Đốm lửa nhỏ lốp bốp vang lên, lúc này đôi mắt trong suốt đã có chút ngà ngà say, đối với lời nói của anh không biết nghe lọt được mấy phần, ánh mắt hơi mê mang nhìn người đàn ông đang nắm lấy cánh tay mình, giống như
đang chậm rãi tiêu hóa những lời anh vừa nói.
Cô gái lúc nãy gọi Tô Duyệt đi khiêu vũ quay lại nhìn, cười mập mờ, buông Tô Duyệt ra, một mình lặng lẽ rời đi.
“Phụ trách? Phụ trách như thế nào?” Rốt cuộc Tô Duyệt cũng lý giải được, cô
nghi hoặc nhìn Ninh Duệ Thần, tựa như một đứa bé ngây thờ đang đợi thầy
giáo cho đáp án.
Nhưng, còn chưa chờ Ninh Duệ Thần trả lời, đôi
mắt của Tô Duyệt đột nhiên sáng bừng, bàn tay nhỏ bé chỉ lên bầu trời,
“Nhìn kia, pháo hoa.”
Nơi này không có nhà cao tầng, trong bầu
trời đêm, pháo hoa xinh đẹp trong nháy mắt nở rộ giữa nền trời, thắp
sáng trọn cả đêm tối.
Nhưng Ninh Duệ Thần lại phát hiện, mặc dù
người bên cạnh thích xem pháo hoa, nhưng lại lấy tay bịt lỗ tai, mỗi lần pháo hoa nở rộ cô đều sẽ lùi về sau mấy bước, đồng thời mắt cũng nhắm
chặt lại, sau đó sẽ khiếp đảm mở ra.
Con bé này, rõ ràng rất sợ
tiếng vang của pháo hoa lúc bắn lên, nhưng lại thích khung cảnh lúc pháo hoa nở rộ trên không trung, thật là mâu thuẫn mà.
Rất nhanh,
pháo hoa chỉ bắn trong thoáng chốc, cũng chỉ là một thời gian ngắn, bầu
trời đêm lại trở lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
“Sao nhanh như
vậy đã hết rồi?” Tô Duyệt cong môi bất mãn nói, hiển nhiên không thỏa
mãn với mãn pháo hoa mỹ lệ nhưng chỉ trong chốc lát ấy.
“Đứng yên ở đây đừng có làm loạn, chờ anh một chút.” Ninh Duệ Thần dặn dò Tô Duyệt, rồi xoay người đi đến bên đống lửa.
Tô Duyệt nhìn theo bóng anh, lúc này Ninh Duệ Thần đang nói chuyện với một người dân bản xứ, còn người kia nghe xong thì mặt mày lập tức hớn hở,
làm dấu “OK” với Ninh Duệ Thần rồi nhanh chóng rời đi.
“Đi thôi.” Ninh Duệ Thần đi đến bên cạnh Tô Duyệt, kéo cô đi đến chỗ không có người.
Hai người đi đến một sân cỏ thì ngồi xuống, Ninh Duệ Thần cởi áo khoác trải lên cỏ, như vậy, cỏ sẽ không thể đâm vào người Tô Duyệt.
“Anh
dẫn em đến đây làm gì?” Tô Duyệt gật gù hả hê hỏi, người đàn ông không
nói chuyện, chỉ lấy tay che lỗ tai của Tô Duyệt rồi quay đầu nhìn lên
bầu trời.
Bỗng nhiên, bầu trời vốn đã khôi phục lại yên tĩnh thì
chợt xuất hiện những chùm pháo hoa chói sáng, một cái vừa tan, một cái
khác lại tiếp tục nở rộ, giống như vĩnh viễn sẽ không khiến cho bầu trời tĩnh mịch.
Anh cố ý để người kia chạy đến một nơi khá xa nơi này bắn pháo hoa, hơn nữa anh che lỗ tai Tô Duyệt lại nên Tô Duyệt không
còn sợ tiếng vang này nữa, qua một hồi lâu, lại nheo mắt thưởng thức.
“Thật là đẹp.”
Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô gái, Ninh Duệ Thần không nhịn được hỏi cô: “Rất thích pháo hoa sao?”
Anh cho rằng Tô Duyệt không thích pháo hoa, dù sao, vẻ đẹp của nó cũng quá ngắn ngủi.
“Vâng, mặc dù thời gian để nó tỏa sáng rất ngắn, nhưng đủ để chứng minh nó có đủ dũng khí.”
