Đêm tân hôn không hề lãng mạng chút nào. Bởi theo ý ba mẹ hai bên nên đã tổ chức hôn lễ hết sức long trọng, hơn nữa vì đặc thù nghề nghiệp của Quý Lăng Xuyên nên đã mời tới hơn nửa giới giải trí. Cuối cùng hai vợ chồng cũng về tới nhà, nằm trên giường bốn mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy mệt mỏi tê liệt cả người. Nhưng nhớ ra chuyện tiếp theo phải làm khiến đồng chí Quý Lăng Xuyên vô cùng sung sức, đáng tiếc lại bị bạn học Từ Đông Đông khước từ.
Cô nắm lấy bàn tay đang không thật thà kia, xoay người nhìn anh: “Chồng à, chúng ta có nên trải qua đêm tân hôn một cách nhân văn không? Em kể cho anh một câu chuyện nhé? Chuyện yêu thầm luôn nha.”
Quý Lăng Xuyên nhăn mày: “Người đàn ông trước kia em thích là ai?”
Từ Đông Đông cười một lúc lâu: “Là anh mà.”
Quý Lăng Xuyên “Ừ” một tiếng, lại nhích đến gần cô hơn một chút: “Thật ra thì anh cũng có có một câu chuyện giống em, em muốn nghe không?”
Giờ thì đến lượt Từ Đông Đông kinh ngạc: “Kết thúc có hậu chứ?”
Quý Lăng Xuyên cười, hôn cô một cái: “Tất nhiên rồi.”
Điều đẹp đẽ nhất nhân gian ấy là, quay một vòng, cuối cùng lại trở về điểm xuất phát ban đầu.