Gặp Được Ngày Mai

Chương 19



Chu Quý Đồng trở lại nhà mình, căn hộ cao cấp của anh ngay trung tâm thành phố, cách công ty M.T không xa, rộng hơn 180m2, một người ở thoải mái.

Anh bật cười, thấm thoát anh đã khôi phục lại trạng thái độc thân được 4 tháng. Có lẽ vì trước giờ Đinh Hương hầu như không làm gián đoạn cuộc sống của anh, ngoại trừ thỉnh thoảng để lại vài món đồ nhỏ qua đêm, cô không thay đổi quá nhiều cuộc sống ban đầu của anh. Sau đó, khi xóa sạch những dấu vết sinh hoạt của cô ở đây, mọi thứ như hoàn toàn khôi phục lại y như ban đầu.

Không, vẫn có những thay đổi. Cô sợ mùi khói thuốc nên dù bây giờ chỉ ở một mình, anh cũng không hút thuốc trong phòng ngủ nữa, khi cơn nghiện thuốc lá nổi lên, anh sẽ đi ra ban công theo bản năng.

Ánh trăng khá đẹp.

Chu Quý Đồng lấy di động ra, anh không phải là người thuộc “thế hệ cúi đầu”*, di động đối với anh mà nói, ngoại trừ điện thoại dùng để liên lạc, thì nhiều nhất là xem tình hình thị trường chứng khoán, xem tin tức, thỉnh thoảng xem wechat nhóm mấy anh em chơi từ nhỏ tám chuyện, chọc cười, trong nhóm chỉ có mình anh chưa lập gia đình nên lâu lâu là anh bị trêu chọc. (Những người thường xuyên sử dụng điện thoại thông minh, cúi đầu mắt chăm chú vào màn hình điện thoại, không ngẩng lên nhìn đường, nhìn hoàn cảnh xung quanh, hạn chế giao tiếp trực tiếp, được gọi là thế hệ cúi đầu)

Anh nhìn lên trăng tròn, chụp một tấm, viết câu “Đêm nay ánh trăng rất đẹp”, đăng lên vòng bạn bè.

Trước đó là dòng trạng thái của Đinh Hương: “Đã đến nơi. Checkin đã rồi lên kế hoạch.” Trong ảnh là Đinh Hương và Mộc Tử tại sảnh khách sạn. Chu Quý Đồng biết khách sạn đó, khách sạn Peninsula.

Hóa ra cô đi Paris.

Chu Quý Đồng giật mình, nhớ Đinh Hương đã hơn một lần bàn với anh việc đi du lịch nước ngoài. Đi nước ngoài với anh là việc quá dễ dàng, lần đầu tiên anh đồng ý: “Được, em sắp xếp đi.”

Nhưng mỗi lần Đinh Hương hỏi anh khi nào rảnh, anh đều có những việc khác nhau phải xử lý: “Không được, tuần sau anh đi Hồng Kông”, “Không được, bên Phật Sơn khai trương, anh phải sang đó”, “Lần sau, lần sau nhé, anh phải bay sang Mỹ, ngoan.”

Dần dà, Đinh Hương hình như không nhắc đến chuyện đó nữa, hộ chiếu cô lấy ra cũng đã cất đi: “Đợi khi nào anh rảnh thì bàn lại sau.” Lần cuối cùng cô nói với anh như vậy, anh nói “Được”, còn nhớ, hình như họ còn hẹn “Nhất định anh sẽ tìm thời gian đi với em.”

Ngón cái tay phải Chu Quý Đồng dường như bị ngứa.

Một ý tưởng điên rồ xuất hiện.

Chu Quý Đồng điện thoại cho Trương Phong: “Giúp tôi tìm chuyến bay sớm nhất đến Pháp.”

“Sếp Chu, anh muốn đi đâu?”

“Paris.”

“Sếp Chu, mấy người ạ? Ở lại mấy ngày?”

“Một.” Chu Quý Đồng dập tắt thuốc, “Đặt vé đi.”

“Vâng.”

Ba giờ sáng, Chương Phong đưa Chu Quý Đồng đến sân bay Bạch Vân.

“Dự kiến tôi sẽ đi hai ba ngày gì đấy, có việc cần thì liên lạc với tôi.”

“Vâng, sếp Chu, thuận buồm xuôi gió.”

Mãi đến khi lên máy bay, nằm xuống, Chu Quý Đồng mới đột nhiên cảm thấy có vẻ như mình đã có một quyết định hết sức bốc đồng.

Đi tìm cô ấy? Sau đó thì sao, nói gì?

+

Đinh Hương và Mộc Tử thật sự đã gặp được những anh chàng mắt xanh đẹp trai ở Pháp.

Ban đầu Mộc Tử còn hứng thú bừng bừng nói chuyện phiếm với đối phương, nhưng cảm giác như đối phương giống bóng đèn càng lúc càng phóng điện mạnh, Mộc Tử cũng chống đỡ không nổi: “À, chúng tôi phải đi rồi.”

“Cà phê ở đây rất tuyệt, các món tráng miệng ngọt cũng rất ngon, các cô có thể ở lại lâu hơn một chút.”

