Ninh Duệ Thần cúp điện thoại, quay đầu nói với Tô Duyệt, “Anh đưa em về nhà trước.”
“Không cần đâu, anh có việc thì anh đi trước đi, nơi này cũng gần nhà, em có thể về một mình.” Tô Duyệt xoay đầu qua một bên, bây giờ cô chỉ muốn cách xa thật xa người đàn ông này.
Trong ánh mắt sâu thẳm hiện lên ý cười, người đàn ông đột nhiên xoay người, thân hình cao ráo ngăn Tô Duyệt lần thứ hai, khuôn mặt đẹp trai của anh bỗng nhiên phóng to lên vô số lần ở trước mặt cô.
Tô Duyệt giật mình, nhìn người đàn ông trước mặt, cố làm vẻ bình tĩnh nói: “Tô Đông Thần còn đang đợi anh đấy, anh mau đi đi.”
Người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt, Tô Duyệt đành phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện người nào đó rời đi nhanh một chút.
“Thật sự không muốn để anh đưa về sao?” Giọng nói ấm thuần như rượu trong đêm đen bỗng nhiên vang lên, luồn khí ấm áp phả lên mặt cô gái, cảm giác ngưa ngứa từ làn da truyền thẳng vào tận đáy lòng cô.
“Nhìn vào mắt anh, nói cho anh biết, có muốn hay không?” Ninh Duệ Thần nói lại lần nữa.
Lời nói này cực kỳ mập mờ, cực kỳ khiến người ta suy nghĩ xa xôi, cộng thêm trong giọng nói của người đàn ông này có cảm giác đầu độc người khác, giống như âm sắc hoa lệ, không cần bất kỳ động tác tán tỉnh nào, vẫn có thể dễ dàng gợi lên dục vọng nguyên thủy của con người ta.
Ban đêm, là thời gian tốt đẹp của phạm tội, cũng là thời gian có khả năng xảy ra chuyện lớn nào đó.
Tô Duyệt nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng để cho mình duy trì bình tĩnh, đôi mắt trong suốt nhìn Ninh Duệ Thần, kiên định nói ra hai chữ, “Không cần”.
Dứt lời, chung quanh khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Hoa nhỏ lấm tấm rơi đầy trên đất, gió vừa thổi tới, hương hoa trong cánh hoa sẽ thổi tan trong bầu không khí này, quấy nhiễu lên dây thần kinh yếu ớt của người nào đó.
Ninh Duệ Thần hơi nhướng mày, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm cô gái dưới thân, ai cũng không nói chuyện, mặc cho thời gian chạy đua với sự kiên nhẫn.
Tô Duyệt như nằm ngay đơ trên mặt đất không hề nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng cực kỳ giống như chiến sĩ sắp hy sinh một cách vinh quang, tuyệt đối không có chút thái độ động tình.
Thời gian tí tách qua đi, hai người như hai bức tượng điêu khắc duy trì tư thế ban đầu, giống như đã qua một thế kỷ, cuối cùng người đàn ông gật đầu một cái, “Được, về đến nhà thì gửi tin nhắn cho anh.” Lập tức làm như không có chuyện gì đứng dậy đi về phía trước.
Nghe xong lời này, Tô Duyệt thở ra một hơi, phủi phủi mông vội vàng đứng dậy, nhưng không ngờ, vừa mới bước đi một bước, người đàn ông đằng trước bỗng nhiên xoay người lại, môi của hai ngươi, cứ như vậy mà thản nhiên chạm vào nhau.
Gió hơi thổi lên, cô gái mặc nhiên để mấy sợi tóc tự do tung bay, bởi vì một nụ hôn bất thình lình này, đôi lông mi dày bỗng nhiên run rẩy.
Nụ hôn này, cực kỳ, cực kỳ nhẹ, nhưng Tô Duyệt lại nhất thời sửng sốt.
Đôi mắt sâu thẳm hài lòng liếc cô gái trước mặt một cái, kéo tay cô, dẫn cô ra ngoài.
