Gặp Được Ngày Mai

Chương 7



Gần đến giờ tan tầm, Đinh Hương nhận được tin nhắn Mộc Tử: “Chị, hết giờ làm thì đi dạo phố nhé?”

Nghĩ cũng không có việc gì làm, Đinh Hương nhắn lại: “Được.”

Đinh Hương đang sắp xếp lại tài liệu, thời gian gần đây tình hình tài chính rất phức tạp, Tổng giám đốc Trần nhiều lần hỏi han về những khoản chi lớn. Sếp Lý lại không có ở nhà, cô rơi vào tình thế khó xử. Thở dài một hơi, cô gọi điện thoại nội bộ đến văn phòng Tổng giám đốc: “Tổng giám đốc Trần, tôi đã chuẩn bị tài liệu mà anh cần. Bây giờ mang đến cho anh có được không?”

Ken: “Ừ.”

Đinh Hương nhấn thang máy tầng 20. Tầng 20 là khu văn phòng dành cho lãnh đạo công ty, các sếp lớn đều ở đây.

Đinh Hương quẹo trái, gõ cửa phòng Tổng giám đốc.

“Vào đi.”

Không chỉ có mình Ken, Chu Quý Đồng cũng ở đây. Nhưng nhìn dáng vẻ thì không phải bàn công việc, Ken ngồi bàn làm việc đọc hồ sơ, Chu Quý Đồng ngồi sofa uống trà.

Đinh Hương nghĩ nghĩ, không cần ra vẻ giả tạo mà gọi anh là Phó tổng Chu, Ken cũng biết quan hệ của họ, vì vậy không thèm diễn trò, đi thẳng tới trước mặt Ken: “Tổng giám đốc Trần.”

Ken lật vài trang hồ sơ: “Tôi xem qua đã, cứ để hồ sơ ở đây.”

“Dạ được, tổng giám đốc Trần. Đây là hồ sơ quan trọng, phiền anh ký nhận ở đây.” Đinh Hương đưa sổ giao nhận văn bản cho anh ta.

Ken ký tên, Đinh Hương mặt bình thản chuẩn bị ra ngoài.

Không ngờ Chu Quý Đồng đứng lên, đi theo phía sau: “Em theo tôi đến văn phòng.”

Đinh Hương không quay đầu, dừng chân: “Có việc gì à?”

“Ừ.” Chu Quý Đồng mở cửa, bước ra ngoài trước.

Đinh Hương đành phải đuổi theo.

Văn phòng Chu Quý Đồng ở cuối hành lang. Đinh Hương rất hiếm khi vào văn phòng anh. Quan hệ của hai người trừ một vài lãnh đạo cấp cao biết thì còn lại không ai hay, trước mặt người ngoài hai người đều là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường nhất. Nhưng sau này không cần phải giả vờ làm gì nữa, hai người đã khôi phục lại mối quan hệ công việc như trong quá khứ, mọi thứ quay về điểm ban đầu.

Đinh Hương cảm thấy hơi nặng nề, hai người đã từng thân mật khắng khít, vì chia tay mà trở nên xa lạ, khoảng cách gần mà xa xôi này khiến cô thấy lo lắng không yên.

Chu Quý Đồng lấy một cái hộp trong tủ ra, Đinh Hương không hiểu.

Mở ra, là đồ đạc của cô.

Dường như không nên hy vọng bất kỳ điều gì, nhưng dường như cô thực sự mong đợi điều gì đó, nên khi thấy những thứ này, tim cô như rơi xuống.

“Đều là đồ của em, em nhìn xem còn thiếu gì không.”

Đinh Hương ngẩng cổ lên, tựa như làm thế thì khiến cô tự tin hơn: “Chắc là không. Nếu còn gì thì cứ vứt đi.”

Chu Quý Đồng gật đầu: “Được.”

Đinh Hương ôm hộp đi khỏi văn phòng.

Lúc xuống lầu cô không đi thang máy. Cô ôm hộp giấy, bước xuống cầu thang, đến góc khuất không có camera, cô đứng ở chỗ chiếu nghỉ một lúc.

Đinh Hương cho phép mình thời gian để khóc. Cô nghĩ, thời gian phục hồi như trước của phụ nữ khá dài, cho dù trước mặt người khác mạnh mẽ thế nào thì cô vẫn là phụ nữ.

Buổi tối lúc đi dạo phố, Mộc Tử, người đang ồn ào muốn mua thêm quần áo lại không mua được gì, ngược lại Đinh Hương lại mua một đôi giày da.

“Đi mua sắm phiền phức ghê, không có cái nào phù hợp hết.”

“Hay là đi chỗ khác thử?”

“Thôi, đi nữa cũng không mua được. Giá vừa phải thì em không thích; em thích thì giá không được.” Mộc Tử ngửa mặt lên trời thở dài, “Tiền nào của nấy! Lúc cần xài tiền thì lúc nào cũng thiếu!”

