Khi Đinh Hương và Mộc Tử về khách sạn, Mộc Tử đã choáng váng. Rạng sáng, trong sảnh vẫn còn vài tốp người đi lại, Đinh Hương đỡ Mộc Tử, chuẩn bị bấm thang máy. Một phục vụ đi ngang qua hỏi bằng tiếng Anh: “Thưa cô, cô có cần giúp đỡ không?”
Đinh Hương lắc đầu: “Dạ không, chúng tôi về phòng.”
Người phục vụ gật đầu “OK”, lễ phép rời đi.
Vì đỡ con ma men này, thời gian chờ thang máy tựa như dài lạ thường. Đinh Hương đếm thầm: “10, 9, 8…”
Khóe mắt cô chợt lóe lên, một bóng người cao lớn lướt qua. Giật mình, trong lòng có nỗi bất an không thể giải thích.
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được mà nhìn lại, đã không còn thấy ai. Nhìn quanh một vòng, không có gì khác thường.
Cô cười thầm, là do mình nghĩ nhiều.
+
Về phòng, Mộc Tử đã nằm yên ổn, Đinh Hương cũng mệt gần chết, cô tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống cạnh Mộc Tử.
Tuy là người mệt mỏi, nhưng cảm xúc trong lòng rất mãnh liệt, không khỏi tự nhủ: “Sinh nhật vui vẻ.”
Sinh nhật cô, có Mộc Tử làm bạn, có cha và Giang Hà ở xa điện thoại chúc mừng, vậy đủ rồi. Đời người phải biết trân trọng những gì mình đang có, không phải sao?
Đinh Hương mở máy ảnh Mộc Tử ra xem những tấm ảnh chụp trong mấy ngày nay. Dưới ống kính Mộc Tử, Paris đẹp hơn ngoài đời – đây là nước Pháp, là Paris, là thủ đô lãng mạn mà cô từng tưởng tượng.
Tuy nhiên, đúng là đứng trên mảnh đất này, hít thở không khí nơi đây, cô mới càng hiểu rõ cái gọi là lãng mạn không nằm ở phong cảnh ven đường, mà là người ở bên cạnh. Đôi khi, trải nghiệm tâm hồn còn quan trọng hơn cả việc những điều nhìn thấy bằng mắt.
Đinh Hương nhìn thấy ảnh của mình. Mộc Tử không hổ danh là nhiếp ảnh gia – mặc dù cô không bao giờ thừa nhận – em ấy chụp cô rất đẹp, trong bối cảnh thành phố phồn hoa, cô không hề kém cạnh. Mình vẫn rất xuất sắc – Đinh Hương tự nhận xét.
Vì thế, cô không thể tránh khỏi việc nghĩ tới Chu Quý Đồng. Hiện giờ, anh đang ở đâu, đang làm gì?
Nếu anh là người cùng cô bay qua nước khác; nếu anh là người hát chúc mừng sinh nhật cô; nếu anh là người cười vang với cô trong những khung cảnh nhộn nhịp; nếu anh là người nằm bên cạnh cô trong đêm Paris yên tĩnh – tâm tình cô sẽ như thế nào?
Đáng tiếc, chuyện trên đời không có nếu như.
Một tình yêu thất bại tất nhiên có vô số điều nuối tiếc. Lần đi Pháp này không có người mà cô từng ước hẹn, đã định sẵn là một niềm tiếc nuối lớn trong lòng cô.
Nhưng mà, cố gắng nghĩ thoáng đi. Đinh Hương đặt máy ảnh xuống, không cho phép mình nghĩ miên man. Cô trông chừng Mộc Tử. Mộc Tử ngủ say, đáng yêu như em bé.
Giờ khắc này, cô vô cùng biết ơn Mộc Tử. Mộc Tử tinh tế hơn so với cô nghĩ rất nhiều lần. Sự đồng hành của Mộc Tử ít nhất đã khỏa lấp sự tiếc nuối, trống trải trong lòng cô.
Chuyến đi này có ý nghĩa của nó.