Đến cửa khách sạn, rốt cuộc Tô Duyệt cũng phục hồi lại tinh thần: “Em đến bệnh viện thú y trước.” Sau đó, không đợi Ninh Duệ Thần trả lời, cô lập tức lách qua phải đi thẳng về phía trước.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, dường như không nhìn thấy bậc thang phía trước, Tô Duyệt đột nhiên bị vấp, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.
Sau lưng, Ninh Duệ Thần lắc đầu bật cười, anh biết ngay, lúc ngẩn người cô nhóc này lợi hại hơn bất kỳ ai.
Đôi mắt thâm sâu nhìn theo bóng dáng lảo đảo biến mất trong tầm mắt của mình của mình, lúc này mới xoay người đi tới bãi đậu xe.
Đến bệnh viện thú ý, Tô Duyệt đi thẳng vào, nhưng vừa mới vào trong, lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở trước mặt mình, trong ngực anh ấy đang ôm chú chó xám nhỏ mà cô đưa tới.
“Học trưởng?” Tô Duyệt lên tiếng dò xét, Đường Văn Thanh xoay người lại, trong mắt thoáng qua một chút kinh ngạc, “Tiểu Duyệt, sao em lại ở đây?”
“Em thấy chú chó xám này bị thương ở ngoài đường, cho nên đưa nó tới đây, là chó anh nuôi sao?” Tô Duyệt đi tới trước mặt Đường Văn Thanh, sờ sờ vào bộ lông của chú chó.
Đường Văn Thanh lắc đầu một cái: “Không phải, anh đi ngang qua đây, cho nên tiện đường vào xem một chút”
“Vừa mới về nước chưa được mấy ngày, anh đã muốn nuôi thú cưng rồi hả?” Tô Duyệt cười nhẹ nói.
Đường Văn Thanh cười cười, sờ sờ chú chó nhỏ lười biếng nằm một chỗ, cũng không lên tiếng giải thích.
Sở dĩ tới đây, chẳng qua anh đột nhiên nhớ tới lúc trước có tới đây cùng cô mấy lần.
Năm lớp 11, bởi vì dạy thêm cho cô nên hai người thường xuyên tan trường rất muộn, khi đó trời nhá nhem tối, anh lo lắng cô đi một mình trên đường không an toàn, nên cố ý đưa cô về nhà.
Khi đó Đường Văn Thanh mới phát hiện, cô bé này liên tục cúi đầu, đôi mắt tròn xoe vòng tới vòng lui, càng không ngừng nhìn tất cả các ngõ hẻo lánh.
Mới đầu anh chỉ tò mò, sau đó mới phát hiện, chỉ cần thấy chó con hay mèo con bị thương, cô sẽ cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy nó, lập tức đưa đến bệnh viện thú y, gặp chó mèo lang thang thì cô đưa về nhà nuôi mấy ngày sau đó đưa đến trung tâm cứu trợ.
Còn nhớ có lần, khi cô ôm mèo con bị thương, thần sắc trong mắt càng chuyên chú hơn, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, ánh sáng mặt trời ấm áp bao quanh người cô, có lẽ ngay thời khắc đó, tim của anh cũng rơi thẳng vào người cô rồi.
Nhưng, anh vẫn chưa bao giờ kịp thời thổ lộ tình cảm của mình, Đường Văn Thanh biết, một khi nói ra những lời đó, tình cảm giữa bọn họ có thể trở nên không đơn thuần nữa, nếu bị cô cự tuyệt, như vậy ngay cả cơ hội làm bạn với cô anh cũng không có.
Vì vậy, Đường Văn Thanh vẫn lựa chọn im lặng, nhưng không nhờ, lúc gặp lại nhau cô đã trở thành vợ của người khác.
“Học trường, anh đang suy nghĩ gì vậy?” Giọng nói trong trẻo bỗng nhiên cắt đứt suy nghĩ của Đường Văn Thanh, Tô Duyệt ôm lấy chú chó xám từ trong tay Đường Văn Thanh, giúp nó chải lông.
