Hôm sau đến công ty, mới vừa tới phòng làm việc, Lý Thiến và Trình Viên Viên liếc mắt nhìn ai đó mang quầng thâm mắt thâm xì đi tới, không khỏi cười thầm.
"Ôi, nữ vương đã tới, Tiểu Duyệt, hôm qua cô thật đúng là đã chiếm hết ánh sáng rồi, mau nói với cho bọn tôi biết, anh Ninh nhà cô đối với cô như thế nào hả?" Lý Thiến quái gở hỏi.
"Đúng vậy đó, Tiểu Duyệt, mau nói với bọn tôi nghe đi." Trình Viên Viên cũng hùa theo.
Lúc này Tô Duyệt hoàn toàn không còn hơi sức để nói bậy theo bọn họn, hôm qua về đến nhà thì đã là đêm khuya, sáng nay Ninh Duệ Thần lại phải đến thành phố S nên cô liền sắp xếp hành lý cho anh, mỗi bộ quần áo của Ninh Duệ Thần đều là tỉ mỉ chọn lựa, còn cô thì chọn đi chọn lại, không thể quá mời gọi lại phải thích hợp với bầu không khí, đến tận tảng sáng, mới miễn cưỡng coi như là sắp xếp xong.
Mỗi lần chọn được lại hỏi ý kiến của anh, Ninh Duệ Thần đều chỉ nói được, lúc đầu lời nói này vô cùng thỏa mãn với lòng hư vinh của một người làm vợ, nhưng thu thập xong mới phát hiện, đây không phải là đang lừa dối cô sao?!
"Em cảm thấy tất cả quần áo này anh đều nổi bật hơn anh sao?" Đối mặt với lửa giận của cô, Ninh Duệ Thần nhẹ nhàng linh hoạt nói, cũng đúng, người đứng ở chỗ nào, quần áo đều sớm mất sắc rồi.
Mất công cô chọn lựa lâu như vậy!
"Nhưng anh thích em sắp xếp quần áo cho anh." Một câu nói hờ hững lại xóa đi tất cả lửa giận trong lòng Tô Duyệt.
Được rồi, ở trước mặt Ninh Duệ Thần, cô chỉ biết giơ tay đầu hàng.
"Nghĩ gì mà tập trung như thế?" Lý Thiến sán lại gần không có ý tốt hỏi Tô Duyệt.
"Tôi đang nghĩ lúc nào thì nên dùng băng keo dán miệng cô lại." Tô Duyệt vừa nói vừa về chỗ ngồi của mình.
Nhưng, lúc này cô mới phát hiện ra, hoa hồng vốn có thể đập vào mắt bất cứ lúc nào, hôm nay tất cả đều đã biến mất, mà trên bàn cô lại xuất hiện một bó Lan Hồ Điệp nhiều rất nhiều màu sắc.
"Đây là anh Ninh nhà cô đưa đến đó, ghen cũng đáng yêu như vậy, Tiểu Duyệt, cô thật là hạnh phúc." Trình Viên Viên hâm mộ nói.
Lan Hồ Điệp, có nghĩa là, anh yêu em, hạnh phúc sẽ bay đến bên em..
Tô Duyệt đi tới trước bàn, cầm bó Lan Hồ Điệp lên, chỉ cảm thấy trái tim cũng theo đó mà rung động, độ ấm của nụ hôn chia tay lúc sáng sớm hình như vẫn còn, thậm chí đã khắc vào trong lòng của cô.
Ninh Duệ Thần....
Nhớ tới người đàn ông này, ngay cả khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên một nụ cười thản nhiên, Tô Duyệt hơi cúi người, ngửi mùi thơm nhàn nhạt này, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
"Tiểu Duyệt, Lý biên bảo cô đến phòng làm việc của chị ấy." Trình Oánh Oánhnhỏ giọng nói, Tô Duyệt gật đầu một cái rồi đi vào phòng làm việc.
