Rốt cuộc vẫn không nhịn được, nhìn vào kính chiếu hậu, Chu Quý Đồng vẫn ở đó.
Xe từ từ rời đi, Đinh Hương bỗng nhớ tới đoạn phim truyền hình quay chậm, thì ra, nhìn người đó từ từ rời xa mình rất chậm rất chậm, cảm giác này còn đau khổ hơn cả việc đi mà không luyến tiếc.
Đinh Hương nhớ lại lần chia tay trước. Ầm ĩ một trận, sau đó dứt khoát tách ra, thực sự tự do. Nhưng loại tự do này lại từ sự bốc đồng, cho nên mới hối hận rồi hợp lại. Nếu giống như bây giờ, cảm giác được tim mình im lặng đóng cửa, có lẽ sẽ không dễ dàng quay đầu lại.
Chu Quý Đồng, em yêu anh nhưng em cũng biết tình cảm của anh, em trèo cao không nổi.
+
Khi Mộc Tử nhận được điện thoại Đinh Hương thì cô đang viết bản thảo.
“Chị đến đây đi.”
Mộc Tử đóng máy tính. Đi từng bước tới nhà bếp tìm chai rượu vang đỏ - thỉnh thoảng Đinh Hương sẽ uống rượu, cô biết đêm nay có lẽ chị sẽ cần.
Đinh Hương tới rất nhanh. Nhìn thấy một ly rượu trên bàn đã vơi một nửa: “Chân của em thế này có được uống rượu không?” Cô tưởng Tôn Canh và Mộc Tử đã uống rượu.
“Đêm nay là của chị em mình.” Mộc Tử chớp mắt.
Đinh Hương ngầm hiểu, đặt túi ngồi xuống đất như Mộc Tử. Mộc Tử thích ngồi bệt dưới đất để viết, thảm dày, mềm mại ấm áp.
“Mộc Tử, tình yêu hay tình thân, cái nào quan trọng hơn với em?”
Mộc Tử nhìn Đinh Hương: “Chị nghĩ tình cảm có thể đo lường cái nào quan trọng hơn sao?”
“Chị không biết.” Đinh Hương uống một hớp rượu lớn: “Trước đây chúng ta ở cùng nhau, khi chị đang yêu, chị với Chu – anh ta, đôi khi chị qua đó với anh ta, em có cảm giác bị bỏ rơi không?”
Mộc Tử cười: “Dạ không.”
“Nhưng mà lúc chị hỏi em có tiện nói chuyện với chị không, chị phải cân nhắc xem Tôn Canh có ở đây không, chị nghĩ, có phải tình bạn giữa phụ nữ thường phải nhượng bộ vì tình yêu không?”
“Em không nghĩ vậy.” Mộc Tử ôm gối, “Bất cứ tình cảm nào, kể cả tình cảm gia đình đều có những lúc cần hoặc cần nhất. Tình cảm thật sự chính là nếu chị cần, em sẽ có ở đó. Đúng không?”
“Nếu chị cần em, Tôn Canh cũng cần em. Em sẽ lựa chọn thế nào?”
Mộc Tử biết cảm giác an toàn của Đinh Hương bị Chu Quý Đồng đả kích không còn một mảnh: “Xem tình hình cần thế nào. Chị cần em nói chuyện với chị, mà anh ấy chỉ cần em ăn cùng bữa cơm với anh ấy, như vậy em sẽ chọn chị. Đây là lựa chọn đêm nay của em.”
“Xin lỗi, chị biết câu hỏi của mình ngu ngốc.”
“Em hiểu. Chị không cần giải thích.”
“Khi chị với anh ta tốt đẹp, chị ném em sang một bên. Khi chị bị anh ta làm tổn thương tới rối tinh rối mù, em luôn ở bên cạnh chị. Chị là một người chị chả ra sao, một người bạn tồi, đúng không?” Đinh Hương nhìn Mộc Tử, “Em thấy chị có tốt không?”
“Chị rất tốt. Chị đừng nghĩ là lúc nào chị cũng cần em, chị cũng đã ở bên cạnh em rất nhiều lần, chị đã quên rồi sao?”
“Bây giờ đầu óc chị toàn là thời điểm chúng ta ở Paris.”
“Khi đó rất tuyệt, bây giờ cũng tốt, tương lai sẽ càng tốt.”
Mộc Tử luôn biết, con người là tổng hợp những mâu thuẫn. Ví dụ như cô, tính tình không câu nệ tiểu tiết, tự do, nhưng lại làm sáng tác, thông qua những từ ngũ mà viết lại, phân tích; còn Đinh Hương tính cách quyết đoán, vững vàng, lại luôn vì tình cảm mà do dự, dây dưa không dứt khoát: “Chị không cần vì một người mà hoàn toàn phủ nhận bản thân mình.”