“Không có gì, trời không còn sớm, anh đưa em về nhà”. Đường Văn Thanh cười cười, đè nén tất cả cảm xúc lại trong đáy mắt.
Tô Duyệt ôm chú chó đang run lẩy bẩy, sóng vai cùng với Đường Văn Thanh đi trên phố không người, hai người không nói một lời, cứ lẳng lặng mà đi.
“Tiểu Duyệt, lần trước anh tìm em còn có một việc chưa nói cho em biết, chỉ là anh không có cơ hội.” Đường Văn Thanh bỗng nhiên dừng bước, nhìn Tô Duyệt nói.
“Dạ?” Tô Duyệt đáp một tiếng, trong đêm tối đôi mắt trong suốt kia càng sáng rực hơn, khiến cho Đường Văn Thành có chút không đành lòng nói ra.
“Tiểu Duyệt, anh gặp mẹ em rồi.” Đường Văn Thanh nhìn vào mắt Tô Duyệt nói.
Tô Duyệt ngập ngừng một chút, tay ôm chú chó nhỏ bỗng nhiên nắm chặt, hồi lâu sâu, mới nói: “Bà ấy có khỏe không?”
“Rất tốt, hiện giờ đang dạy một trường đại học ở Mĩ.”
Ở Mĩ, Đường Văn Thanh rất ít đi siêu thị, có đi cũng chỉ mua chút đồ sinh hoạt thường ngày, có một lần đột nhiên có người đưa một túi khoai tây chiên đến trước mặt anh, dùng tiếng Trung hỏi, khoai tây chiên này có mùi vị gì, anh liền nói nó có vị cây thìa là, sau đó anh mới phát hiện người hỏi thăm anh chính là mẹ của Tô Duyệt.
Triệu Tuyết Nhu nói rất nhiều với anh, ví dụ như cảm ơn anh năm đó đã giúp Tiểu Duyệt học thêm, sao cháu lại ở đây, vân vân mây mây... Đường Văn Thanh cũng không hỏi nhiều, sau đó nhờ người đi điều tra mới biết, nhà họ Tô đã xảy ra chuyện lớn.
Vì vậy, ở Mĩ anh xử lý tất cả mọi chuyện trong thời gian ngắn nhất, cẩn thận giải quyết xong sau đó giao cho thư ký xử lý, anh chỉ muốn mau chóng trở về, làm bạn tốt ở bên cạnh cô.
Nhưng không ngờ, thời gian vô tình, cuối cùng anh vẫn về trễ.
Tô Duyệt đứng lẳng lặng ở nơi nào đó, mắt hơi rủ xuống, che giấu tất cả cảm xúc.
Người phụ nữ đó, quả thật giống như trước đây, cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
“Nếu như em muốn gặp bà ấy, anh có thể sắp xếp….”
“Bây giờ bà ấy sống tốt là được rồi.” Tô Duyệt cắt đứt lời của Đường Văn Thanh, thản nhiên nói.
Năm đó, bà lặng lẽ biến mất, dứt khoát như vậy, trong lòng cô sao không khó chịu được chứ? Nhưng, Triệu Tuyết Nhu vẫn là mẹ của cô, mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống riêng, còn Triệu Tuyết Nhu cũng như vậy.
Bà theo đuổi tự do của một người phụ nữ nên có, nhưng cùng lúc đó bà cũng mất đi trách nhiệm làm mẹ.
Tô Duyệt hiểu bà, nhưng, không có nghĩa là cô sẽ tha thứ cho bà.
Tô Lê Đông nói cho cô biết, Triệu Tuyết Nhu có nổi khổ tâm, nhưng vẫn không nói ra đó là nổi khổ gì, khổ tâm vì cái gì.
