Nhà hàng lẩu nằm ở khu vực sầm uất của thành phố. Mộc Tử ra khỏi tàu điện ngầm, nhìn cửa kính của cửa hàng bên đường mà chỉnh trang lại mình. Rất tốt, 90 điểm.
Đến cửa, cô nhìn thấy Tôn Canh: “Hi, Tôn Canh!”
“Chào cô Lâm.” Tôn Canh cười nhẹ, “Vào đi.”
“Anh mới đến à?”
“Phải.”
Mộc Tử đi vào cùng Tôn Canh, cô âm thầm so sánh, 182cm với 163cm, chênh lệch hơi nhiều.
Thì ra là cuộc hẹn với mấy đồng nghiệp trẻ trong tạp chí, Trân Châu cũng có mặt.
“Anh Canh! Ở đây!” Trân Châu đứng dậy vẫy tay.
Mình vẫn còn trong giai đoạn gọi cả họ tên, cô ấy đã gọi “Anh Canh” từ lâu. Mộc Tử chua chát nghĩ, mỉm cười chào hỏi mọi người.
“Tôi mời cô Lâm đến cùng. Cô thích món gì cứ gọi, tôi mời.” Tôn Canh kéo ghế ra hiệu Mộc Tử ngồi xuống. Anh ngồi xuống chiếc ghế khác bên cạnh.
Vài người trong nhất thời không hiểu được tình huống nên chỉ yên lặng cười cười.
Trân Châu trao đổi ánh mắt với Đông Qua: “Anh Canh, anh và Mộc Tử, là đang---” Trân Châu làm động tác như 1 đôi.
“Không.” Tôn Canh giải thích ngắn gọn, mạnh mẽ.
Mộc Tử lên tiếng: “Hoàn toàn không. Mấy đồng chí, tôi tới ăn ké.”
Như Đinh Hương đã nhắc, đồ ăn ngon không thể phụ lòng, phải không?
Sau khi nghĩ thông suốt, Mộc Tử cũng không quá rối rắm, tập trung ăn lẩu của mình, mặc kệ người khác nói chuyện yêu đương. Dù sao thì cô đã độc thân nhiều năm rồi, không thể để bụng rỗng không mà tiếp tục tình trạng cô đơn lạnh lẽo này được!
Trong bữa ăn, Tôn Canh luôn biểu hiện rất lịch thiệp, nam nữ gì cũng được anh chăm sóc, đưa khăn giấy, thêm gia vị, hỗ trợ nhúng thức ăn. Mộc Tử lặng lẽ quan sát, chợt huy động kiến thức tâm lý học hồi đại học, nhớ thầy giáo lúc đó nói một câu: “Thực ra, nhiều người càng cư xử lịch sự, lễ độ thì nội tâm họ lại càng duy trì khoảng cách với người ngoài.”
Đột nhiên cô nhớ tới lần đầu gặp Tôn Canh, một số hành động của Tôn Canh theo bản năng bài xích sự thô lỗ của cô, về cơ bản cô có thể đánh giá về Tôn Canh, một người đàn ông có cảm giác xa cách.
Chỉ có thể nhìn mà không thể làm loạn được, đúng không? Gâu gâu gâu! Mộc Tử tự cười giễu bản thân.
Không ngờ tiếng cười của cô làm Tôn Canh chú ý: “Cô Lâm?”
“Haha, không có gì! Không có gì!”
Một bữa ăn, vừa ăn vừa trò chuyện mất gần ba giờ.
“Bye Trân Chân, bye Đông Qua! Bye mọi người!” Mộc Tử quấn khăn quàng cổ, “Tôn Canh, cảm ơn anh đã mời. Tôi đi trước.”
Mọi người cũng chuẩn bị tan.
Đông Qua hỏi: “Tôn Canh! Anh có đi ngang Thiên Hà phải không? Nếu có cho tôi đi nhờ xe.”
“Đúng vậy.”
“Có ai ở Thiên Hà không, đi cùng đi.”
Mộc Tử lướt mắt qua Đông Qua và Tôn Canh.
Đông Qua chỉ chỉ Mộc Tử: “Hình như cô ở Thiên Hà, vậy đi cùng xe Tôn Canh đi.”
Đông Qua là tên mê game, vừa lên xe là huyên thuyên về trang bị trong game của anh ta.
Mộc Tử không chơi game nên không tham gia vào đề tài này.
Cô ngạc nhiên là Tôn Canh cũng chơi game, trò chuyện vui vẻ với Đông Qua.
Mộc Tử tổng kết lại lần nữa: không có chủ đề chung là bi kịch.
Đông Qua xuống xe, Mộc Tử ngồi ghế sau lên tiếng với Tôn Canh: “Hay là anh có thể cho tôi xuống trạm tàu điện ngầm gần đây. Tôi ngồi mấy trạm là về đến nhà rồi.”
“Không sao, không mất bao nhiêu thời gian.”
“Vậy được, cảm ơn.”
“Cảm ơn lần trước cô đã giúp.”
“Đó chỉ là chuyện rất nhỏ, anh cứ nhắc mãi làm tôi thấy ngại.” Mộc Tử cười, “Phải rồi, Nini thế nào rồi?”
