Gặp Được Tình Yêu Đích Thực

Chương 59: Anh ghen



Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, còn Ninh Duệ Thần bởi vì hai ngày túng dục quá độ nên khiến vết thương lại rách ra lần nữa, hôm nay chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trên giường, không thể nhúc nhích.

Nhưng cho dù vậy, người đàn ông nào đó vẫn “kiên trì” muốn bò dậy đưa vợ mình đi làm.

“Anh mà còn không an phận là em sẽ chia phòng ngủ đấy!” Tô Duyệt bỏ lại những lời này rồi đóng sập cửa lại, cuối cùng người đàn ông cũng ngoan ngoãn nằm trên giường không lộn xộn nữa, trong mắt thoáng qua một tia sáng.

Xem ra cô vẫn còn rất thương anh nha.

***

Tô Duyệt vừa mới đến cửa công ty, còn chưa định thần đã bị một bàn tay mảnh khảnh kéo sang một bên.

Mái tóc màu đỏ rượu nhẹ rủ xuống vai, áo Tshirt đơn giản phối với quần sooc cao bồi, chân mang đôi giày da đen, khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay bị kính râm che hơn phân nửa, nếu không nhìn kĩ còn cho rằng đây là một cô gái nổi loạn.

Mà Tô Duyệt tiếp xúc với cô ta từ khoảng cách gần nên đương nhiên biết rõ người con gái này là người lần trước không xuất hiện, nên cô mới phải đóng thế, chính là Trình Oánh Oánh.

Khi Tô Duyệt quan sát Trình Oánh Oánh thì Trình Oánh Oánh cũng đồng thời quan sát cô.

Mái tóc dài màu đen, váy lụa trắng tinh, dáng người cũng khá giống cô ta, nhớ tới lời nhân viên hôm đó kể lại, Trình Oánh Oánh tận lực khiến giọng nói của chính mình trở nên ôn hòa một chút, “Lần trước cám ơn cô đã diễn thay giúp tôi, bây giờ cô Tô rảnh không? Không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi đi, tôi mời cô ăn cơm để cảm ơn!”

Tô Duyệt nhìn cô gái có danh xưng “mặt trẻ ngực to” trước mặt, với dáng người và khuôn mặt của Trình Oánh Oánh, những lời đồn đại về cô nàng minh tinh này cũng không ít, động một chút là tức giận, một tháng thay trợ lý mấy lần.

Mặc dù không biết những tin tức này có phải là thật hay không, nhưng Tô Duyệt không tin Trình Oánh Oánh đến đây chỉ vì muốn cảm ơn cô. Nhiều cảnh quay như vậy thì người diễn thế không phải là ít, chẳng lẽ lần nào Trình Oánh Oánh cũng phải phí công tra tìm bối cảnh, nơi công việc của bọn họ rồi tự mình đến mời cơm để cảm ơn sao?

Chỉ sợ cô gái này có dụng ý khác.

“Cô Trình có điều gì muốn nói sao?” Tô Duyệt dứt khoát nói, cô cũng không muốn tiếp xúc với người phụ nữ này nhiều quá.

“Hay tìm chỗ khác đi, cô Tô, cô nên biết thân phận của tôi, nếu như bị cánh nhà báo nhìn thấy thì sợ rằng đối với cả tôi lẫn cô đều chẳng có gì tốt đẹp!” Trình Oánh Oanh cũng không phủ nhận mục đích đến đây, mặc dù không nói rõ nhưng rõ ràng đến tận đây không chỉ đơn thuần là để cảm ơn.

“Ừ.” Tô Duyệt gật đầu, dẫn Trình Oánh Oánh đến một quán ăn gần đấy.

Đi vào trong phòng, Tô Duyệt nhận lấy thực đơn từ nhân viên phục vụ, còn Trình Oánh Oánh vẫn luôn cúi đầu để phòng khi nhân viên phục vụ có thể nhận ra thân phận của cô ta.