“Đây là địa chỉ của bà ấy, nếu như một ngày nào đó em muốn đi, vậy cứ đi đi.” Không để cho cô cự tuyệt, Đường Văn Thanh lập tức xé một tờ giấy đã sớm ghi địa chỉ lên đó nhét vào trong tay Tô Duyệt, “Đêm khuya rồi, anh đưa em về.”
“Vâng.” Tô Duyệt gật đầu một cái, giữa hai người lại tiếp tục im lặng.
“Học trưởng, em tới rồi, anh cũng nên về sớm một chút.” Tô Duyệt cưới nói, đối với Đường Văn Thanh cô vẫn một lòng cảm kích anh, những năm học cấp ba nếu không có anh giúp đỡ, cô sợ rằng mình thật sự không có khả năng đậu đại học.
Còn có, anh đã cho cô biết Triệu Tuyết Nhu hiện đang sống rất tốt….
“Ừm”. Đường Văn Thanh nhàn nhạt đáp một tiếng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nho nhã, Tô Duyệt xoay người, đi vào bên trong.
“Tiểu Duyệt!” Người đàn ông phía sau đột nhiên hô lên, Tô Duyệt xoay người, đi tới trước mặt Đường Văn Thanh, “Còn có chuyện gì nữa sao học trưởng?”
Đường Văn Thanh nhìn vào đôi mắt mang theo chút nghi hoặc, tay không tự giác mà vươn ra, lời vừa đến cổ họng trăm chuyển ngàn xoay, cuối cùng nuốt trở về, ánh trăngmông lung, hoàn hảo che đậy mọi cảm xúc trong mắt.
“Mấy ngày này rất dễ bị cảm lạnh, tự chăm sóc bản thân cho tốt.” Vẫn là giọng điệu của một học trưởng quan tâm cô như trước, anh vươn tay ra không có ý xoa má cô mà chỉ là vén vài sợi tóc rơi trên má ra sau tai cô.
Tô Duyệt nghe xong, vẻ mặt nghi hoặc im lặng biến mất, cười đáp, “Cám ơn học trường quan tâm, anh cũng phải tự chăm sóc mình thật tốt đó.”
“Ok.” Đường Văn Thanh gật đầu, Tô Duyệt trực tiếp đi thẳng về phía trước, nhưng lại không phát hiện bóng dáng sau lưng mình, vẫn chưa hề rời đi.
Sau khi mở cửa, trong nhà vẫn tối đen như mực, rất rõ ràng, Ninh Duệ Thần vẫn chưa về.
Tô Duyệt không vội thay quần áo mà uống một hộp sữa bò lấp bụng trước, sau đó ôm chú chó đi vào trong, lấy thức ăn dành cho chó vừa mới mua ra, đút cho nó ăn một chút.
Xoay người cuộn mình trong ghế sô pha, tùy tay sờ vào túi áo thì đụng phải tờ giấy Đường Văn Thanh đưa cho cô, Tô Duyệt nắm tờ giấy trong tay, đi tới thùng rác, không thèm nhìn liền ném vào trong, thế nhưng, qua nửa phút, cô nhặt nó lên để vào lòng bàn tay, khẽ thở dài.
Mở ra, là một hàng địa chỉ, mẹ của cô và Tô Đông Thần đang ở đó, thậm chí Tô Duyệt có thể tường tượng ra, bây giờ Triệu Tuyết Nhu vẫn không tim không phổi cười to, thích trồng hoa trồng cỏ, thích cầm quả trứng gà đứng ở dưới ánh nắng mặt trời chói chang trên đường phố xem thử có rán thành ốp la hay không, cuộc sống của bà ấy vĩnh viễn tràn ngập vui vẻ.
Mặc dù cô vẫn luôn không tin Triệu Tuyết Nhu vì chuyện có biến mà đột ngột rời đi, bà ấy không phải là người như vậy, nhưng ngày này sang tháng nọ, tất cả tin tưởng cuối cùng bại bởi hiện thực.
