‘Cuộc đời mỗi người ít nhất nên có một lần vì nửa kia của mình mà hy sinh trao ra…Không cầu
mong được đơm hoa kết trái, không cầu mong được cùng nhau sánh bước,
không cầu mong được đáp lại, thậm chí không cầu mong anh phải yêu em, mà chỉ nguyện ước trong những năm tháng đẹp nhất của đời em luôn có anh
xuất hiện….’
Trong phòng ngồi chờ, nét chữ xinh đẹp bay bổng uốn
lượn trên tờ giấy trắng, Tô Duyệt uốn nắn viết xong một chữ cuối cùng
sau đó còn cẩn thận đọc đi đọc lại mấy lần mới nở nụ cười hài lòng.
Chữ mình viết đúng thật là càng ngày càng tiến bộ.
Thẩm Gia Dũng thường hay nói nói chữ cô viết như giun bò, hứ, bộ giun biết viết chữ đẹp thế này ư?
Vừa nghĩ tới gương mặt điển trai của người yêu, trên gương mặt mịn màng
trắng nõn của cô gái liền nở nụ cười ngọt ngào. Chắc bây giờ anh ấy vẫn
còn đang bận làm việc, đồ đáng ghét này, không lúc nào biết tự chăm sóc
cho bản thân hết, tối nay mình sẽ làm một bữa cơm tình yêu mang đến công ty cho anh ấy.
Thẩm Gia Dũng, hãy đợi em nhé!
Hôm nay
công ty cử cô ra sân bay đón một vị khách quý, còn dặn đi dặn lại không
được phép có bất kỳ sai sót nào, mà họ chỉ cho cô biết thời gian lịch
bay và mô tả sơ sơ về người đó. Tới hôm nay Tô Duyệt mới biết người mình đi đón là đàn ông, còn lại cái gì cũng không biết, ngay cả tên cũng
quên hỏi luôn.
Nếu bây giờ gọi điện thoại về hỏi, Tô Duyệt biết chắc mình sẽ bị chửi cho té tát.
"Hả, đã mười giờ rồi?" Tô Duyệt đứng bật dậy như lò xo, một tay cầm tờ giấy
trắng, tay còn lại xách chiếc túi nhỏ màu xanh vội vàng đi nhanh về phía cửa ra vào.
Tô Duyệt kiễng chân rướn cao cổ, ló đầu nhìn dáo dác hy vọng có thể dựa vào trực giác của mình để tìm ra người nọ.
Nhưng cửa ở lối đi vừa được mở ra, người ở bên ngoài đổ xô ào ào để chen vào
bên trong, còn người ở bên trong thì đang cố luồn lách để được ra ngoài. Tô Duyệt bị xô đẩy kẹt cứng trong đám đông, bên tai đầy những âm thanh
ồn ào ầm ĩ khiến cô không nhìn thấy cũng không nghe được gì cả.
"Anh Ninh, người bên kia tới giờ vẫn không thấy xuất hiện, có cần gọi điện
thoại hỏi xem thế nào không?" Trong sân bay đông đúc ồn ào, Từ Đống cố
gắng che chắn cho người đàn ông đang cố đứng nép sang một bên ở lối đi.
Ánh mắt đang nhìn văn kiện chuyển sang nơi cổ tay, anh ta liếc mắt nhìn
đồng hồ đeo tay, giọng nói từ tốn trầm ấm vang lên, "Đợi thêm một chút!"
"Nhưng mà....." Từ Đống đang tính nói tiếp nhưng đã bị ánh mắt lành lạnh của
người đàn ông đứng cạnh ngắt lời. Người đàn ông ấy không cần nói câu nào nhưng vẻ uy nghiêm bẩm sinh tự nhiên mà có cũng đủ làm cho người khác
không dám nghịch ý anh ta.
"Vậy để em đến trung tâm phục vụ tìm
thử xem, có thể người bên kia đang đứng đợi ở đâu đó." Từ Đống dè dặt
nói, len lén quan sát sắc mặt của anh.
"Ừ!"
Có được sự
đồng ý của cấp trên, Từ Đống rời đi rất nhanh, còn hít mạnh một hơi, có
cảm giác như được hưởng thụ không khí trong lành.