“Không được không được, chúng tôi phải đi trước.” Mộc Tử túm Đinh Hương đứng lên, “Tạm biệt!”

Anh chàng mắt xanh đẹp trai gửi các cô một nụ hôn gió.

Đinh Hương bật cười: “Cưng à, sức quyến rũ của em lớn quá.”

“Trời ạ, anh ta còn hỏi số phòng khách sạn của em. Em còn không lo chạy trốn cho nhanh!”

“Nhát gan.”

“Em là một cô gái Trung Quốc truyền thống, được hông?!”

“Được được!”

Reng reng reng, di động Mộc Tử vang lên.

“Điện thoại?!”

“Dạ không.” Mộc Tử lắc đầu, tắt chuông, “Tèn ten! Sinh nhật vui vẻ!”

“Là ý gì?”

“Chị yêu, nếu theo giờ Bắc Kinh thì bây giờ là đến ngày sinh nhật chị.” Mộc Tử đứng trên phố hát bài chúc mừng sinh nhật, “Happy birthday to you, happy birthday to you...”

Đinh Hương ôm Mộc Tử: “Cảm ơn em gái thân yêu của chị.”

“Cảm ơn sai giờ rồi. Chị, năm nay chị có thể có hai ngày sinh nhật!”

Đinh Hương giả vờ rầu rĩ: “Là chị già đi 2 tuổi một lúc?”

“Đương nhiên là không.” Mộc Tử lấy một cái hộp nhỏ trong balô của mình, “Quà của chị!”

Đinh Hương mở ra, là một đôi hoa tai tinh xảo xinh xắn.

“Đắt lắm phải không? Đồ ngốc, tiêu tiền bừa bãi làm gì.”

Mộc Tử cười ha ha.

Đủ loại cảm xúc trong lòng Đinh Hương. Thẳng thắn mà nói, khi đi, trong lòng cô có quá nhiều suy nghĩ, nghĩ về Chu Quý Đồng, nghĩ về những lời ước hẹn, nghĩ đủ thứ chuyện linh tinh lộn xộn, cho nên cô không toàn tâm toàn ý tận hưởng hành trình này. Nhưng cô không ngờ, Mộc Tử vì sinh nhật cô mà cố ý đặt chuông báo thức để hát bài chúc mừng sinh nhật cô đúng giờ, tặng cô món quà quý, lấp đầy sự tiếc nuối khi không được đến đây cùng với người yêu của cô. Cô nên trân trọng chuyến hành trình này với Mộc Tử, cô bé thật sự tri kỷ.

“Thật sự cảm ơn em!”

“Đến đây đến đây, chúng ta đi ăn một bữa hoành tráng mừng sinh nhật.” Mộc Tử phất phất quyển sổ tay du lịch, “Nhà hàng xịn nhất!”

+

Đinh Hương và Mộc Tử đi ăn tối, còn tới quán bar uống cocktail. Mộc Tử còn mặt dày hỏi bartender một chiếc bánh kem miễn phí nhỏ, hai người xem như bánh sinh nhật rồi cùng ăn.

Hai người thong thả đi bộ về khách sạn, vừa thư giãn vừa giảm cảm giác say rượu.

“Chị vui không?”

“Vui!”

“Vui thì hét to lên, a, tôi rất vui vẻ!” Mộc Tử hét to.

Đinh Hương bịt miệng Mộc Tử lại: “Đừng la!”. Ra ngoài cũng không nên gây rắc rối vì những hành vi khác thường.

Mộc Tử lại cười.

“Chị, thật á, phụ nữ phải biết đối xử tử tế với bản thân.” Mộc Tử có lẽ đã hơi say, tửu lượng của cô không tốt, “Rất nhiều đàn ông có thể tặng cho phụ nữ hoa hồng, chocolate, kim cương, trang sức; chỉ cần phụ nữ có thể kiếm tiền được thì tất cả những thứ đó đều có thể có được, không có đàn ông cũng có thể có được. Cho nên, không có đàn ông cũng không chết, hiểu không?!”

“Đúng.”

“Chúng ta rời khỏi nhà, đều phiêu bạt ở Quảng Châu nhiều năm như vậy. Em chưa từng có bạn trai cũng sống tốt.” Mộc Tử vòng tay qua ôm eo Đinh Hương, “Còn chị, chị tốt thế này, người kia không hiểu mà quý trọng chị, không sao. Trên đời này, người ưu tú thì không bao giờ lo lắng không ai cần.”

“Mộc Tử, em say rồi.”

“Không đâu, đầu óc em vẫn tỉnh táo.” Mộc Tử cười khẽ, “Ban đầu em vốn không vui, ra cửa một chuyến, tiêu tiền, người vui vẻ. Thế giới thật rộng lớn, đi ra bên ngoài cũng tốt.”

“Đúng vậy.”

“Chị Đinh Hương, chúng ta hứa đi, không cần biết sau này chúng ta có giàu có hay không, bất kể sau này chúng ta có thể có một gia đình mỹ mãn hay không, hay cho dù chúng ta vẫn độc thân thì cũng được, không bao giờ được nghi ngờ giá trị của mình, luôn luôn yêu thương bản thân, được chứ?”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.