“Ở trong mắt của em, pháo hoa chính là người tình của bầu trời, mặc dù có
sao sáng làm bạn, nhưng bầu trời quá lớn, các ngôi sao không có cách nào khiến bầu trời bớt cô độc, cho nên pháo hoa đến, chỉ cần bầu trời cảm
thấy rất khổ sở, pháo hoa sẽ xuất hiện bên cạnh nó, bầu trời sẽ không
khó chịu nữa. Sự tồn tại của nó chính là để bầu trời không cô đơn, hoàn
thành sứ mạng, pháo hoa sẽ hài lòng biến mất.”
Tô Duyệt gật gù đắc ý bình luận, lúc này đã say rượu nên cô chỉ đơn thuần nói ra suy nghĩ trong lòng mình mà thôi.
Trong đôi mắt thâm sâu thoáng qua chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một cách giải thích như thế.
Pháo hoa tồn tại, là vì khiến bầu trời không còn cô đơn nữa.
“Anh Ninh, có anh ở bên cạnh em, cảm giác này, thật là tốt.” Cô gái bên cạnh đột nhiên nghiêng đầu, nói với Ninh Duệ Thần một câu không đầu không
cuối, đôi mắt trong suốt vì say mà nhìn chằm chằm người đàn ông đối
diện, lúc này cô đang rất nghiêm túc.
Tất cả những hoang mang
nhất thời bởi vì câu nói này mà tan thành mây khói, mặc dù một câu nói
không thể hiện cho điều gì, thế nhưng, khi anh nghe được lại cảm thấy vô cùng hài lòng.
Những lời này, đã bị anh tự động hiểu thành, anh Ninh, em hy vọng cả đời này anh đều có thể ở bên cạnh em.
“Buồn ngủ quá.” Trong lúc Ninh Duệ Thần đang suy nghĩ lung tung, cô gái bên
cạnh đã vô thức ngả đầu lên vai anh, lông mi thật dài dưới ánh sáng của
pháo hoa vụt sáng, tựa như những cánh bướm đang muốn bay dừng lại trên
hàng mi.
Ninh Duệ Thần vươn tay ra đang muốn ôm eo đưa cô vào phòng nghỉ ngơi.
Nhưng, vào lúc này, người trong ngực đột nhiên “cọ sát” đứng lên, nhảy ra xa cách anh ba bước chân.
“Không thích ôm, anh cõng em đi.” Tô Duyệt ăn vạ nói, giang rộng hai tay, chờ Ninh Duệ Thần cõng lên lưng.
Trong đêm tối, mắt cô gái sáng như sao, làm nũng với người đối diện, sau khi
cô say rượu, lúc này cũng không hề có phòng bị với người khác, nào có
dáng vẻ cậy mạnh lúc phát sốt nửa đêm hôm qua.
Thật là một phụ nữ giỏi thay đổi.
Rồi lại khiến anh cam tâm tình nguyện dúng túng bất kì dáng vẻ nào của cô.
“Lên đi.” Ninh Duệ Thần quay lưng lại, khom nửa người, nhưng hồi lâu sau, phía sau anh vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Đang muốn quay lại xem một cô nhóc kia có say khướt hay không, thì đột nhiên nghe thấy đắng sau hét to một tiếng, “Em tới đây”. Ngay sau đó cô gái
dùng tư thế chó trèo nhảy lên lưng của anh.
“Ha ha, thật là thoải mái mà.” Tô Duyệt cọ cọ trên lưng Ninh Duệ Thần, chép miệng nói.
Tô Duyệt dán chặt lên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, nửa tỉnh nửa say khiến cô xem đây như là giường của mình rồi.
Thân thể nhỏ nhắn không an phận ở trên lưng của anh, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được sự mềm mại ở trước ngực cô đang không ngừng cọ xát.
Nhưng mà, Ninh Duệ Thần lại không có một chút dục vọng nào, anh chỉ muốn hưởng thụ sự ấm áp lúc này mà thôi.
Tô Duyệt, anh cũng muốn như vậy, cả đời ở bên cạnh em.
Chỉ cần em nguyện ý...
Đường trở nên rất dài rất dài, gió nhẹ nhàng phất qua, tiếng thở đều nho nhỏ, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm mấy câu mơ hồ không rõ, anh lẳng lặng nghe,
tuy biết rằng cô gái này vốn không biết mình đang nói gì, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp trả.
Sáng sớm, khi Tô Duyệt tỉnh lại, Ninh Duệ Thần đã không còn ở trong phòng.