Nhưng trên thực tế, nhân viên cũng không nhìn Trình Oánh Oánh nhiều, mặc dù cô ta thật sự là một đại mỹ nhân, trên người cũng có rất nhiều ưu điểm, nhưng toàn bộ đều đã bị nụ cười của Tô Duyệt che đi hết.

Tô Duyệt chỉ vào một món ăn, giọng nói trong trẻo gọi tên cho người phục vụ, khóe mắt còn mang theo ý cười bình thản, khiến cho người khác không nhịn được mà muốn thân cận với cô.

Trình Oánh Oánh nhìn người phụ nữ này, trong đầu chỉ muốn nghĩ đến bốn chữ, làm bộ làm tịch!

Khi cô ta trở lại studio vào ngày hôm sau, liền nghe thấy mọi người nói về cô gái đóng thế thân cho mình, cô ta biết ở đấy có một số người cố ý nói cho cô ta nghe, “Này, thật không ngờ một diễn viên đóng thế còn diễn tốt hơn cả người thật đấy!” Vì vậy, lửa ghen trong lòng cô ta lại càng sâu hơn.

Cô ta bỏ ra nhiều thứ như vậy mới có thể bò được đến vị trí ngày hôm nay, chẳng lẽ lại thành hòn đá kê chân giúp con nhóc kia lên như diều gặp gió sao?

Không, tuyệt đối không có khả năng này!

“Cô cho rằng chỉ diễn một vai bóng lưng là có thể nổi danh sao?” Sau khi món ăn được đưa lên, khóe mắt Trình Oánh Oánh chau lại, khinh miệt nhìn Tô Duyệt, nóng lòng trút hết lửa giận trong lòng, “Đầu năm nay, thậm chí ngay cả một chân chạy vặt mà cũng muốn trở thành Phượng Hoàng, thật đúng là buồn cười.”

Tô Duyệt bình tĩnh nhìn Trình Oánh Oánh, “Cô Trình này, nếu tôi thật sự muốn nổi tiếng thì đã vào giới giải trí lâu rồi, cũng sẽ không quả quyết từ chối khi đạo diễn Lâm mở lời như vậy.”

Trình Oánh Oánh khẽ xì một tiếng, “Ai biết được cô có chơi trò lạt mềm buộc chặt hay không?”

Tô Duyệt nhìn bộ dạng cao đến không thể chạm vào của Trình Oánh Oánh, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, theo lý thuyết, cô là người đã giúp cô ta, Trình Oánh Oánh không nói cảm ơn với cô thì thôi, lại còn vênh mặt hết hàm sai khiến như vậy? Thật đúng là lão hổ không ra uy lại tưởng cô là mèo bệnh đây mà!

“Cô Trình này, việc tôi diễn vai thế thân cho cô quả thật là tình thế bất đắc dĩ, ba mươi mấy người phải đứng dưới ánh mặt trời chói chang để chờ một người, nếu không có tôi thì cô cảm thấy trong lòng mọi người sẽ không cảm thấy tức giận với cô sao? Hơn nữa, đạo diễn Lâm cũng bày tỏ sự tán thưởng với diễn xuất của tôi, tin tưởng tôi sẽ không làm cô bẽ mặt, huống chi tôi nghĩ sẽ chẳng có ai cố ý đào sâu xem ai là người đóng thế, diễn tốt hay không cũng coi như là của cô hết, trừ việc tôi được cầm tiền thù lao ra thì chẳng có gì tốt hơn với tôi cả!”

Trình Oánh Oánh nhìn Tô Duyệt, quả thật cô nói rất đúng, đúng là sau khi phim đóng máy, cho một người không biết nội tình xem thì vẫn tin đấy là cô ta, mặc dù nội bộ nhân viên đều biết đây là diễn viên thế thân, nhưng cũng chẳng có ai khờ đến mức bất bình thay cho một nhân viên đóng thế như vậy.

Nếu đã thế thì tất cả công lao đều thuộc về cô ta rồi.

Nhưng cô ta không tin, một người có tài diễn thiên phú như thế thế nhưng lại bỏ qua cơ hội được bước vào giới giải trí, bên ngoài có bao nhiêu người cho dù phải sứt đầu mẻ trán cũng muốn chui vào trong.

