"Một con vịt xòe ra hai con thằn lằn con thi nhau cắn nhau đứt đuôi con chim non trên cành cao…hót líu lo hót líu lo…cô giáo em rất xinh…cô yêu bố là tất cả…bố ơi bố ơi…” – tiếng chuông điện thoại
_ A…lô…ô…ô… con quỷ nào thế?! Bố
mày đang ngủ mà!! – cô gái mái tóc nâu tay vớ lấy con i5, giọng lè nhè nói
_ Lô lô cái bô vào mặt mày á!!! Dậy
đi!!! 6h rồi đấy!! Mày mà lề mề là tao giết mày đấy!! Tao đói lắm rồi!!! – cô
gái đầu dây bên kia nói
_ Hừ!!! Ngồi xuống đó đi!!! Ăn
như trước nhá!!! – Nhã nói với Thư rồi quay ra hét với mức độ volumn kinh khủng
khiếp – BÁC ƠI CHO TỤI CHÁU 4 TÔ BÚN CÁ NHA BÁC!!! NHIỀU RAU CẦN VÔ BÁC!!!
_ Ờờờờ…
_ Kinh thế?! Mày làm mọi người sợ
rồi kìa!!!
_ Kệ họ chứ!!! Mình có bắt họ
nghe đâu!!! Mắc mớ gì…
_ Bó tay mày luôn…thôi ăn nhanh
lên còn ra sân bay…
-----nửa tiếng sau-----
“Máy bay mang số hiệu XYZ từ
Tokyo, Nhật Bản đến Hà Nội, Việt Nam chuẩn bị cất cánh trong 5’ nữa!!! Yêu cầu
quý khách vui lòng kiểm tra lại hành lý để máy bay được cất cánh an toàn…Chúng
tôi xin nhắc lại lần nữa…Máy bay mang số hiệu…bla…bla…”
_ Biết rồi…nói mãi mà không mỏi mồm…
– Thư càu nhàu rồi hào hứng, chạy lên máy bay nói to – Tạm biệt TOKYO…chúng tôi
về VIỆT NAM đây!!!
_ Vớ vẩn… con gái chủ tịch Trịnh
kia xinh hơn cơ!!!
…bla…bla…
Uyển Nhã và Song Thư bước xuống
máy bay trước con mắt ngỡ ngàng của đám paparazzi, ánh mắt đầy thèm muốn của bọn
con trai và cả ánh mắt ghen tị của bọn con gái nữa!!!
Uyển Nhã mặc bộ váy maxi màu be,
đôi cao gót 5 phân cùng tông màu. Sự đơn giản này khiến cho sự hung dữ hằng ngày
của cô thêm phai nhạt. Còn Song Thư thì diện một chiếc váy quây có chân váy xòe
rộng tông màu đỏ, có điểm nhấn là được đính nơ ở đuôi váy làm cô thêm nữ tính,
mềm mại.