Tô Duyệt đứng lên, cầm tờ giấy bỏ vào trong tủ đầu giường, thuận tay cầm một quyển sách có tựa “Sinh mệnh không thể dễ dàng thừa nhận”.
Ở trong lòng Triệu Tuyết Nhu, cô và Tô Đông Thần, có phải bà không thể dễ dàng thừa nhận, cho nên lựa chọn rời đi không?
Đêm lạnh như nước, ánh đèn trong phòng quá sáng ngược lại khiến cả căn phòng trở nên trống trãi, Tô Duyệt tắt bớt đèn, chỉ để lại ngọn đèn nhỏ màu cam ở trên đầu giường, nằm vùi trên giường đọc sách.
Khi Ninh Duệ Thần trở về, liền nhìn thấy cô gái cong nửa đầu gối, trong tay cầm cuốn sách, nhưng người thì đã ngủ.
Cô gái nhíu chặt mày, đôi môi mím lại, cho thấy lúc này cô đang nằm mơ cũng không phải là giấc mơ vui vẻ gì.
Thân hình cao ráo chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, trong đôi mắt sâu thẳm tồn tại sự mệt mỏi không thể nào che giấu được, ngón tay thon dài vô thức xoa xoa mi tâm cô, vuốt lên chữ Xuyên (川).
Sau khi anh rời khỏi chỗ của Thẩm Tuấn Ngạn thì lập tức chạy đến bệnh viện quân đội, Ninh Hạc Hiên nằm trên giường bệnh, khắp người ông cắm đầy ống truyền nước, tựa như người bình thường, đối với Tử Thần không có chút chống cự.
Qua nhiều năm như vậy, anh ở bên ngoài một mình ra sức làm, vốn tưởng rằng đối với Ninh Hạc Hiên chỉ có hận thù, nhưng không ngờ, nhìn thấy ông yếu ớt nằm trên giường bệnh, một khắc kia, hận thù trong lòng lại thần kỳ biến mất.
Nếu một người không quan tâm đến người nào đó, thì sẽ không có hận, nguồn gốc của hận phần lớn chính là từ yêu.
Trong lòng Ninh Duệ Thần rất khó chịu, anh cho rằng thời gian đã tôi luyện anh, anh có thể đơn độc mà đối đầu, nhưng khi đó, Ninh Duệ Thần đột nhiên phát hiện, anh không có tí sức lực nào.
Một khắc đó, anh rất muốn nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn này, vì vậy, anh lái xe với tốc độ lên đến 250km/h, chạy như bay về nhà.
Dưới ngọn đèn nhỏ màu cam phát ra ánh sáng yêu ớt, lẳng lặng chiếu sáng cả phòng ngủ, anh đèn rất êm dịu, anh nhẹ nhàng lất quyển sách ra khỏi tay cô, đắp kín mền lông lên người cô, nhưng vào lúc này, Tô Duyệt nhíu mày, mở mắt ra.
“Anh về rồi à.” Tô Duyệt vừa xoa xoa mắt vừa nói, vừa rồi mặc dù cô đã ngủ, nhưng ngủ không được sâu, không như lúc anh ở bên cạnh cô, cô ngủ rất yên lành.
Ninh Duệ Thần gật đầu, “Con chó nhỏ như thế nào rồi?”
“Cũng khỏe lên chút rồi, mấy ngày nữa là có thể chạy nhảy như cũ.” Tô Duyệt lên tiếng, ngước mắt hỏi Ninh Duệ Thần, “Chuyện ở chỗ Thẩm Tuấn Ngạn sao rồi?”
“Trần Vân vẫn chưa về, cô ấy rất ít tiếp xúc với người khác, không ai biết cô ấy đi đâu, cho nên bây giờ chỉ có thể đợi. Tiệc đính hôn ngày mai không hủy bỏ, buổi tối vẫn cử hành bình thường.” Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, Thẩm Tuấn Ngạn làm như vậy, chính là vì anh đang đánh cược, đánh cược xem Trần Vân có xuất hiện hay không.