Tô Duyệt vỗ vỗ trán mình, thật là đau, toàn thân đều choáng váng, hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô chỉ nhớ mình đến làng du lịch vịnh Lam Hải với Ninh Duệ Thần, sau đó
lại có người mời cô khiêu vũ, cô cũng đi, sau đó lại uống một chút rượu, sau đó... cái gì cũng không nhớ nữa.
Tất nhiên Tô Duyệt biết
tính mình khi có rượu vào, mấy tháng trước cô cũng náo loạn ở quán rượu
như vậy một lần, mặc dù Ninh Duệ Thần không nói cho cô biết mọi chuyện,
nhưng mình có bao nhiêu cân lượng, cô vẫn biết rất rõ ràng.
Thay
quần áo xong, sau khi rửa mặt qua quýt, Tô Duyệt đi xuống cầu thang thì
nhìn thấy Ninh Duệ Thần đang ngồi trước bàn ăn nhìn điện thoại di động,
trên bàn đã bày điểm tâm của hai người.
Thoạt nhìn Ninh Duệ Thần
không có khác bình thường là bao, nhưng người làm chuyện xấu trước giờ
luôn chột dạ, lúc này thấy Ninh Duệ Thần, Tô Duyệt chỉ muốn nhanh chóng
chạy đi, tránh cho anh đi đến đối chất chuyện gì đó.
Đôi mắt thâm thúy chợt nhìn thoáng qua, liền thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang thận trọng đi ra khỏi cửa.
Che lại ý cười trên khóe môi, Ninh Duệ Thần đặt điện thoại xuống bàn, nhìn
cô đang muốn chạy trốn, ôn hòa nói , “Tiểu Duyệt, đang chuẩn bị đi đâu
đấy?”
Lúc này, Tô Duyệt muốn im hơi lặng tiếng chạy trốn, đã là chuyện không thể nào.
Thấy kế hoạch của mình thất bại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời tiu nghỉu,
nhưng khi Tô Duyệt ngẩng đầu lên thì thoáng chốc đã trở lại nụ cười sáng lạn.
“Chào buổi sáng, anh Ninh, thật là trùng hợp mà, không ngờ
anh lại ở đây, ha ha.” Tô Duyệt ngượng ngùng cười, nỗ lực thể hiện như
không có chuyện gì xảy ra, nhưng đến chính cô cũng cảm thấy nụ cười của
mình lúc này có bao nhiêu phần giả tạo.
Người đàn ông cũng không vạch trần cô, hùa theo lời Tô Duyệt nói: “Đúng vậy, thật là trùng hợp.” Nếu không thì em đã trốn rồi.
“Lại đây ăn điểm tâm đi.” Ninh Duệ Thần vẫy tay với Tô Duyệt, báo cho cô biết mình đã sớm làm xong điểm tâm rồi.
“Vâng.” Tô Duyệt gật đầu, trong lòng hơi thấp thỏm ngồi xống, bởi vì khẩn
trương mà hai tay xoắn lại một chỗ, đôi mắt trong suốt lúc này có chút
né tránh, khóe mắt hơi nhìn thoáng qua thì liền thấy miệng người đàn ông đối diện có dấu vết bị người cắn.
Cô gái vốn đang thấp thỏm nhất thời đoán ra được đại khái, đầu nhỏ lại càng chôn thấp hơn.
Nhưng, Tô Duyệt không lấy được câu trả lời vẫn ôm chút lòng mong chờ vào vận may.
Có lẽ... Cô không gây ra chuyện gì đâu nhỉ?
“Anh Ninh, miệng của anh bị sao vậy?” Cuối cùng cũng không nhịn được, Tô
Duyệt thận trọng hỏi, rồi lại vì chột dạ mà giọng nói càng trở nên lí
nhí.
Người đàn ông nhướng mày, đôi mắt thâm sâu không biến sắc
liếc nhìn Tô Duyệt có tật giật mình, thản nhiên nói, “Bị một cọc gỗ
cắn.”
Cọc gỗ sao có thể cắn người chứ? Người đàn ông này là đang rõ ràng biến tướng nói cho cô biết, cô chính là đầu sỏ gây nên.
Đầu Tô Duyệt lại càng chôn thấp hơn, cũng không tiếp tục tự đi tìm mất mặt, chỉ biết múc chào vào trong miệng, Ninh Duệ Thần cũng không nhiều lời,
có một số thứ, vạch trần ra rồi thì sẽ không còn gì hay nữa.