Đinh Hương gật đầu đồng tình, đồng thời nghi ngờ: “Sao em phải vội vàng mua quần áo mới?”

Mộc Tử cười khổ.

“Im lặng là sao?”

“Gần đây em phát hiện mình không hề có sức thu hút, về ngoại hình.”

Đinh Hương quét mắt nhìn Mộc Tử từ trên xuống dưới, áo lửng, quần jean, giày da bò ngắn, không hiểu: “Sao đột nhiên em lại có cảm giác đó?”

Hai người tìm một tiệm đồ uống nóng, Mộc Tử bắt đầu trịnh trọng kể về nhân vật Tôn Canh, và trái tim loạn nhịp của Mộc Tử thế nào.

“Cho nên, em thích cậu ta?”

“Lần đầu gặp mặt thì cảm giác bình thường, đẹp trai thì đúng là đẹp trai, đâu ai ghét mấy anh chàng đẹp trai. Lần thứ hai gặp mặt, không xong, em như bị điện giật đột ngột vậy.” Mộc Tử lấy tay bụm mặt, “Mấy ngày nay em đều gặp anh ấy, em thấy em bị trúng chiêu rồi.”

“Cậu ta thì sao, em nghĩ cậu ta có cảm giác gì với em?”

Mộc Tử lắc đầu: “Có lẽ là không có cảm giác. Có điều với ai thì anh ấy cũng không nóng không lạnh như vậy.”

Đinh Hương tổng kết: “Nhưng vấn đề là em chắc chắn cậu ta độc thân à?”

“Độc thân? Chị Phong Lan chắc chắn anh ấy chưa có gia đình. Nhưng mà anh ấy có bạn gái chưa thì có lẽ là chưa!”

“Có lẽ?”

“Nếu có thì không lẽ chị Phong Lan lại giới thiệu cho em?”

“Vấn đề chính là em nói xem có thể chị Phong Lan cũng không biết chuyện riêng của cậu ấy.”

Mộc Tử nhớ lại nhận xét của Phong Lan: “Cũng có khả năng đó, chị ấy chỉ nói tuổi tác, trường đại học, mấy việc linh tinh của anh ấy.”

“Cho nên trước tiên em phải tìm hiểu xem cậu ấy có bạn gái chưa. Nếu có thì đừng có nóng đầu nhảy vào.”

“Nếu không thì sao?”

“Nếu không, em cảm thấy sao?”

Mộc Tử thở dài: “Cũng không biết sao. Theo em thấy, con gái xinh trong tạp chí chắc hẳn sẽ thích anh ấy, ai không biết, chứ như Trân Châu thì trẻ hơn em, thời trang hơn em, xinh đẹp hơn em.” Buồn rầu, “Em lấy gì mà so bì với người ta?”

“Vốn liếng lớn nhất của phụ nữ là tự tin.”

“Nhưng em cũng không thể tự tin một cách mù quáng.” Mộc Tử kể lại toàn bộ chuyện mất mặt của mình trước Tôn Canh.

Đinh Hương ôm trán: “Trời ạ, em còn có thể lôi thôi hơn nữa không!”

Mộc Tử là cô gái vô tư, có phần cẩu thả, từ nhỏ đã theo chân hai ông anh trong nhà chơi bời nghịch ngợm, sau này lớn lên không có mấy tính cách con gái dịu dàng. Trước giờ cô nghĩ mình không đến nỗi, nhưng trước mặt Tôn Canh luôn chỉnh chu sạch sẽ, cô cảm thấy mình quá tệ hại. Chẳng lẽ, cô thật sự thích anh. Người ta nói chỉ có trước mặt người mình thích bạn mới thấy đặc biệt tự ti.

Nghĩ tới đây, đầu Mộc Tử lại đau thêm mấy phần.

Đinh Hương gõ gõ bàn: “Nghe chị, trước hết tìm hiểu kỹ xem cậu ta có bạn gái chưa. Nếu chưa, chị giúp em.”

“Thật hả?” Mộc Tử nhào lên người Đinh Hương, “Được người đẹp tham mưu chắc hẳn em sẽ hấp dẫn!”

Đinh Hương ừ ừ, không tiếp nhận nổi thái độ nịnh nọt của Mộc Tử: “Đầu tiên, cho hy vọng em trở nên giống phụ nữ một chút. Ví dụ như ở nhà viết bản thảo đừng ăn quá nhiều thức ăn nhanh, làm cho mình béo thêm; khi ra ngoài, kiểm tra quần áo giày dép của mình xem có sai sót gì không; ngoài ra, em nhìn kiểu tóc buộc đuôi ngựa ngàn năm không đổi của mình xem, làm ơn tìm tiệm tóc nào ổn mà làm tóc đi.”

Mộc Tử phân bua: “Người làm tự do thì cuộc sống thoải mái – được rồi, em biết rồi, đại nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.