Người phía
trước ở lối ra vào đột nhiên lùi bước, Tô Duyệt loạng choạng lui lại kết quả va mạnh vào người đứng ở phía sau, văn kiện trong tay người nọ rơi
tơi tả như những bông tuyết tung bay không khí.
"Ôi, xin lỗi anh, để tôi nhặt lại cho anh." Tô Duyệt vội vàng nói xin lỗi rồi cúi người
xuống nhặt lên từng tờ tài liệu, sau đó đưa tới trước mặt người mình vừa đụng phải, lúc ngước mắt lên chỉ vô tình nhìn thoáng qua rồi không thể
nào dời mắt đi được.
Anh chàng trước mắt mặc bộ tây trang màu xám bạc, dáng người cao ráo, chỉ mới đứng trước mặt anh ta mà đã có thể cảm nhận được hơi thở khó gần từ trên người anh ta phát ra, tầm mắt lơ đãng liếc xuống lại nhìn thấy trên đôi giầy da Sal¬va¬tore¬ Fer¬rag¬amo màu
đen còn in rõ dấu chân cô đã không cẩn thận giẫm lên, nhìn kiểu nào cũng cảm thấy rất chói mắt, hai gò má Tô Duyệt ửng hồng lên vì xấu hổ.
Dường như đọc được vẻ áy của cô gái trước mắt, người đàn ông đang tính lên
tiếng thì bất ngờ vào lúc này điện thoại Tô Duyệt bất ngờ đổ chuông, cô
vội vàng nói tiếng xin lỗi rồi xoay người nghe điện thoại.
"Anh
hả, có chuyện gì?" Do trong sân bay quá ồn nên Tô Duyệt vừa bịt một tai
vừa sải bước đi nhanh ra ngoài, người đàn ông ở phía sau dường như có
gọi cô lại nhưng tiếng kêu đó trong tít tắt đã bị tiếng người lấn át,
bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia đã sắp biến mất trong tầm mắt anh ta.
Mảnh giấy trắng nằm im trong lòng bàn tay rộng lớn, nét chữ xinh đẹp như
đang nhảy múa trước mắt anh ta, đôi mắt thâm thúy khẽ nheo lại, quan sát mãi cho đến khi điện thoại di động rung không biết bao nhiêu lần, mảnh
giấy trắng kia được anh rất cẩn thận kẹp giữa sấp văn kiện, lúc này mới
lấy ra điện thoại di động ấn nút nghe.
***
Tô Duyệt đi như chạy đến khách sạn Sofitel, xấu hổ đi vào dưới cái nhìn soi mói sầm sì
và chỉ chõ của người đi đường, mặc dù trên mặt đang cười nhưng trong
bụng thì không ngừng thầm rủa cái người bệnh thần kinh Tô Đông Thần kia, lại dám hẹn gặp mặt mình ở chỗ này!
Khách sạn Sofitel (*) này
chỉ dành cho những cặp tình nhân yêu nhau đến nghỉ ngơi, vừa bước vào
sảnh khách đã cảm nhận ngay được bầu không khí mờ ám nhưng rất lãng mạn
không thể che giấu của khách sạn mang lại, đâu đâu cũng thoang thoảng
mùi hương của hoa hồng, tạo nên một không khí vô cùng sinh động. (*
Sofitel là thương hiệu của một tập đoàn kinh doanh những chuỗi khách sạn cao cấp quốc tế, Sofitel hiện có mặt trên 40 quốc gia và khu vực, tổng
cộng có 192 khách sạn.)
Trong điện thoại Tô Đông Thần bảo cô phải chạy tới đây ngay lập tức, giọng điệu nói chuyện như đang có chuyện gì
rất khẩn cấp đợi cô vậy, báo hại cô phải dùng tốc độ cực nhanh chạy tới
nơi này mà không dám dừng lại nghỉ lấy hơi miếng nào.
Tô Duyệt
bước ra khỏi thang máy đi tới căn phòng như đã hẹn, cửa phòng chỉ khép
hờ, giống như đã mở sẵn từ rất lâu đang đợi cô đến.
"Tô Đông Thần?" Tô Duyệt thử lên tiếng gọi, nhưng không có ai đáp lại, vì vậy tiếp tục đi vào bên trong xem thế nào.
"Ưm......Nhẹ thôi......."
