Ban đầu, Tô Đông Thần nhờ Ninh Duệ Thần giúp đỡ xử lí vụ án này, dùng mười năm trong tù ngục
của Tô Thanh Dương để Phương Vận hả giận, dừng lại việc làm tổn thương
đến người nhà ông.
Nhưng nếu làm luật sư của Tô Thanh Dương, lần
này chắc chắn phải thua kiện, đại luật sư Ninh tất nhiên không tình
nguyện để nghề luật sư của mình trở nên không hoàn mỹ, nên đã làm làm
luật sư của Phương Vận .
Trong điện thoại im lặng không nói, Tô Đông Thần liền tự hiểu đáp án.
"Mặc dù chuyện này là do chúng ta đã thương lượng với nhau, nhưng rõ ràng
Phương Vận đã phá vỡ quy định ấy, nếu cô ta mượn cơ hội lần này để ngăn
cản tình cảm của cậu và Tô Duyệt, chỉ sợ đến lúc đó sẽ xảy ra tình cảnh
nữ chính vì hiểu lầm nam chính mà bỏ nhà ra đi hay xuất hiện trong phim
thần tượng đấy." Tô Đông Thần nửa đùa nửa thật nhắc nhở Ninh Duệ Thần.
"Tôi biết rõ cho nên tuyệt đối sẽ không để xảy ra những chuyện hiểu lầm như
vậy." Giọng nói của anh chắc chắn mà trầm ổn, "Cô ấy sẽ hiểu."
"Nếu ban đầu biết hôm nay sẽ có kết quả như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý làm luật sư của Phương Vận. Tô Đông Thần, bây giờ tôi không thể không nghi ngờ cậu làm như vậy là vì đã sớm có âm mưu trong lòng."
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười, Tô Đông Thần tránh nặng tìm nhẹ nói:
"Có lúc, tôi phát hiện tôi đây làm anh trai của con bé đã hai mươi tư
năm mà nhiều khi còn chẳng hiểu rõ nó bằng cậu đấy."
"Đây không
phải là hiểu, mà là quan tâm, cho nên tôi nguyện ý tiêu phí hết tâm
huyết để tìm hiểu mọi chuyện về cô ấy. Thôi, bây giờ có nói thì cậu cũng không hiểu, chờ đến khi cậu gặp được một người còn quan trọng hơn cả
bản thân cậu, cậu sẽ hiểu."
"Vậy tôi tình nguyện vĩnh viễn sẽ
không gặp được." Tô Đông Thần cười cười, "Một người còn quan trọng hơn
cả bản thân mình, nghe có vẻ chẳng tốt chút nào."
Ninh Duệ Thần
im lặng không nói, chuyện tình yêu không phải do con người quyết định là được. Anh cũng chưa từng nghĩ đến một ngày kia trong tương lai, anh sẽ
gặp được một người khiến anh nhiều lần phá giới hút thuốc, khiến anh khó chịu như vậy.
Nhưng chính vì hiểu được điều đó, giờ phút này lại làm cho anh càng thêm buồn khổ.
Cô ấy.... Sẽ thật sự không trách mình sao?
Ninh Duệ Thần cúp máy, lại hít mạnh một hơi, lúc này mới dập thuốc, xoay người, đi vào trong phòng ngủ.
Nhưng, ngoài cửa phòng ngủ, một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng ở nơi đó.
Đôi mắt đen như mực nhìn người đàn ông trước mặt, ánh sao sau lưng sáng chói, mà giờ khắc này lại ảm đạm không chút ánh sáng.
"Anh kể mọi chuyện cho em nghe để chúng ta xem có cách nào để giải quyết,
được không?" Tô Duyệt ngước mắt, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông trước mặt, nhẹ nhàng nói.
"Em không trách anh lừa em sao?"
Tô Duyệt lắc đầu, ánh mắt chỉ có sự thản nhiên, "Không trách, giống như
anh đã nói, thứ em ghét là sự bất lực của bản thân, nếu như em thật sự
có năng lực, như vậy mọi người cũng không cần giấu giếm em, đúng không?"
