Hàn Dĩ Linh nhìn về phía Tô Duyệt, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó lại thoải mái cười nói, "A Ninh, anh đang giới thiệu với em sao?"
Giới thiệu? Đúng là dán vàng lên mặt mình!
Tô Duyệt khẽ cắn răng, từng ngọn lửa nhỏ nhen nhóm trong mắt Tô Duyệt, hận không thể đốt chết người phụ nữ trước mặt đến mức một mẩu xương cũng không còn!
Sao không ở Mỹ ngây ngốc đến hết đời đi, chạy về đây tìm người đàn ông của cô làm gì!
Thật sự khiến cho người ta chán ghét mà!
Tay khẽ động, Tô Duyệt thuận thế nghiêng người dựa vào trong ngực Ninh Duệ Thần, khóe mắt mang theo ý cười, "Ông xã à, người kia là ai vậy, sao chưa bao giờ nghe anh nhắc tới?"
Nếu thật sự là người quan trọng, tại sao một chữ cũng không đề cập tới?
Ý tứ ở trong lời của Tô Duyệt vô cùng rõ ràng, ở trong lòng Ninh Duệ Thần, cô nàng Hàn Dĩ Linh này không hề có địa vị gì!
"Là một người không quan trọng." Đáp án này khiến cho Tô Duyệt vô cùng mát lòng.
Hàn Dĩ Linh nheo mắt lại, một tia sáng không rõ ý nghĩ lặng yên lướt qua nơi đáy mắt.
"A Ninh, anh nhất định muốn ở thế ba người thế này sao? Em có việc muốn thương lượng với anh về Ninh thị." Hàn Dĩ Linh vẫn dùng giọng điệu ôn hòa nói, giọng điệu lơ là bình thường lại khiến cho ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông bỗng nhiên căng cứng.
Ninh Duệ Thần rút cánh tay của Tô Duyệt ra, quay đầu nói với cô, "Tiểu Duyệt, ở đây chờ anh, chỉ một lát là được."
Tô Duyệt chậm rãi nhìn vào đôi mắt thâm thúy kia, không hề nhìn Hàn Dĩ Linh, cứ đứng nhìn như vậy.
Cuối cùng Tô Duyệt mới nhẹ nhàng gật đầu, "Được, em chờ anh."
...
Thời gian dần trôi qua, Tô Duyệt cầm một nhánh cây khô trong tay vẽ loạn trên nền đất, ánh mắt lại thờ ơ nhìn nhà hàng nào đó ở đối diện, một giờ, hai giờ, ba giờ.....
Một tiếng "răng rắc" vang lên, nhánh cây trong tay bị gãy làm hai, Tô Duyệt dường như chưa tỉnh lại, cầm nhánh cây không ngừng vẽ loạn trong không trung, đôi mắt đen láy hận không thể nhìn xuyên qua từng tầng ngăn cách, nhìn rõ xem rốt cuộc hai người kia đang làm cái gì.
Người đàn ông của mình cùng ngồi một chỗ với mối tình đầu, còn mình lại chỉ có thể giương mắt ngóng trông, chờ đợi, loại cảm giác này cho dù là bất cứ ai cũng đều không dễ chịu.
Cô tin tưởng, cho dù Hàn Dĩ Linh có xuất hết vốn liếng của mình ra, Ninh Duệ Thần cũng sẽ không mắc câu.
Ngoài sáng không được, nhưng...
Lén lút bỏ chút thuốc mê gì đó, rồi tự mình dâng hiến thì sao? Sau đó mang thai, đến lúc đó ép buộc Ninh Duệ Thần phải chịu trách nhiệm?!
"Xoẹt" một tiếng, Tô Duyệt nhanh chóng đứng lên, chân vô thức bước lên một bước, ngay sau đó lại rụt trở lại.
Không, cô không thể cứ bất chấp tất cả mà xông vào đó được.