"Tô Duyệt, vừa rồi Phương Vận gọi điện đến, xế chiều hôm nay phải đến thành phố A, bây giờ cô về nhà sắp xếp hành lí rồi đi đến thẳng sân bay, bọn họ ở đó chờ cô."
"Vâng, được ạ."
"Tô Duyệt, lần này nhiếp ảnh gia đều do đích thân Phương Vận chọn lựa, một mình cô ở đó nên mọi sự đều phải cẩn thận, nếu gặp phải chuyện gì thì lập tức trở lại, tuyệt đối đừng cậy mạnh, trong đài chúng ta cũng không cần dựa vào lần này để nổi danh." Lý Thần không yên lòng dặn dò.
Tô Duyệt cười cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, "Tôi biết rồi Lý biên."
"Được rồi, đi đi."
Thu thập đồ đạc xong, buổi chiều đến sân bay, Tô Duyệt đã thấy Phương Vận ngồi trong đại sảnh chờ cô, đi tới, Phương Vận thấy cô, liền đứng dậy đi đến cửa soát vé.
Hai người một trước một sau, trên máy bay suốt chặn đường vẫn không nói một lời.
Thành phố A tuy nhỏ, nhưng phong cảnh không tệ, nhưng lúc này cô hoàn toàn không có tâm tình ngắm cảnh, xe chuyên dụng đi thẳng đến nơi chuẩn bị phỏng vấn.
Mặc dù đã xem nhiều lần những tài liệu này, nhưng vì để không xảy ra chuyện gì, Tô Duyệt lại tranh thủ đọc lại, tự hỏi nên làm sao để có câu hỏi đột phá.
Phương Vận nhìn cô gái ngồi bên cạnh cô ta, bộ dáng nghiêm túc cúi đầu nhìn tài liệu, trong ánh mắt thoáng qua mấy phần u ám, liền quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ
Buổi chiều phỏng vấn rất thuận lợi, trong ánh nắng chiều nhàn nhạt, La Thanh Vân đang thân thiết nói chuyện với những người nông dân, mặc dù đã bước vào tuổi trung niên, nhưng được thời gian tôi luyện nên cử chỉ lời nói đều thể hiện mình là một thị trưởng nghiêm túc ôn hòa, càng có thể giành được dân tâm.
Hai MC mỗi người một vẻ, lại hỏi những vấn đề hoàn toàn khác nhau, phỏng vấn rất tự nhiên, hơn nữa lần này lại còn quay ở thực địa nên càng hấp dẫn đông đảo người xem.
"Biên tập Phương, biên tập Tô, lần này vất vả cho hai người rồi, tôi còn muốn đến một nơi nữa để khảo sát, không tiện tiếp đón hai vị, mời mọi người cứ tự nhiên nhé." La Thanh Vân ôn hòa lễ độ nói.
Phương Vận khẽ mỉm cười, "Thị trưởng La công việc bề bộn, không cần quan tâm đến chúng tôi, chúng tôi sẽ tự sắp xếp."
La Thanh Vân thấy vậy, cũng không nói gì, chào hỏi mấy câu rồi rời đi.
"Tô Duyệt, cục trưởng cục xây dựng mời chúng ta ăn một bữa cơm, đoán chừng còn có thể làm thêm một buổi phỏng vấn, cô cũng đi cùng chứ."
Tô Duyệt nhìn về phía Phương Vận, lúc này có một người đã đi đến bên này, vận đồ tây trang bụng bự căng cứng, nhìn là đã biết thân phận thế nào.
Tô Duyệt nhíu nhíu mày, "Biên tập Phương, tôi cảm thấy không thoải mái, tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước."
"Tiểu Duyệt, cũng chỉ là ăn bữa cơm, rất nhanh sẽ về thôi."
"Chẳng lẽ biên tập Tô không nể mặt sao?"
"...."