“Tại sao chị lại yêu anh ta?”
“Vì anh ta có thứ xứng đáng với tình yêu của chị.”
“Nhưng mà chị cảm thấy tình yêu thật sự mệt mỏi, vất vả quá.”
“Đây là lựa chọn của chị.”
“Chị có thể chọn lại không?”
“Chị có muốn chọn lại không?”
“Chị không muốn mất anh ấy.”
“Nhưng chị đang đau khổ vì không có được toàn bộ anh ấy.”
“Chị biết sẽ có nhiều phụ nữ vây quanh anh ấy, nhưng chị tận mắt nhìn thấy một trong số đó. Rất tốt, tốt hơn chị nhiều.”
Mộc Tử nhíu mày: “Chị chắc chắn người đó là bạn gái anh ta?”
“Chị không biết. Nhưng từ người phụ nữ đó chị hiểu ra, tại sao Chu Quý Đồng không chịu mang chị tham gia vào vòng tròn giao tiếp của anh ấy, bởi vì chúng ta là người ở hai thế giới khác nhau.” Đinh Hương nhớ lại dáng vẻ tự tin, hào phóng thoải mái của người phụ nữ kia, không phải loại người xuất thân từ gia đình như mình có thể bắt chước được.
“Chị đang tự ti sao?”
Đinh Hương muốn phủ nhận, suy nghĩ một hồi: “Đúng vậy.” Cô lắc lắc ly, “Tại sao Chu Quý Đồng không yêu chị đủ nhiều? Bởi vì chị không đủ tốt. Bởi vì ngay cả khi không có chị, anh ấy cũng chẳng mất mát gì.” Nói một câu làm mình đau lòng, “Mà chị thì tại sao lại yêu anh ấy nhiều đến vậy? Bởi vì anh ấy là người tốt nhất mà chị có thể tiếp xúc trong thế giới của mình. Nếu không có anh ấy, chị có thể không tìm được người tốt hơn.”
“Nếu anh ấy yêu chị thì không nói đến điều kiện, Đinh Hương.”
“Nhưng em cũng biết, vì không đủ yêu, nên mới nói điều kiện.”
“Về chuyện của chị và anh ấy, chúng ta đã nói rất nhiều lần.” Mộc Tử suy nghĩ, “Em cũng đã đề nghị hai người chia tay, em cũng động viên chị tiếp tục chiến đấu, em cũng bình tĩnh giúp chị phân tích những vấn đề khúc mắc giữa hai người. Nhưng sau chuyện Trần Thần, tới bây giờ lại ở bên Tôn Canh, em hiểu hai người muốn ở bên nhau hay không, quan trọng nhất là sự thoải mái. Vì thời gian trước kia em với Tôn Canh vì sao em luôn do dự, bất an, bởi vì em cứ cố gắng biểu hiện cho Tôn Canh thấy vẻ xinh đẹp, tự tin, thời thượng, em còn nhớ em sốt ruột mượn quần áo của chị, nhờ chị tham mưu cho em; sau này khi em từ bỏ, em cũng không quan tâm em sẽ như thế nào trước mặt anh ấy, ngược lại như thế khi ở chung em lại tự nhiên hơn.” Mộc Tử xòe tay, “Trong khoảng thời gian này em không thể nào ra khỏi cửa, không thể xử lý tóc tai đàng hoàng, không nghiêm túc phối quần áo, nhưng em với anh ấy vẫn rất thoải mái. Chị hiểu ý em không?”
“Vì vậy hai người ở bên nhau thì không cần điều chỉnh mình, đúng không?”
“Không, vẫn cần. Ví dụ như Tôn Canh thích sạch sẽ, em sẽ dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp vì anh ấy, ví dụ như em thích ăn đồ ăn vặt, anh ấy đôi lúc cũng ăn cùng em. Nhưng mà, nếu là về thế giới quan, về giá trị quan bất đồng, chị muốn điều chỉnh cũng không được, đúng không?”
“Có lẽ chị là kẻ thích bị ngược.” Đinh Hương cười tự giễu, “Chị yêu anh ấy rất vất vả, nhưng mà chị tình nguyện chấp nhận sự không thoải mái.”
“Em sẽ không cho chị lời khuyên, vì chị thông minh hơn em.” Mộc Tử rót rượu cho Đinh Hương, “Chỉ cần chị cần em, thì đến gặp em.”