Nếu hiện giờ cô xông vào, hai người kia lại đang nói chuyện với nhau vô cùng bình thường, vậy Hàn Dĩ Linh sẽ nhân cơ hội này cố tình làm nhục mình.
Lòng dạ hẹp hòi, giữa vợ chồng mà không có sự tín nhiệm lẫn nhau, đến lúc đó bất kể Hàn Dĩ Linh có nói thế nào thì cô đều sẽ không có đất mà phản bác.
Nhưng... Ninh Duệ Thần đã ở bên trong ba tiếng rồi, lại không có chút động tĩnh nào, bảo sao cô không lo lắng cho được đây?
Trong lòng Tô Duyệt bắt đầu có mâu thuẫn giao tranh mãnh liệt, bên ngoài dòng xe cộ đông đúc, tiếng còi bực bội của nhiều tài xế vang lên cùng lúc, tiếng réo gọi ồn ào.
Một giây, hai giây, ba giây....
Tô Duyệt khẽ nhắm mắt, lại mở mắt ra, kiên định đi về phía bên kia đường, Hàn Dĩ Linh nói thế nào thì có liên quan gì đến cô? Làm loạn thì làm thôi, nếu Ninh Duệ Thần thật sự bị chuốc thuốc mê đến mức u mê đần độn, đến lúc đó cô tìm ai mà khóc đây!
Nhưng niềm tin vừa kiên định, từng chiếc xe ô tô nhỏ đi tới đi lui trên con đường lớn như dòng nước chảy xiết không ngừng, hoàn toàn không cho cô bất kỳ cơ hội nào đi qua, chỉ vừa nhấc chân thôi mà một chiếc xe đã phóng vụt qua chân cô, nhanh đến mức thiếu chút nữa là bay rồi.
Thuốc mê, quần áo xộc xệch, chỉ mới tưởng tượng thôi đã khiến nỗi lo lắng chuyển thành sợ hãi không ngừng trong nháy mắt.
Chưa bao giờ Tô Duyệt có cảm giác muốn mọc ra một đôi cánh, một đôi mắt có thể nhìn thấu để lập tức nhìn xem hai người kia đang làm cái gì.
Trên phương diện tình yêu, huống chi là đối với Ninh Duệ Thần, cô chưa bao giờ cho mình là người phụ nữ hoàn hảo biết rộng lượng thứ tha. Trên thế giới này, mỗi ngày đều có những cặp đôi yêu nhau vì rất nhiều nguyên nhân mà phải chia tay nhau, nếu có thể, cô hi vọng mỗi phút mỗi giây đều biết Ninh Duệ Thần đang làm gì.
Nhất là bây giờ.
Trong khi Tô Duyệt đang nghĩ ngợi lung tung, rốt cuộc hai bóng dáng cũng đi ra khỏi nhà hàng.
Người đàn ông nhíu chặt mày, không hề trông thấy cô, Hàn Dĩ Linh đứng bên cạnh Ninh Duệ Thần, hai người nhỏ giọng nói chuyện.
Không biết nói đến cái gì, bỗng nhiên Hàn Dĩ Linh ôm chặt lấy hông của người đàn ông bên cạnh, hai má dán chặt trên lưng anh.
Còn Ninh Duệ Thần lại không đẩy ra!
Tiếng còi ô tô ầm ĩ vang lên, hận không thể chọc thủng màng nhĩ người đi đường, hết lần này đến lần khác, đầu ngón tay Tô Duyệt từ từ lạnh băng, thậm chí quên mất mình phải đi qua đó.
Ninh Duệ Thần hơi quay đầu liền nhìn thấy Tô Duyệt đứng ở nơi đó.
Người đàn ông mấp máy môi, cuối cùng lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Thời gian giữa hai người từ từ trôi qua, mà hai tay Hàn Dĩ Linh đang ôm eo anh càng chặc hơn, dường như muốn chiếm Ninh Duệ Thần làm của riêng cho bằng được.
Khiêu khích trắng trợn, ngang nhiên tuyên chiến.