"Anh không nói chỉ vì không muốn để em biết, để em đau khổ, dù sao ván đã
đóng thuyền, có thế nào đi nữa thì không phải là điều em có thể thay đổi được, nếu như em cứ níu lấy chuyện này không buông tay, vậy không phải
em đang cố tình gây sự hay sao? Nhưng mọi chuyện lại khiến em hiểu ra
một điều, trước tiên em phải có năng lực bảo vệ bản thân thật tốt thì
mới có thể bảo vệ người mà em muốn bảo vệ."
"Người em muốn bảo vệ?" Ninh Duệ Thần nhướng mày, lập lại lời của Tô Duyệt.
"Đúng, người em muốn bảo vệ, cũng bao gồm cả anh, Ninh Duệ Thần." Tô Duyệt
nghiêm túc nói, từng chữ từng chữ biểu đạt rõ ý nghĩ của mình.
Trong đôi mắt thâm sâu quay cuồng cảm xúc giữ kín như bưng của bản thân.
Những năm gần đây, một mình anh tay trắng không tiền không quyền, tự tìm lấy giang sơn của bản thân mình, từ xưa tới nay chưa từng có ai nói
rằng sẽ bảo vệ anh.
Khi anh vẫn còn rất nhỏ, không ai nguyện ý
dùng sức mạnh của mình để bảo vệ một người có thể vĩnh viễn không thể
tìm thấy lối ra.
Khi anh từng bước từng bước trở nên mạnh mẽ thì càng không có ai không biết tự lượng sức mình nói với anh như vậy.
Hôm nay, người vợ nhỏ của anh lại dám nói phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến một ngày nào đó có thể bảo vệ được anh.
Hiện tại cô không có gì cả, vậy mà còn dám nói sẽ bảo vệ anh, thật là một cô nhóc không biết tự lượng sức mình!
Nhưng mà, cô không biết tự lượng sức mình, lại càng khiến anh thích hơn.
"Mùi thuốc lá trên người anh nồng quá, nếu còn như vậy, em sẽ chia phòng ngủ đấy." Tô Duyệt không hề biết lúc này Ninh Duệ Thần đang nghĩ gì, ngửi
ngửi, giả bộ cau mày nói, "Nếu như thật sự muốn hút thuốc lá, thì anh
nhai kẹo cao su đi, so với hút thuốc thì tốt hơn nhiều."
"Kẹo cao su? Lần trước ăn rất ngon."
Tô Duyệt không hiểu nhìn Ninh Duệ Thần, "Lần trước?"
Khóe môi gợi cảm nhếch lên bày ra một nụ cười thần bí, giọng nói khàn khàn
như dây đàn bị người khơi lên mang theo chút rung rung mê hoặc lòng
người, "Em đã quên rồi sao? Ở làng du lịch, khi anh hút thuốc em cũng
nói như vậy, sau đó, em nói cái này.... ăn ngon hơn...." Giọng nói đột
nhiên ngưng lại, thay vào đó là nụ hôn xâm nhập và nhiệt liệt.
"Ninh Duệ Thần, anh nói muốn kể chuyện kia cho em nghe ...." Lúc lấy hơi, Tô
Duyệt vội vàng nói, nghĩ cách kéo sự chú ý NinhDuệ Thần sang chỗ khác.
"Anh đồng ý lúc nào?" Trong ánh mắt thâm sâu thoáng qua một tia giảo hoạt,
vô tội nhìn cô gái trước mặt, cánh tay cường tráng giam cầm cô giữa mình và bức tường, trong đầu đã nhanh chóng nghĩ xem nên thử động tác nào có độ khó hơn.
"Anh...."
"Vợ ngoàn, đừng nóng giận, em cho
anh ăn no trước đã, chuyện này, anh sẽ từ từ nói cho em nghe sau." Đôi
môi gợi cảm hôn lên ánh mắt tức giận của cô, giọng nói trầm thấp mang
theo ý cười, trong màn đêm đen như mực khiến người ta dễ dàng phạm tội,
đầu độc như vậy quả thật rất khó làm người ta cự tuyệt..
Tay của
anh đã luồn qua áo ngủ đột nhiên nắm chặt eo thon của cô, hơi dùng sức
đã kéo cô về phía trước, hai chân thon dài thẳng tắp kẹp chặt eo của
người đàn ông, khóe môi gợi cảm nhếch lên một nụ cười hài lòng, bên
trong phòng, một màn kiều diễm lan tỏa khắp nơi....