“Nói chung là đã bình phục.”
“Vậy tốt rồi.” Mộc Tử gật đầu, “À mà anh sống một mình, bình thường ai chăm sóc Nini?”
“Tôi chuẩn bị sẵn thức ăn, tan tầm thì về với nó. Người giúp việc theo giờ tới dọn dẹp cách ngày, cũng sẽ chơi với nó.”
“Ồ, vậy nó ngoan quá.”
“Phải.” Tôn Canh gật gật đầu.
“Vậy anh đi ra ngoài ăn cơm thì nó làm sao?”
“Không sao, trước khi đi tôi đã cho nó ăn.”
Đúng lúc giờ cao điểm, Tôn Canh kéo thắng tay: “Ở đây khá đông xe.”
“Ừ, đi một đoạn là kẹt một đoạn.”
Mộc Tử lúng túng: “Thật ra tôi có thể đi tàu điện ngầm.”
“Không sao, tôi định đến nhà bạn lấy tài tiệu.”
“Ừm.”
Đột nhiên cửa kính xe bị gõ gõ, Tôn Canh hạ cửa kính xuống, là một ông lão ăn xin.
Tôn Canh rướn người lấy ví, Mộc Tử đã nhanh hơn lấy trong túi ra 10 tệ, đứng dậy đưa qua cửa sổ kính trước. Ông lão mấp máy môi, có lẽ nói cảm ơn rồi quay đi.
Tôn Canh nâng cửa kính xe lên, nhìn Mộc Tử: “Những người này thật sự rất đáng thương.”
“Đúng đó, tôi không thể chịu được ánh mắt người già với trẻ con, khổ lắm.” Mộc Tử nhớ tới lý luận của Đinh Hương, “Trước kia tôi với bạn tôi nói chuyện, chị ấy nói do tôi cho những người ăn xin tiền một cách không điều kiện nên mới góp phần dẫn tới tình trạng bắt cóc trẻ em đi ăn xin, người lớn thì làm việc không đàng hoàng. Nhưng mà nhìn ánh mắt của họ tôi cứ xót xa, cho dù bị lừa tôi cũng chịu!”
“Dù gì cũng không phải số tiền lớn, cũng nằm trong phạm vi cho phép của chúng ta. Nếu vô tình giúp được một hai người thì có thể xem như làm được một việc tốt.”
“Vâng!” Mộc Tử gật đầu, “Tôi đã tới dạy học ở vùng núi Quý Châu 2 tháng. Dân ở đó cực kỳ chất phác, nhưng cuộc sống cực kỳ cực kỳ khó khăn. Đôi khi tôi nghĩ, nếu mỗi người có khả năng đều có thể dùng sức mình giúp đỡ một chút thôi thì có thể tình hình đã được cải thiện. Chỉ vài hành động của một bộ phận nhỏ thì không thể thay đổi.”
“Việc đó cần thời gian. À, sao cô làm hai tháng?”
Mộc Tử cười ngượng ngập: “Hết tiền, nên phải về.” Cô cũng không có người chu cấp. “Thu nhập của tôi vốn không ổn định, đi dạy học chuyến đó ngoài tiền sinh hoạt của bản thân còn mua văn phòng phẩm, đồ ăn cho bọn trẻ, tiền hết rất nhanh nên tôi phải quay về.”
“Nếu có đi nữa thì báo tôi biết, tôi sẽ hỗ trợ cô.”
Mộc Tử gật đầu: “Dạ được, tôi đại diện bọn trẻ cảm ơn anh trước!”
Tôn Canh quay lại nhìn Mộc Tử: “Bây giờ không nhiều cô gái như cô.”
“Không, thật ra là không ít. Rất nhiều em còn chưa tốt nghiệp đại học cũng sẽ đi dạy. Thành thật mà nói thì họ còn chịu đựng nhiều khó khăn hơn tôi.” Mộc Tử và Tôn Canh cuối cùng cũng có thể nói chuyện phiếm vui vẻ, “Nói cho anh nghe một bí mật, haha, mà không phải là bí mật gì đâu. Tôi còn hỗ trợ cho hai đứa bé đi học, một đứa học đại học, một đứa cấp 3, mỗi tháng trợ cấp 1.000 tệ. Thật ra thì số tiền đó không nhiều, nhưng chúng rất thông minh, nỗ lực học hành, tương lai sẽ rất sáng lạn! Tôi có thể giúp được bao nhiêu thì giúp!”
“Tôi thật ngưỡng mộ cô.”
“Đừng đừng, tôi xấu hổ lắm. Haha.”
Xe chậm rãi tiến vào cổng khu nhà: “Hôm nay làm phiền anh, lần sau tôi mời anh ăn cơm!”
“Được.” Tôn Canh cười, “Cô Lâm, tạm biệt---”
“Haha, muốn lần sau tôi mời anh đi ăn thì kêu tôi là Mộc Tử!”
“Được.”
Mộc Tử vẫy vẫy tay với Tôn Canh, quay người đi vào tòa nhà.
Tôn Canh lái xe về phía trước tìm chỗ quay xe, nghĩ nghĩ rồi bất giác mỉm cười.