Trong phòng ngủ vọng ra hàng loạt tiếng rên rỉ khiến ai nghe thấy cũng nhiệt
huyết sôi trào, Tô Duyệt đành phải bịt tai mình lại, Tô Đông Thần này
cũng thiệt tình, không biết kiềm chế gì hết, ban ngày ban mặt mà đã hăng hái như vậy rồi.
Động tĩnh bên trong càng lúc càng lớn, mặc dù
đã bịt tai nhưng vẫn có thể nghe được tiếng vang vọng của đàn ông và
tiếng thở dốc không kém phần quyến rũ của phụ nữ. Hai gò má Tô Duyệt
bỗng chốc đỏ bừng, cô chưa từng trải qua những chuyện như thế, cho nên
khi nghe được âm thanh này tự nhiên sẽ cảm thấy ngượng ngùng. Tuy là anh em với nhau, nhưng vẫn có cảm giác như mình đang quấy rầy chuyện tốt
của người khác ấy, cô vội vã chạy ngược ra cửa, nhưng ngay sau đó khựng
lại nơi ngưỡng cửa.
Khoan đã, nếu như Tô Đông Thần quả thật đang XXOO với phụ nữ, vậy anh ấy bảo mình tới đây làm gì?
Anh ấy cố tình bảo mình phải tới đây cho bằng được, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Ngập ngừng một lát Tô Duyệt cũng xoay người đi trở ngược vào trong phòng,
nhìn qua khe hở cánh cửa, tròng mắt to đen nhánh chớp chớp nhìn vào bên
trong, cô thấy mặt của người đàn ông đang gục trên người cô gái, có điều nhìn không rõ mặt của cả hai.
"Thiến Tuyết, chỉ có em mới có thể làm cho anh vui sướng được, duy nhất chỉ mình em thôi...." Giọng nói đê mê len lỏi trong không khí từ từ bay thẳng vào tai Tô Duyệt, cô bất
giác lùi về phía sau một bước, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hít một
hơi thật sâu, hốc mắt cũng bất giác đỏ lên.
Cô không thể nào nghe lầm giọng nói quen thuộc đó, đáp án bi thương đột nhiên xuất hiện châm chích trái tim cô.
Tay thả lỏng như mất đi hơi sức, chiếc túi nhỏ màu xanh cũng theo đó rơi
xuống đất, nghe được tiếng động cô gái nằm trên giường ngạc nhiên ngước
nhìn ra ngoài, sau khi nhìn thấy người tới trong mắt cô ta thoáng hiện
vẻ bàng hoàng, nhưng ngay sau đó rất nhanh trên môi lại nở nụ cười hả hê độc ác.
Từ từ thu hồi ánh mắt khiêu khích, chuyển sang quấn lấy
người đàn ông đang nằm trườn trên người cô, dùng ánh mắt quyến rũ đưa
tình ngăn cản lồng ngực đang đè lên mình nũng nịu thỏ thẻ nói, "Dũng,
chúng ta làm chuyện này sau lưng Tô Duyệt có vẻ không hay lắm, lỡ như bị chị ấy phát hiện, chắc sẽ không tha thứ cho chúng ta đâu."
Gã
đàn ông khinh thường hừ lạnh ra tiếng, "Cô ta rất tin tưởng và không hề
nghi ngờ gì anh, sao có thể phát hiện được chứ......Đừng nói tới cô ta
nữa, chỉ cần nghĩ tới cô ta thôi là anh lại bị mất hứng, em yêu, mau đến đây thỏa mãn anh đi, xin em đấy!"
"Hứ.....Thấy ghét!" Cô gái giả vờ thẹn thùng nhưng ẩn sâu trong đôi mắt là nét âm hiểm cay độc.
Tô Thiến Tuyết nhướn nhướn mắt với vẻ khiêu khích, đôi môi bị hôn đến sưng mọng mấp máy khẩu hình nói với Tô Duyệt, "Nhìn đi, người đàn ông của
chị đang ân ái với tôi đấy."
Tô Duyệt, tôi nói rồi, cả đời này tôi sẽ quyết lấy đi những thứ mà chị yêu thích nhất.
Người đàn ông mà chị yêu thương nhất hôm nay lại lên giường với tôi, tôi thật sự rất muốn biết, giây phút này trái tim của chị đau đớn đến cỡ nào?