Tô Duyệt thu hồi ánh mắt đang nhìn hai người, cô chuyên tâm băng qua đường, đi về phía Ninh Duệ Thần.
Tô Duyệt đứng lại, đôi mắt đen sẫm hơi rũ xuống thấp, tầm mắt của Tô Duyệt dừng ở trên eo anh bị Hàn Dĩ Linh ôm chặt.
Lời giải thích nghẹn cứng trong cổ họng, lúc này một câu cũng không thể nói thành lời, Ninh Duệ Thần nhìn Tô Duyệt mất hồn mất vía, không nói được lời nào, anh chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Anh..." Vất vả lắm Ninh Duệ Thần mới nói được một chữ, nhưng lại bị Tô Duyệt cắt ngang.
"Anh sao có thể như vậy được?" Trong giọng nói trầm ấm hàm chứa chút nén giận.
"Người ta ôm anh chặt như vậy, sao anh có thể không phối hợp như thế?" Tô Duyệt vừa nói vừa lui về phía sau vài bước, thay đổi phương hướng, nhìn từ góc độ này còn có thể thưởng thức tư thế của hai người hiện giờ.
Hàn Dĩ Linh bỗng cảm thấy không theo kịp ý nghĩ của Tô Duyệt, còn Ninh Duệ Thần, trong mắt lại hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó thì thản nhiên cười một tiếng, lẳng lặng đứng ở nơi đó, chờ cô mở miệng.
"Eo cứng, mặt cứng, Ninh Duệ Thần, tốt xấu gì cũng là một người phụ nữ bám lấy anh, nhìn bộ dạng anh thế này, ngược lại giống như bị một đám xác chết bám anh không tha vậy?" Tô Duyệt bất mãn liếc Ninh Duệ Thần, lại dời tầm mắt sang Hàn Dĩ Linh, ung dung nói, "Hay là sức hấp dẫn của cô Hàn đây quá thấp, không khác xác chết là bao?"
Ninh Duệ Thần hơi nghiêng đầu, khóe miệng kéo ra một độ cong hoàn mỹ, giọng nói trầm lắng, nhưng mọi người ở đây vẫn có thể nghe thấy, "Cả đời anh chỉ có cảm giác với mình em."
Tô Duyệt khinh thường liếc mắt nhìn anh, khoanh tay ung dung đi về phía trước, "Em đói rồi, còn không mau về nấu cơm?"
"Được." Ninh Duệ Thần vui vẻ đáp, tuy biết Tô Duyệt đi phía trước không nhìn thấy được, nhưng trong mắt khóe miệng đều là ý cười thỏa mãn.
Nhưng ngay sau đó, nhìn cánh tay vẫn đang ôm chặt lấy eo mình, chỉ trong giây lát, sắc mặt Ninh Duệ Thần bỗng trở nên u ám, giống như núi băng ngàn năm không tan, "Dĩ Linh, chuyện đã qua hãy để nó qua đi, cho dù ban đầu là tôi hiểu lầm em, là anh ta uy hiếp em, nhưng nếu không có như vậy thì tôi sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm hơn, nên cái giá cảm ơn cô chỉ có thể là như thế, em hiểu không?"
Trong ánh mắt Hàn Dĩ Linh hiện lên vẻ chua xót, khẽ nói, "A Ninh, có phải anh vẫn không tha thứ cho việc ngày đó em chia tay anh không? Nhưng em mới là người hiểu anh nhất, không phải sao?"
"Chính vì chúng ta quá hiểu nhau, cho nên mới không thích hợp." Ninh Duệ Thần chậm rãi tách cánh tay của Hàn Dĩ Linh đang ôm mình ra, "Dĩ Linh, cứ như vậy đi, trở về nơi em nên trở về, đừng làm những chuyện không nên làm, tổn thương những người không nên tổn thương, được không?"
Giọng người đàn ông khàn khàn, nhưng Hàn Dĩ Linh biết đây không phải là thương lượng, mà là cảnh cáo, là uy hiếp.