Còn
dư lại hai ngày, Ninh Duệ Thần đưa cô đi cưỡi ngựa, trượt tuyết, chơi
bóng bàn, Tô Duyệt rất ham chơi, mặc dù đối với mấy trò này một chút
cũng không biết. Lúc trượt tuyết thậm chí còn té ngã lộn mấy vòng, nhưng cũng không kêu đau, phủi mông một cái rồi tiếp tục khiêm tốn học hỏi
Ninh Duệ Thần.
Hơn nữa cô vốn có điều xấu hổ với anh, cho nên Tô Duyệt càng đối với Ninh Duệ Thần nói gì nghe nấy, bảo sao làm vậy.
Bất tri bất giác, sáng mai Tô Duyệt phải trở về Lạc Thành, còn Ninh Duệ Thần cũng phải đến thành phố A.
Buổi tối, Ninh Duệ Thần và Tô Duyệt đến hồ nước nóng tắm, chơi nhiều ngày
như vậy, ngâm suối nước nóng vừa đúng có thể xua tan mệt mỏi.
Mà lúc này, giống như ông trời cố ý muốn thành toàn cho hai người, trong hồ nước tắm chỉ có mỗi hai người họ.
Dĩ nhiên, Tô Duyệt tuyệt đối sẽ không lựa chọn tắm chung một hồ với Ninh Duệ Thần, còn Ninh Duệ Thần cũng không cưỡng cầu.
Tô Duyệt ngồi trong hồ, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy một người khác đang nhắm mắt dưỡng thần ở hồ bên cạnh.
Mỗi buổi tối ở Lam Hải đều tổ chức đốt lửa trại, bên ngoài rất ầm ĩ, loáng
thoáng còn có thể nghe thấy âm thanh ồn ào. Còn người đàn ông kia, vẫn
ngoảnh mặt làm ngơ, hài lòng hưởng thụ sự thoải mái.
Lúc này hàng lông mi của anh rủ xuông, da thịt màu đồng như ẩn như hiện, cánh tay
cường tráng khoác lên hai bên bệ hồ, đầu hơi nâng, môi mỏng dưới sống
mũi thẳn tắp mím chặt, trong lớp sương mù lượn lờ bay quanh càng khiến
anh trở nên mê người.
“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói ôn thuần bỗng nhiên vang lên, trong nháy mắt kéo tinh thần Tô Duyệt trở về trong tốc độ ánh sáng.
“Anh muốn lên.” Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng, đôi mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, trong mắt thoáng qua ý cười.
Tô Duyệt cuống quít quay đầu đi, gương mặt đỏ hồng, lúc này tim đập càng nhanh hơn.
Đôi môi gợi cảm hơi nhếch lên, thậm chí Tô Duyệt có thể cảm nhận được ánh
mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào phần lưng của cô, cô chỉ có thể
vùi sâu hơn vào nước, nếu không phải sợ mình chết đuối, cô chỉ hận không thể chui đầu xuống luôn.
Lúc này, đối với cô mà nói, thật là đau khổ.
Sau lưng không hề có chút tiếng vang nào, trái tim Tô Duyệt thoáng cái lại thót lên tận cổ họng.
“Soạt” một tiếng, cho thấy người đàn ông đi ra khỏi hồ nước nóng, mặt Tô Duyệt càng đỏ hơn.
Chỉ là thấy anh đi ra khỏi chỗ tắm trên người vẫn còn đầy nước, thậm chí Tô Duyệt có thể tưởng tượng ra, lúc này phía sau cô, là mộtt bức mỹ nam đồ như thế nào.
Nước nóng trong hồ càng đốt nóng từng tầng lớp
trong lòng cô, rốt cuộc Tô Duyện cũng không chịu được nữa, xem chừng
Ninh Duệ Thần đã đi rồi, liền chuẩn bị quay đầu liếc mắt nhìn về phía
sau, nếu thật sự không có ai, liền đứng dậy rời đi.
Thế nhưng, vào lúc này...
“Xong chưa?” Giọng nói ôn thuần như rượu ngon chậm rãi vang lên bên tai Tô
Duyệt, vừa nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại vô số
lần ngay trước mặt mình.
Người đàn ông nhếch môi, hiển nhiên đang rất hài lòng với vẻ mặt ngây như phỗng của cô gái lúc mày, lẳng lặng
thưởng thức một hồi lâu mới nói. “Anh ở bên ngoài chờ em.”
“Vâng.” Tô Duyệt máy móc gật đầu một cái, nói nhanh.