Lúc
này, ở trong phòng bệnh nào đó thuộc bệnh viện quân đội, không khí có vẻ hết sức yên tĩnh, giờ phút này chỉ có thể nghe thấy tiếng ‘tích tắc’
trong khu vực quản lý chậm chạp mà vang vọng, bóng đêm mông lung, ánh
trăng xuyên qua cửa sổ dằng dặc chiếu vào.
Cô gái nằm trên giường bệnh chợt mở mắt ra, bên cạnh, Thẩm Tuấn Ngạn đang nằm sấp trên giường, trên khuôn mặt đẹp trai lúc này tràn đầy mệt mỏi, nhưng trong lúc ngủ,
anh vẫn nắm chặt tay cô.
Thế nhưng, cuộc đối thoại lúc chiều vô tình nghe thấy ngoài hành lang không cách nào khiến cô quên được.
"Tuấn Ngạn, đời này Trần Vân sợ rằng.... không thể mang thai được nữa."
"Tuấn Ngạn, con và con bé, thôi đi, nhà họ Thẩm chúng ta không thể không có người thừa kế...."
Thông qua ánh trăng, Trần Vân nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình, mặc dù
chỉ là chợt lóe rồi biến mất, thế nhưng đáy mắt lạnh lùng lại lóe lên
một chút nhu tình khiến người ta không có cách nào coi thường.
Ngay sao đó, cô gái quả quyết rút ống tiêm ra, rút bàn tay bị anh nắm chặt, yên lặng không một tiếng động rời khỏi bệnh viện.
***
"Em chuẩn bị từ chức." Tô Duyệt vừa ăn bánh bao vừa nói với Ninh Duệ Thần.
Ninh Duệ Thần gật đầu một cái, đáp án này cũng không khiến anh bất ngờ. Hôm
nay Tô Duyệt đã biết quan hệ giữa Phương Vận và Tô Thanh Dương, làm ở đó cũng chỉ khiến mình lúng túng thêm.
"Đã định làm ở đâu chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng đã làm nhiều cuộc phỏng vấn rồi, em nghĩ mình vẫn có một
chút danh tiếng, hẳn là không đến nổi không có công ty nào không để ý
đến em." Tô Duyệt cười nói với Ninh Duệ Thần, trong mắt đều là sự tự tin với tương lai.
"Anh đừng nói cho ông nội biết chuyện này, ông đã lớn tuổi rồi em không muốn làm ông lo lắng nhiều."
"Được, anh nghe theo em." Ninh Duệ Thần nhận lấy ly sữa tươi Tô Duyệt vừa mới
uống xong, lại rót đầy thêm một ly nữa , "Ngày hôm qua đã khiến em mệt
rồi, uống nhiều một chút, sữa tốt lắm đấy."
Tô Duyệt trợn mắt
nhìn Ninh Duệ Thần một cái, trên da thịt của cô, vết cũ ngày hôm qua
chưa mất, bây giờ lại thêm vết mới, mỗi một chỗ đều thề hiện rõ tối hôm
qua người đàn ông này dũng mãnh cỡ nào.
Kẻ đầu sỏ gây chuyện
không quan tâm, đặt ly sữa tươi xuống trước mặt Tô Duyệt, "Hôm nay đừng
đi tìm việc nữa, nhà hàng Túy Tiên mới ra mấy món ăn mới, trưa này dẫn
em đi ăn một bữa."
Vừa nghe đến ăn, Tô Duyệt gật đầu liên tục, món ăn ở nhà hàng Túy Tiên thật đúng là ăn một lần liền cả đời khó quên.
Nhưng mà....
"Anh không thể ăn cay, hay là thôi đi." Nhớ lại thói quen ăn uống của Ninh
Duệ Thần, nhịn xuống kích động muốn ăn, Tô Duyệt tốt bụng đề nghị.
"Không có việc gì, buổi tối em cho anh ăn no là đủ rồi."
"...."
Hai người ăn xong bữa sáng, liền đi đến nhà hàng Túy Tiên, mặc dù bọn họ
không cần đặt phòng trước, nhưng lo lắng buổi trưa đông khách, món ăn có thể sẽ lên chậm, cuối cùng quyết định đi ăn sớm một bữa.