“Bây giờ trong đài truyền hình cô chẳng có chút địa vị nào, cô cam tâm bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chịu hết mọi giễu cợt để theo đuổi một giấc mơ có thể sẽ không thành hiện thực sao?”

“Tôi muốn vậy.” Tô Duyệt không chút do dự nói, “Có lẽ trong mắt cô đó có thể là điều không đáng nhắc đến, nhưng đó là mơ ước của tôi, mơ ước của người khác thì không nên cười nhạo, cô Trình hãy tôn trọng tôi!”

Đôi mắt trong trẻo thản nhiên nhìn Trình Oánh Oánh, một tia nắng chiếu vào càng khiến da thịt của cô trở nên trắng trẻo hơn, giống như chỉ chọc một cái là có thể thủng, ngạo nghễ hếch mũi, đôi môi anh đào phiếm hồng, tóc buộc đơn giản, nhìn thế nào cũng giống một mỹ nhân thanh thuần không vướng bụi trần.

Đột nhiên cô ta phát hiện ra, trước đây không lâu cô ta cũng từng có một thời gian thanh thuần như thế, không chút phấn son, trên người toả ra hơi thở của tuổi trẻ, khi cười thì tràn đầy sức sống. Ban đầu khi được nhìn trúng để đào tạo thành một ngôi sao, cô ta từng thề với chính bản thân mình, nhất định cô ta phải quang minh lỗi lạc tạo nên một con đường của riêng mình, chỉ cần cô ta cố gắng là có thể thành công.

Vậy mà chỉ vỏn vẹn một năm đã khiến cô ta từ một thiếu nữ ngây thơ nhìn cuộc sống với con mắt tích cực thành một người nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện, mưu mô xảo quyệt. Từ lúc bắt đầu thì tức giận bất bình nhưng bây giờ lại thản nhiên đối mặt, hôm nay, ngay chính bản thân cô ta cũng không biết những lời mình nói ra là thật hay chỉ là giả dối.

Không sai, giới giải trí chính là một cái chảo nhuộm lớn, khiến cô ta trở thành con người mà trước đây cô ta từng rất ghét.

Một năm qua, không một ai biết được cô ta đã phải bỏ ra bao nhiêu mới có thể đạt được đến địa vị ngày hôm nay, chính bởi bắt đầu đã không dễ dàng nên cô ta mới biết quý trọng, cô ta tuyệt đối không cho phép một con nhóc thế thân dễ dàng có được tất cả.

Nhưng nhìn đôi mắt trong suốt kia, Trình Oánh Oánh không có cách nào không tin những lời cô gái kia vừa nói, trên người cô gái ấy toát ra tinh thần phấn chấn mà cô ta không thể tìm về được nữa, ánh mắt của cô gái ấy như ngôi sao sáng ngời, tâm hồn thanh thuần của cô ấy khác hẳn với những cô gái có tâm hồn dơ bẩn kia.

Rốt cuộc vẫn là người không nhiễm chút bụi bẩn nào.

Khoé miệng cô ta nhếch lên một nụ cười khổ, lúc này đứng trước một cô gái có hai bàn tay trắng như vậy lại khiến cô ta cảm thấy….. ghen tỵ.

Ghen tỵ với vẻ đẹp của cô, ghen tỵ với những lời nói mà cô có thể nói thật từ những suy nghĩ của mình.

Trong đầu đột nhiên hiện lên lời nói người nọ nói với cô ta đêm ấy.

“Cô Trình, nếu không còn chuyện gì nữa tôi đi trước đây.” Tô Duyệt đứng dậy, không để ý đến phản ứng của Trình Oánh Oánh đi thẳng ra ngoài.

“Cô Tô, có phải cuộc sống trong công ty của cô rất khó khăn không?” Trình Oánh Oánh đột nhiên lên tiếng sau lưng cô, “Cô không thắc mắc vì sao Lý Tuyết Lỵ luôn luôn kìm hãm cô? Dù sao cô với cô ta không có thâm thù đại hận gì, cô không nghĩ rằng cô ta có ai đứng sau chỉ đạo sao?”