Trong lòng Tô Duyệt hết sức không muốn, cô biết có đôi lúc không thể chỉ theo ý mình được, đành phải đi cùng Phượng Vận đến một nhà hàng khá nổi tiếng ở nơi này.
"Cho tôi một ly nước lọc, cám ơn." Tô Duyệt lễ phép nói với nhân viên phục vụ, Lâm Trường Viễn và Phương Vận liếc nhìn nhau một cái, cũng không nói gì.
Trong bữa tiệc, Tô Duyệt ngồi một mình uống nước lọc, cho dù Lâm Trường Viễn cố ý tìm chuyện để nói với cô, Tô Duyệt cũng chỉ lễ phép đáp lại mấy câu, khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng tẻ nhạt.
Lâm Trường Viễn cũng không để ý, nói chuyện với Phương Vận, nhưng hai mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang Tô Duyệt.
"Tiểu Duyệt, tôi rót nước giúp cô." Phương Vận cầm bình trà rót cho Tô Duyệt một ly, Tô Duyệt nhíu nhíu mày, Phương Vận hơi cúi người, nhỏ giọng nói bên tai Tô Duyệt, "Tô Duyệt, bây giờ chúng ta ở trên cùng một trận tuyến đấy."
Ai muốn cùng một trận tuyến với cô?! Tô Duyệt mắng trong lòng, mà Phương Vận cứ ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn Tô Duyệt.
Không còn cách nào khác, Tô Duyệt đành cầm ly trà lên nhấp một ngụm, lúc này Phương Vận mới trở lại vị trí của mình.
Phương Vận tiếp tục nói chuyện với Lâm Trường Viễn, Tô Duyệt ngồi ở một bên đột nhiên cảm thấy đầu óc càng lúc càng mơ hồ, "Tôi vào nhà vệ sinh."
Thế nhưng dù đã cố gắng đứng lên nhưng Tô Duyệt vẫn vô lực ngã xuống.
Đã… đã xảy ra chuyện gì?
"Biên tập Phương, cô cho cô ấy uống…?"
“Thuốc mê, chưa đến một lúc sẽ ngất đi." Phương Vận lạnh lùng nói, trong giọng nói không một chút gợn sóng.
"Thuốc mê? Sao lại cho cô ta uống cái đó? Không phải bảo cô cho cô ta uống thứ kia?" Giọng nói trách cứ xen lẫn sự tức giận.
Tô Duyệt ngẩng đầu nhìn Phương Vận, có một số việc trong giới chính trị không nói thẳng ra cũng có thể hiểu được, nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng, Phương Vận sẽ hạ thuốc trong nước của cô!
Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới tất cả mọi chuyện Ninh Duệ Thần kể cho mình, lần Phương Vận thất thân là xảy ra khi Tô Thanh Dương say rượu.
Chẳng lẽ.... Cô ta muốn báo thù?
Cố ý sắp xếp đi công tác như vậy, là để có thể có cơ hội xuống tay.
Hơn nữa, thân phận của Ninh Duệ Thần ở Lạc thành khiến người khác kiêng kị ba phần, nhưng hôm nay, ở thành phố A này, cục trưởng Lâm tuyệt đối sẽ không để thân phận một luật sư đại diện vào mắt.
Phương Vận đã bắt đúng được điểm này.
Nhưng vì sao cô ta lại phải bí quá hóa liều như vậy?
Không để ý đến thế lực của Ninh Duệ Thần, không để ý đến sự truy cứu của Tô Đông Thần, hôm nay làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì muốn báo thù?
"Thôi, người đến là tốt rồi, biên tập Phương, về phí cảm tạ, lát nữa sẽ có người chuyển vào thẻ của cô."
"Cám ơn cục trưởng Lâm." Giọng của Phương Vận rất nhạt, nhìn Tô Duyệt một cái rồi rời đi..