Đợi hai người đi ra khỏi nhà hàng Túy Tiên thì đã là vào buổi trưa.
Ninh Duệ Thần cũng vừa vặn nhận được điện thoại của phủ thị chính gọi tới, dưới sự thúc giục của Tô Duyệt liền đi trước.
Một mình Tô Duyệt đi dạo trên đường, thỉnh thoảng nhìn thấy các cô gái cười nói đi trên đường lại khiến cô chợt nhớ đến Hứa Hàm không tim không
phổi kia.
Đã rất lâu rồi hai người không liên lạc với nhau, không biết bây giờ cô ấy sống thế nào.
Cô nàng Hứa Hàm này, thích nhất là đến cửa hàng đồ chơi mua những món đồ
nhỏ xinh, vĩnh viễn là một cô gái không bao giờ lớn được.
Lúc này Tô Duyệt vừa ngẩng mặt lên, thì phát hiện mình đang đứng trước một cửa hàng đồ chơi cho trẻ con.
Rõ là.... đang nghĩ đến cái gì đó.
Đẩy cửa vào, vốn chỉ muốn tùy tiện nhìn một chút, Tô Duyệt lại không ngờ,
lúc này nhìn thấy một cô gái không nên xuất hiện ở đây.
Trần Vân.
Trần Vân thấy cô thì vẫn bình tĩnh cùng cô cùng đi ra ngoài, ngồi xuống ở một góc.tĩnh lặng
Mắt của Trần Vân vẫn lạnh nhạt như trước, nói với Tô Duyệt, "Đừng nói cho Thẩm Tuấn Ngạn biết là cô gặp được tôi."
"Tử cung đã bị cắt bỏ, Tô Duyệt, tôi không thể mang thai được nữa." Trần
Vân nói, "Tôi không biết mình có tình cảm với anh ấy không, đồng ý cuộc
hôn nhân này chỉ muốn có một nơi có thể khiến tôi an tâm, có một người
đàn ông có thể mang lại cho tôi sự ấm áp, tôi không biết Thẩm Tuấn Ngạn
có phải là người thích hợp nhất không, nhưng anh ấy là người đàn ông
khiến tôi quen thuộc nhất."
"Thế nhưng, điều kiện trước tiên của
tất cả những điều này, là tôi không mang tổn thương đến cho anh ấy. Nếu
vì tôi mà khiến anh ấy gặp rắc rối, như vậy tôi tình nguyện biến mất."
"Biến mất? Ra nước ngoài sao?" Giọng nói đàn ông thoáng chốc vang lên phía
sau hai cô gái, Thẩm Tuấn Ngạn mặt mày âm trầm nhìn Trần Vân, khác hẳn
với bộ dạng cợt nhả bình thường.
Trong đôi mắt đẹp thoáng qua một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh Trần Vân khôi phục lại sự lạnh lẽo ngày thường.
"Mẹ nó, ai nói có con mới cưới hả? Nếu ông đây quả thật muốn có người thừa
kế thì đã sớm sinh một đội bóng rổ rồi! Trần Vân, anh nói cho em biết,
đứa bé kia, là vì anh muốn có con với em nên mới có, có con hay không
đối với anh mà nói hoàn toàn không quan trọng, chỉ cần có em ở đây là
được rồi, đạo lí này kể cả người qua đường cũng hiểu được, em có biết
không!"
Trần Vân nhìn người đàn ông đang rống to trước mặt, đôi
mắt lạnh lùng không có một chút xúc động nào, "Thẩm Tuấn Ngạn, nếu anh
thật sự yêu tôi, vì sao cho tới bây giờ anh chưa từng nói qua? Chẳng lẽ
xảy ra tình một đêm lại khiến anh đột nhiên hiểu được lòng của mình?"
"Thẩm Tuấn Ngạn, muốn nói dối thì trước tiên hệ thống tốt lại lời nói đã, lời nói dối này, anh nghĩ lừa gạt được ai?"
"Lừa gạt ai? Trần Vân, anh nói cho em biết, anh đã biết em yêu em cũng đã nhận định em từ hai mươi năm trước rồi!"
"Lúc trước em nói với anh, nếu anh chạy trốn, em sẽ dùng dao giải phẩu để mổ xẻ anh ra, như vậy nếu em chạy trốn, anh nên làm thế nào hả?"