Liếc mắt nhìn Tô Duyệt đang giật mình, Trình Oánh Oánh tiếp tục nói: “Tô Duyệt, chẳng lẽ cô không thử nghĩ xem vì sao đã hơn ba mươi tuổi mà Phương Vận vẫn chưa tìm bạn trai? Để ý đến Phương Vận một chút đi, đừng nói là cô không có hứng thú với những chuyện này, một ngày nào đó cô sẽ có cảm thấy hứng thú thôi.”

Trình Oánh Oánh từ từ đứng dậy, viết số điện thoại của mình ra một tờ giấy đưa cho Tô Duyệt, “Trình Oánh Oánh từ trước đến giờ không thích nợ ai cái gì cả, nếu không dùng thân thể thì cũng dùng thứ khác để trả, về sau nếu cô thắc mắc điều gì thì có thể đến tìm tôi…. Tôi sẽ nói toàn bộ những điều tôi biết cho cô nghe.” Nói xong Trình Oánh Oánh liền rời đi trước.

Trong đầu Tô Duyệt nhất thời xuất hiện một chuỗi nghi vấn, sao cô ta biết được chuyện của cô ở công ty? Hơn nữa vì sao lại nói mình sẽ cảm thấy hứng thú?

Lắc đầu một cái, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ lung tung kia ra khỏi đầu, phải đến công ty thôi, không thì muộn mất!

Vừa vào công ty liền bắt gặp những ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tỵ của mọi người, Tô Duyệt khẽ cau mày, nhưng ngoài miệng không nói gì.

“Tiểu Duyệt, nhanh vào phòng hoá trang đi, chuẩn bị đến phòng số 2!” Trần Tuấn Hàn thấy Tô Duyệt đi tới liền vội vàng nói, trên mặt nở nụ cười như hoa nở, “Hôm nay khách quý đích thân chọn cháu là người phỏng vấn đấy!”

“Đạo diễn Trần, khách quý lần này là ai vậy?” Tô Duyệt cũng không quá hưng phấn, tỉnh táo nói.

Trần Tuấn Hàn cười thần bí, “Ý của khách quý là muốn bảo bọn chú giữ bí mật, đợi một lát nữa cháu sẽ biết thôi, đây là tư liệu của người đó, cháu xem kĩ đi!”

Tô Duyệt nhíu mày, cũng không hỏi thêm điều gì, cùng lắm thì như buổi phỏng vấn Ninh Duệ Thần lần trước thôi, binh đến thì tướng ngăn.

Thuyết phục bản thân xong, Tô Duyệt liền đi đến phòng hoá trang.

Đi đến phòng trang điểm ngồi xuống, tuỳ ý để thợ trang điểm giúp mình, bây giờ Phương Vận cũng đang trang điểm ở đây, trên khuôn mặt đoan trang không có chút nếp nhăn nào, mái tóc đen được búi cẩn thận sau gáy, nhìn rất trí thức. Tô Duyệt nhớ lại những lời nói hôm nay của Trình Oánh Oánh, cô không khỏi nhìn Phương Vận mấy lần.

Theo ý của Trình Oánh Oánh, sở dĩ Lý Tuyết Lỵ đối với mình như thế là bởi vì Phương Vận, nhưng kể từ lúc cô vào làm trong công ty, Phương Vận và cô chưa từng nói câu nào với nhau cả, hơn nữa cô cũng không có khả năng tạo được uy hiếp nào với địa vị của cô ta, sao cô ta có thể xuống tay với cô chứ? Hơn nữa sao Trình Oánh Oánh lại chắc chắn rằng mình sẽ cảm thấy hứng thú.

“Cô Tô nhanh lên, mau đến trường quay số hai đi.” Một biên đạo vội vã đến nói với Tô Duyệt, Tô Duyệt gật đầu, nhìn thoáng qua tên tiếng anh trong tập tài liệu rồi bước ra.

Vậy mà khi bước vào phòng, nhìn thấy người đến thì Tô Duyệt liền sững sờ.