Tô Duyệt ép mình giữ tỉnh tảo, nhưng tầm mắt lại càng lúc càng mơ hồ, bây giờ trong cả căn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại Tô Duyệt cùng người đàn ông tai to mặt lớn kia.
Người đàn ông kia đứng dậy, càng lúc càng đến gần Tô Duyệt, trong miệng truyền ra tiếng cười dâm đãng, bàn tay đầy thịt mỡ sờ lên gò má Tô Duyệt.
Tô Duyệt theo bản năng tránh đi, nhưng làm sao Lâm Trường Viễn có thể bỏ qua miếng thịt béo này? Bàn tay bóng nhẫy dễ dàng giữ chặt gáy Tô Duyệt khiến cho cô không cách nào trốn tránh.
Đôi mắt bị thịt che lấp hết, giờ phút này lóe lên ý cười dẫm đãng, dùng mắt để quan sát những người phụ nữ khác nhìn Tô Duyệt.
Cho dù không hề làm gì, nhưng ánh mắt kia cũng đủ để khiến cô cảm thấy bản thân là sự ô nhục, giống như cô đang không mặc gì, bất lực để người ta xem xét.
Cho dù lúc này công dụng của thuốc đã bắt đầu phát tác, nhưng cảm giác xấu hổ vẫn mãnh liệt như vậy.
"Không ngờ biên tập bây giờ, dáng dấp lại tươi ngon như vậy, dáng người không tệ, da cũng rất mịn." Lâm Trường Viễn vươn bàn tay đầy thịt vào trong quần, Tô Duyệt chỉ cảm thấy run rẩy trong lòng, cô muốn tránh lại không thể nào tránh được.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện ra một bóng dáng, Ninh Duệ Thần.
Không, cô không thể khoanh tay chịu trói!
Cắn chặt môi dưới khiến môi rịn máu tươi, Tô Duyệt cố gắng duy trì một chút lý trí, nhưng tác dụng của thuốc, cô hiểu rõ mình không thể chống trọi được lâu nữa.
Đôi tay kia lại đụng vào làn da mịn màng của cô, cố nén sự ghê tởm trong lòng, Tô Duyệt nhìn xung quanh, rốt cuộc cũng thấy dưới chân mình để một chai rượu tây.
Cô thử một chút nhưng tay lại với không tới.
Lúc này, Lâm Trường Viễn cũng nhịn không được nữa, trực tiếp đè Tô Duyệt xuống đất, đôi môi dày cộm đã sắp dính vào!
"Bịch!"
Tiếng vang vừa dày vừa nặng vang lên trong phòng, gáy của Lâm Trường Viễn đã bị Tô Duyệt dùng hết sức lực đánh một cú, chai rượu rơi khỏi tay Tô Duyệt, lăn sang một bên.
Người đàn ông béo phì từ từ đứng dậy, nhìn Tô Duyệt, nhếch miệng nở một nụ cười khiến người ta rùng mình, một cái tát trong nháy mắt rơi xuống mặt Tô Duyệt!
"Không biết tự lượng sức mình, đồ đê tiện!" Lâm Trường Viễn giật mạnh tóc Tô Duyệt, bàn tay to lớn xé rách quần áo của cô, Tô Duyệt bị hạ thuốc mê, một cú đánh kia căn bản không hề có tác dụng gì với Lâm Trường Viễn!
Trên mặt đau rát, cô giữ chặt quần áo của mình, Lâm Trường Viễn lại nắm chặt cổ tay của cô, đôi môi dày lại dính lên lần nữa.
Cuối cùng nước mất cũng rơi xuống sàn nhà lạnh như băng, lúc này sự sỉ nhục lan tràn trong tim!
"Bịch!"
Lại là một cú vang dội, mà tiếng của cú này không nặng dày như vừa rồi, mà là mang theo một sức mạnh nào đó, hận không thể đánh cho tên kia nát óc!
Hận không thể lôi não của gã ra ngoài!
