thật sâu, giữ chặt thật chặt. Thế nhưng những ý nghĩ ấy lại bị một loại xúc động khác đè nén trong khoảnh khắc đó, khiến hắn phải duy trì vỏ bọc lịch thiệp, dáng vẻ bình tĩnh.

Im lặng khoảng mười giây, Hoắc Văn Thanh vẫn không có phản ứng gì, Tô Nam bắt đầu bồn chồn: "Sao thế? Anh không thích à?"

"Không phải." Hoắc Văn Thanh bật cười, có vẻ hơi bất lực. "Chẳng lẽ em muốn anh tự đeo vào sao?"

Tô Nam ngẩn ra, rồi cũng bật cười. Anh đặt bó hoa lên chiếc tủ ở bên cạnh huyền quan, sau đó lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào cho Hoắc Văn Thanh.

Cũng vào lúc này, Hoắc Văn Thanh mới nhận ra vì sao trong hộp chỉ có một chiếc nhẫn. Hóa ra chiếc còn lại thuộc về Tô Nam, anh đã tự đeo từ trước rồi. Chỉ vì khi nãy anh vẫn luôn cầm bó hoa nên hắn mới không để ý thấy.

Chiếc nhẫn kim loại lạnh lẽo lồng vào ngón tay, kích cỡ vừa vặn, kiểu dáng tinh xảo. Những viên sapphire xanh với sắc độ chuyển dần, tựa như dải màu rực rỡ của hoàng hôn, giống hệt cảnh hoàng hôn khi họ mới gặp gỡ lần đầu.

Khi Tô Nam định rút tay về, Hoắc Văn Thanh lập tức giữ tay anh lại. Trên hai bàn tay một lớn một nhỏ, đeo cùng một kiểu nhẫn, tượng trưng cho cùng một sự ràng buộc và cùng một lời cam kết.

Hoắc Văn Thanh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đốt ngón tay đeo nhẫn của Tô Nam: "Cảm ơn bé yêu. Anh nguyện cùng em đi hết quãng đời còn lại, chầm chậm mà dài lâu."

Tình yêu đôi lúc vẫn khiến hắn cảm thấy chưa đủ, nhưng cũng chính tình yêu lại khiến hắn cảm thấy trọn vẹn.

Lối vào chật hẹp này, những cánh hoa bầm dập nát tan, thật sự không phải là nơi thích hợp để đưa ra lời thề ước trăm năm, thậm chí còn có phần qua loa. Nhưng mọi thứ cứ diễn ra tự nhiên như vậy, khiến những điều bình thường trở nên quý giá.

Lúc hôn Tô Nam, Hoắc Văn Thanh chợt nghĩ đến lời chúc Tô Nam dành cho tương lai của chính mình trong bài phát biểu nhận giải.

Đó cũng là những lời Hoắc Văn Thanh muốn nói với bản thân.

Vừa yêu những điều phi thường, cũng yêu cả những điều bình dị. Chấp nhận sự bình dị, và biết trân trọng sự bình dị.

Đây là một câu chuyện vừa bình thường lại vừa phi thường, cũng là một đoạn đời vừa tầm thường lại vừa không hề tầm thường.

Kể từ đó, tôi gặp được Nam Sơn.

Thong dong, tự tại.

—— Kết thúc ngoại truyện ——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.