Người nọ mặc âu phục màu bạc, đeo kính đen không gọng, trên mặt vẫn là nụ cười nho nhã, người này cô không hề quên!

“Học trưởng!” Tô Duyệt không nhịn được nhẹ giọng gọi, người đàn ông đứng cách đó không xa ôn hoà cười với cô, báo cho cô dưới sân khấu vẫn có người đang nhìn, lúc này Tô Duyệt mới chú ý đến, liền luống cuống mặt đỏ hết cả lên.

Thì ra người trong tập tài liệu đem tài chính Châu Á đùa giỡn ở trong lòng bàn tay lại là đàn anh trung học của cô, Đường Văn Thanh.

Trước kia lúc lên trung học, số học vẫn luôn là vấn đề khó khăn với cô, vì vậy mỗi ngày sau khi tan học cô đều phải ở lại trường tự học, một lần Học trưởng đi ngang qua phòng học của cô, thấy bên trong có một cô nhóc gãi đầu khổ sở suy nghĩ thì không khỏi cảm thấy thú vị, liền ‘thiện tâm đại phát’, chủ động dạy học cho đàn em, không ngờ cứ thế mà dạy được hai năm liền.

Sau đó, Đường Văn Thanh được gửi đến Mỹ học, hai người liền mất liên lạc, không ngờ sáu năm sau lại gặp lại nhau trong tình cảnh này.

Lần phỏng vấn này cả người Tô Duyệt rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, còn Đường Văn Thanh vẫn mang theo nụ cười nho nhã ấy, cho dù Tô Duyệt có hỏi những vấn đề hơi thái quá anh cũng không biến sắc vãn hồi lại cục diện, cả buổi phỏng vấn trong mắt người khác xem ra hết sức thành công.

Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, Tô Duyệt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước đến trước mặt Đường Văn Thanh, nở nụ cười thaoir mái nói, “Học trưởng, sao anh lại về đây?”

“Bên ngoài mệt mỏi quá, nên muốn quay về, không ngờ nhóc con năm đó đã lớn như vậy rồi.” Đường Văn Thanh vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Tô Duyệt, “Mới vừa về nước đã thấy các màn hình lớn quanh Lạc thành chiếu đầy các buổi phỏng vấn của em, thế mới biết giấc mơ của cô nhóc lúc nào cũng la hét muốn trở thành ngôi sao đã trở thành sự thật rồi!”

Tô Duyệt sờ sờ mũi, trợn mắt nhìn Đường Văn Thanh một cái, “Học trưởng, anh lại trêu em rồi.”

Đường Văn Thanh nhìn cô gái trước mặt, chợt cảm thấy như lại được trở về sáu năm trước, cô gái mang theo nụ cười nhàn nhạt vẫn gọi anh là Học trưởng.

“Học trưởng, để em mời anh ăn cơm trưa, coi như là cố gắng hết sức làm chủ nhà tận tình, anh có định cho em mặt mũi nào không đây?”

Đôi mắt trong suốt thoáng hiện lên ý cười giảo hoạt, Đường Văn Thanh không khỏi cười khẽ một tiếng, “Mặt mũi của học muội tất nhiên là anh phải cho rồi.” Hai người nói xong liền ra khỏi công ty.

“Bé con đã có người mình thích chưa?” Đường Văn Thanh nhẹ hỏi, vậy mà cô gái trước mắt liền nhìn về chỗ khác, hiển nhiên là đang không chú ý.

“Ninh Duệ Thần, anh không nghỉ ở nhà cho tốt đi, đến đây làm gì?” Tô Duyệt chạy nhanh đến trước mặt Ninh Duệ Thần, đôi mắt trong suốt tràn đầy lo lắng.

Ninh Duệ Thần híp mắt, đôi mắt thâm sâu quan sát cô và người đàn ông đằng sau, sau đó nở một nụ cười.

Mà nụ cười này hoàn toàn không giống như nụ cười ôn hoà cưng chiều mà Tô Duyệt thường thấy, mà là âm trầm, thấm đẫm sự lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.