Tô Duyệt run một cái, lúc này, ý thức của cô đã dần lui đi, tri giác cũng chậm hơn nhiều so với người thường, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, sau tiếng vang kia, vật thể dày cộm nặng nề vốn đang đè lên cô đã ngã xuống bên cạnh.
Là anh sao?
Là anh đến sao?
Trong lòng chợt thấy hốt hoảng, một cảm giác dựa dẫm chưa từng có như thủy triều cuồn cuộn trào dâng, giống như chỉ một giây sau sẽ lập tức phun trào.
Cô muốn đứng dậy để nhìn rõ người kia, nhưng lại phát hiện bản thân chẳng còn chút hơi sức nào nữa.
Bước chân vội vã, trực tiếp đạp lên thân hình béo phì tiến về phía mình, trong lòng Tô Duyệt vốn đang luống cuống cũng đi theo tiếng bước chân kia mà dần hạ xuống
Ý thức càng lúc càng mơ hồ không rõ, nhưng bởi vì sự xuất hiện của anh mà an tâm.
"Tiểu Duyệt!" Giọng nói lo lắng đột nhiên vang lên bên tai Tô Duyệt, cánh tay thon dài ôm lấy Tô Duyệt. Tô Duyệt ngước mắt lên, muốn nhìn rõ người đàn ông trước mặt hơn, nhưng lại xuất hiện vô số bóng người như ảo ảnh, cô cố gắng nhìn nhưng không cách nào nhìn rõ.
Mí mắt vừa dầy vừa nặng, dần dần nặng ền khép lại, mặc kệ người đàn ông đang ôm cô có gọi thế nào cũng không thể gọi cô dậy được.
"Ninh Duệ Thần, cuối cùng anh cũng tới." Tô Duyệt nhẹ nhàng nỉ non, mang theo ý vị thỏa mãn, rồi ngủ thiếp đi.
Mộ Dung Bạch dừng bước, mím môi, ôm Tô Duyệt xải bước đi ra ngoài.
"Mộ Dung, cậu đi đâu thế, các anh em tìm cậu khắp nơi." Một người đàn ông trẻ tuổi đi ra vội vàng nói, lúc đến gần mới phát hiện anh đang ôm một cô gái trong ngực, "Ah, ai vậy, ngược lại dáng dấp...."
"Tránh ra." Mộ Dung Bạch lạnh lùng cắt đứt lời nói của anh ta, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn khác với vẻ mặt khi gặp Tô Duyệt
Người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, thức thời đứng sang bên.
Ôm Tô Duyệt xải bước về phía trước, trực tiếp đá văng cửa phòng bao, không để ý vẻ mặt của gần bốn mươi mấy người, thận trọng đặt Tô Duyệt lên ghế sô pha, trầm giọng nói, "Lão Tam, tới đây."
Lời vừa nói ra, cả phòng yên tĩnh, thậm chí không có ai dám động đậy, cho đến người bên cạnh lão Tam chọc chọc, lúc này lão Tam mới tỉnh lại, vội vàng chạy tới.
"Nhìn xem cô ấy như thế nào." Mộ Dung Bạch chỉ chỉ Tô Duyệt nói.
Lão Tam lập tức hiểu ý, có nề có nếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tô Duyệt, theo thói quen cúi người nghe nhịp tim của Tô Duyệt, lại mở mí mắt cô ra nhìn, lại sờ này sờ nọ.
Mộ Dung Bạch nhíu nhíu mày, "Lão Tam."
"Hả?"
"Tay của cậu.... có phải không cần nữa không?"
"Không có đâu, lão đại, anh đây là ý gì chứ?" Lão Tam sờ sờ đầu, nhìn về phía Mộ Dung Bạch, lại thấy ánh mắt lão đại đang nhìn chằm chằm vào bàn tay đang chuẩn bị sờ đến động mạch của cô gái, nhất thời hiểu rõ, vội vàng buông ra, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Lúc này Mộ Dung Bạch mới dời tầm mắt đi.