+
Trên máy bay về Quảng Châu, Mộc Tử cầm ví nghiên cứu: “Trong thẻ còn tiền, còn tiền mặt nhiều vầy nữa. Tiền này phải ra ngân hàng đổi lại thành tiền tệ, ai dà.”
“Đừng ai dà nữa, tiêu tiền để hưởng thụ, em nói mà.”
Mộc Tử làm mặt xấu: “Giai cấp tư sản với giai cấp vô sản có sự khác biệt rất lớn.”
“Nói vậy chúng ta là giai cấp đối lập?”
“Không dám.”
Mộc Tử mang món quà nhỏ từ Pháp tới tạp chí tìm Phong Lan: “Quà nhỏ, tặng chị làm kỷ niệm.”
“Cảm ơn!” Phong Lan đeo cái nhẫn chế tác vào, “Đẹp lắm.”
“Dĩ nhiên, ánh mắt em không tệ đâu à.”
Phong Lan hài lòng nhìn tay mình: “Thật sự không tệ, đi làm thường ngày cũng đeo được.”
“Đeo đi đeo đi, cho nó xuất hiện nhiều hơn.”
“Chắc rồi.” Phong Lan rót ly nước cho Mộc Tử, lại trêu ghẹo, “Có mang quà cho Tôn Canh không?”
Mộc Tử xòe tay: “Tất nhiên, ai cũng có phần, khỏi phân bì.” Cô lắc lắc cái túi trong tay, “Ở đây hết.”
“Em với cậu ta, sao?”
Mộc Tử lắc lắc đầu: “Đồng nghiệp thôi.”
Phong Lan hiểu: “OK”. Rồi không hỏi tiếp. Người trưởng thành, tình cảm có duyên phận riêng, người ngoài cuộc không cần hỏi nhiều.
Tôn Canh ngẩng lên nhìn thấy Mộc Tử, mắt sáng lên một chút, đứng dậy: “Cô về rồi à?”
“Ừ, tôi về rồi!”Mộc Tử đưa cho anh một thanh kiếm nhỏ, “Trước kia đã nói tặng quà lưu niệm cho anh, món quà nhỏ, anh cầm cho vui. Nó có thể làm móc khóa.”
Tôn Canh nhận lấy: “Không phải đã nói không cần quà sao?”
“Không đáng bao nhiêu, ai cũng có nên anh cứ nhận đi.” Mộc Tử cười cười.
“Cảm ơn.”
“Không có gì! Anh cứ bận việc đi, tôi còn đi đưa đồ cho mọi người nữa.”
Tôn Canh do dự định nói gì đó: “Được.”
Tôn Canh nhìn theo bóng Mộc Tử đi ra, sơ mi trắng, quần jean, tóc cột đuôi ngựa. Anh biết cô đã một thời gian, nhưng lần đầu anh nghiêm túc nhìn theo bóng lưng cô, cũng là lần đầu tiên anh thấy cảm giác khác biệt.
Là vì những gì cô nói với anh đêm đó, hay là vì cái gì.
Mộc Tử mang cho anh nhiều cảm xúc phức tạp. Cô lỗ mãng, cô bốc đồng, giọng cười của cô, tài năng của cô, sự lương thiện của cô, tính cách rộng rãi của cô, cô --- hiện giờ bộ dạng cô ra vẻ không sao cả, rốt cuộc cô là người thế nào?
Cô nói cô thích anh, anh cũng không thấy ngạc nhiên lắm. Anh chỉ là không nhiệt tình trước người lạ, không có nghĩa anh ngu ngốc đến mức không cảm nhận được tình cảm của người khác – nhưng anh từ chối cô, cũng có nghĩa anh không thích cô. Nhưng vì sao nhìn thấy trạng thái Mộc Tử hiện giờ, lại không thể không suy nghĩ?
Nhìn xuyên qua tấm cửa chớp, anh có thể nhìn thấy cô đang phát quà cho mọi người, nụ cười tươi tắn tựa như chưa từng phiền muộn.
Tôn Canh nhìn xuống thanh kiếm nhỏ, suy nghĩ một lúc, cuối cùng treo nó lên chìa khóa xe.