Đừng làm những chuyện không nên làm, tổn thương những người không nên tổn thương... À, thì ra anh đề phòng cô như vậy, sợ cô làm tổn thương Tô Duyệt, tổn thương đến người phụ nữ của anh.
Buông tay, buông Ninh Duệ Thần ra, Hàn Dĩ Linh bình tĩnh nhìn người đàn ông, "Vừa rồi là em không đúng, nhưng A Ninh à, anh yên tâm đi, em sẽ không bám riết lấy anh đâu, về phần cổ phần của Ninh thị trong tay em, em đưa cho anh trước, xem như anh nợ, nhưng lợi tức và tiền vốn em muốn thu lại gấp đôi."
Tiền vốn của Ninh thị bị người ta lặng lẽ rút sạch hơn nửa, còn cổ phần của Ninh Hạc Hiên thì im hơi lặng tiếng bị qua tay hết người này đến người khác, nếu không phải có người tìm đến, chủ động mời Hàn Dĩ Linh mua cổ phần của Ninh thị thì cô ta cũng sẽ không biết được việc này.
Nhưng dù cô ta có nói bóng nói gió thế nào thì người nọ cũng không chịu tiết lộ người sau màn.
"Được." Ninh Duệ Thần gật đầu, dứt khoát đáp ứng.
Hàn Dĩ Linh không nói thêm lời nào nữa, chỉ lẳng lặng nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, nhớ tới quãng thời gian từng ở bên nhau.
Cô ta là người hiểu anh nhất, lúc anh chán nản nhất cũng chỉ có mình cô nhìn thấy, so với bất kì ai khác thì cô càng hiểu được người đàn ông này luôn cắn chặt răng tiến từng bước lên tới đỉnh cao khiến người ta phải ngửa mặt lên nhìn.
Đúng vậy, người hiểu anh nhất, đã từng, hiện tại, tương lai đều là như vậy.
Nhưng lại không phải người đã từng, hiện tại và tương lai anh yêu nhất.
Nghe nói từ trường quá giống nhau sẽ sinh ra bài xích, chỉ có bù trừ cho nhau mới thích hợp cùng đi đến già.
Vốn chuẩn bị cầm cổ phiếu uy hiếp anh, vậy mà hôm nay...
Thôi đi.
Nếu không thể trở thành người trong tim anh, vậy thì cố gắng hết sức không phá hoại những kí ức tốt đẹp trong quá khứ.
.....
Ninh Duệ Thần không quay đầu lại, bước nhanh đi về phía trước, tuy vừa rồi Tô Duyệt nói vô cùng tự nhiên, nhưng bước đi lại rất chậm, dường như đang cố ý chờ người nào đó.
Thật là miệng cố chấp....
Khóe môi gợi cảm nhếch lên một nụ cười, tăng tốc bước chân, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Tô Duyệt đi chậm rì rì.
"Em muốn ăn gì?" Một cánh tay tự nhiên ôm lấy eo thon của cô gái, khẽ cắn vành tai Tô Duyệt nói.
Người nào đó đi còn chậm hơn cả rùa cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc, mây mù trong lòng lập tức tản đi không còn một mống, nhưng vẫn xụ mặt, "Em muốn ăn canh sườn!"
"Được."
"Còn cả trừng sốt cà chua!"
"Được."
"Còn cả món bí nấu thịt mơ!"
"Được."
"...."
Gió nhẹ mang theo giọng nói lúc trầm lúc bổng chậm rãi thổi về một hướng khác, Hàn Dĩ Linh hơi xoay người lại, mặt trời dần ngả về hướng Tây, hai chiếc bóng kéo dài càng bắt mắt hơn, càng chứng tỏ lần này cô quay về là một sai lầm.
Có những thứ chỉ có thể chôn vùi theo quá khứ, cho dù có không nỡ, cho dù cả đời này không thể quên một người, nhưng vật còn người mất, có những người cuối cùng chỉ có thể dùng kí ức để nhớ lại mà thôi.