"Cô ấy sao rồi?"
"Bị hạ thuốc mê, nhưng cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần ngủ một giấc là ổn, còn vết thương trên mặt… dùng đá xoa lên mấy ngày là hết." Lão Tam từng chữ từng chữ nói.
"Ừ." Mộ Dung Bạch gật đầu một cái, đi tới nhìn một bên gò má sưng đỏ của Tô Duyệt, giọng nói lạnh lùng vang lên, “Lão Ngũ”.
Người đàn ông đang cầm cái đùi gà ngồi bên bàn ăn vội vàng nhảy dựng lên, "Ở đây!"
"Điều tra bối cảnh người đàn ông trong phòng 308, sau đó làm thêm một số chuyện, nhớ, tay của gã ta, tôi hy vọng lần sau nhìn thấy nó đã biến thành tiêu bản."
Lão Ngũ không thèm để ý gật đầu một cái, "Chút chuyện nhỏ này, lão đại cứ yên tâm đi!"
Lão Tam xưa nay luôn trị bệnh cứu người, liếc mắt nhìn cô gái đang bình yêu đi vào giấc ngủ, cẩn thận hỏi, "Lão đại, đây là ai vậy?"
Mộ Dung Bạch nghe xong, vẻ mặt căng thẳng liền trở nên nhu hòa, mắt hơi nheo lại, cười nói, "Cô ấy là chị dâu tương lai của mấy cậu."
Lời vừa nói ra, mọi người càng thêm không nhịn được mà rối rít hỏi, "Lão đại, hai người... có phải chị dâu đã thổ lộ với anh không?"
Mộ Dung Bạch nghĩ tới hoa hồng ở văn phòng ngày đó, gật đầu im lặng ngầm thừa nhận.
Mọi người càng thêm dũng cảm, "Này lão đại, chị dâu thổ lộ với anh như nào vậy...."
Mộ Dung Bạch đang muốn mở miệng, đôi môi cô gái đột nhiên giật giật, bốn phía nhất thời yên tĩnh, đều cho rằng cô gái đã nghe được từ trong tiềm thức nên muốn trả lời lại.
Lão Tam kích động nắm ống tay áo Mộ Dung Bạch , "Lão đại, đây là lần đâu tiên tôi thấy có người bị uống thuốc mê mà còn có ý thức mạnh mẽ như vậy, có thể thấy được tình cảm của hai người cảm thiên động địa cỡ nào đấy!"
Mọi người đều dựng thẳng lỗ tai lên, đợi cô gái trên ghế sô pha chậm rãi nói ra lời thâm tình với Mộ Dung Bạch.
Đôi môi cô gái khẽ động, dưới sự mong đợi của mọi người, chậm rãi thâm tình lên tiếng ——
"Ninh Duệ Thần."
Ba chữ đơn giản, nhất thời kinh hãi mọi người, lão Tam dừng một chút, nhìn vẻ mặt cứng đờ của lão Đại, nhất thời nói: "Ảo giác ảo giác, người uống thuốc mê có thể gặp phải ảo giác, nhất định là nói sai rồi, chờ một chút."
Nhưng, đợi một hồi lâu, Tô Duyệt đã nặng nề ngủ.
Mặt của Mộ Dung Bạch lại càng đen hơn, một luồng khí lạnh trong nháy mắt tràn ngập cả phòng.
"Để em đi xem lại, có thể còn vài nguyên nhân không chuẩn đoán ra được."
Lão Tam vụng về đi tới, sờ mạch của Tô Duyệt, muốn giúp lão Đại tìm cớ gì đó, nhưng vừa bắt mạch, lão Tam nhất thời cứng đờ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Mộ Dung Bạch, trên mặt từ từ hiện ra vẻ vui mừng.
Mộ Dung Bạch nhíu nhíu mày, không nhịn được nói, "Có chuyện gì, nói mau!"