Gặp Gỡ Bất Ngờ “Một Ly Trà”

Chương 25: Trời thu mát mẻ như trà (3)



Được yêu, sẽ được hưởng rất nhiều đặc quyền.

Thẩm Ngưỡng Nam buông chuyện trong tay, ra một vài thông cáo, cùng tôi về miền nam đến Dương Châu. Anh không hỏi nhiều, chỉ giống như cậu trai đầu tiên đi đến nhà bạn gái, dụng tâm mua lễ vật, cẩn thận gọi điện thoại cho người bạn tốt nhất của mình tìm giúp.

Bước xuống khỏi ngọn đèn sân khấu, ai cũng là người bình thường. Tôi nghĩ dần dần đối với tương lai của chúng tôi, tôi có chút tự tin.

“Thần Hi, đây là nơi em lớn lên à!” Thẩm Ngưỡng Nam theo cửa kính xe mà nhìn cảnh phố Dương Châu, cười hỏi.

Dương Châu so với Bắc Kinh, thì nhỏ hơn nhiều, nhưng so với Bắc Kinh thì tú lệ hơn. Chỗ chúng tôi đứng là tuyến đường du lịch đã hoàn thành, một đường trải dài, rừng rậm cây hoa, đình các ẩn hiện, trên mặt Tây hồ là vài ba chiếc du thuyền, chùa Đại Minh thì hương khói lượn lờ, kênh đào cổ và tường thành trải giao giao nhau ở phía cửa sông, khiến cho người ta có cảm giác lạc vào đường hầm thời gian.

“Ừm, dù sao đi nữa, em luôn cảm thấy Dương Châu đẹp nhất.” Tôi dựa vào vai anh, kiêu ngạo nói: “Em học tiểu học và trung học đều ở đây, khi còn bé luôn đi qua cầu Mộc Kiều, quê hương của Trịnh tiên sinh, nơi đó có cây cầu nhỏ xinh, thành cổ đẹp mê người, có thể miêu tả toàn vẹn sông nước Giang Nam.”

“Ồ, xem dáng vẻ của em kìa, có phải thấy anh là người phương bắc chưa từng thấy qua, cố ý nói quá lên như thế. Cái gọi là tai nghe không chắc chắn, mắt thấy mới là sự thực, những điều em nói sau này nhất định em phải cùng anh xem lại, xem có đúng như em nói không.” Thẩm Ngưỡng Nam bĩu môi với tôi, giả bộ cái dáng vẻ khinh thường.

Cánh tay đáng thương của tôi còn treo, đành xoay người, dùng cánh tay khác ôm lấy anh “Em muốn đem những điều em đã trải qua đều chia xẻ với anh.”

“Thần Hi thật sự muốn chia sẻ với quá khứ, hiện tại, tương lai sao?” Anh nhìn tôi thật sâu.

Tôi thật sự gật đầu.

“Anh lấy sinh mệnh của mình và thân thể khỏe mạnh này trao đổi, có công bằng hay không?” Anh nghiêm nghị hỏi.

Những lời này của nah khiến cho hốc mắt tôi hồng hồng, mắt ngấn lệ tôi cười nói: “Em không hà khắc, phỏng chừng không sai biệt lắm, giao kèo đi!”

Anh cũng cười, trước mặt người lái xe, hôn trộm tôi một chút.

Tôi oán trách liếc trắng mắt, “Này, danh nhân, sẽ bị người ta chụp trộm.”

“Dù sao về sau em là vợ của anh, hành vi quá khích như thế nào cũng không đủ, họ có chụp thì vừa vặn coi như lưu lại cho anh làm kỷ niệm.” Không nghĩ tới, da mặt của anh dày như thế, còn dám dõng dạc như thế. Tôi trộm quẹt cái mũi anh một chút, lòng tràn đầy ngọt ngào.

Chúng tôi xuống xe khi vào vùng phụ cận, Thẩm Ngưỡng Nam đột nhiên khẩn trương lên, “Thần Hi, mặc như vậy có rất tùy ý hay không.” Trời nóng, anh mặc chiếc áo sơmi ngắn tay sọc ô vuông, phù hợp với chiếc quần dài màu vàng nhạt, nhìn giản dị mà cũng nho nhã. “Tốt rồi!” Tôi nhìn anh kỳ quái.

“Anh nhìn qua có giống ông lão hay không!” Anh lại không xác định hỏi.

Trời ạ, người đàn ông hơn ba mươi tuổi sẽ nhìn giống như một ông lão sao? Tôi tận lực có gắng dịu dàng đầy tình cảm mà nói, “Anh yêu à, thật sự không cần để ý, em đã nói qua với mẹ, mang bạn trai trở về, trong lòng mẹ nhất định chuẩn bị sẵn sàng, sẽ không bất ngờ khi đón tiếp anh đâu. Hơn nữa nếu mẹ làm khó anh, em đây gặp sẽ vì sắc quên người thân, bỏ trốn với anh là được?”

Anh cốc tôi một cái, “Cả ngày nói lung tung, được rồi, anh không hỏi, đi thôi!”

Anh là một người cả ngày xuất hiện trước sinh viên và giới truyền thông, nhưng vì quá để ý tới lần gặp mặt này nên mới sinh ra cảm giác không tự tin này. Tôi kéo cánh tay anh, tự nhiên đi vào khu nhà, chỉ cho anh xem kiến trúc phụ cận, nói cho anh biết đây đó là cái gì.

Đại khái có người muốn tôi, rốt cục mẹ tôi có thể buông lỏng nút thắt trong lòng.

Thẩm Ngưỡng Nam nhẹ nhàng đứng trước cửa lớn, tôi đùa dai trốn anh phía sau. Cửa mở, mẹ khiếp sợ nhìn xung quanh, kinh ngạc hỏi: “Thẩm giáo sư, sao cậu lại ở đây?”

“Dạ, xin hỏi đây có phải là nhà cô Bạch?” Thẩm Ngưỡng Nam cười khẽ hỏi.

“Ừ.” mẹ gật đầu không ngừng, biểu tình ngạc nhiên trên mặt càng sâu, “Nhưng mà, nhưng mà cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”

Thẩm Ngưỡng Nam đẩy tôi lên từ phía sau lưng anh, mẹ kinh ngạc đến nỗi miệng cũng không biết khép lại.

“Chị, hóa ra chị chính là cô gái trong bức ảnh chụp kia nha!” Không biết khi nào, phía sau cửa đám em họ của tôi tràn ra, tay đều chỉ vào người của tôi, vẻ mặt như mới tỉnh mộng, lại nhìn quá, bốn cô của tôi và các dượng cũng tới. Nhìn đoàn người thật là dọa người, tôi nhún nhún vai với Thẫm Ngưỡng Nam, anh cười cười thay đáp án.

“Mẹ, không phải nên để cho chúng con vào?” Tôi cười nhắc nhở mẹ.

Mẹ tôi lúc này mới tỉnh táo lại, để chúng tôi cho đi vào, thần sắc khiếp sợ không hề biến mất. Ba tôi từ thư phòng đi ra, mỉm cười vỗ vỗ Thẩm Ngưỡng Nam, đem anh kéo đi vào.

Phòng khách ngay lập tức trở thành phòng thẩm vấn.

“Chị, bạn trai chị là Thẩm Ngưỡng Nam nha!” “Chị, có phải chị thường gặp được người nổi tiếng?” “Chị, sau này chị có thể giúp em xin chữ kí ngôi sao ca nhạc không?”

Kích động nhất là nhóm em họ của tôi, người nào người nấy vẻ mặt mừng như điên túm lấy tôi.

“Đi vào nhà ăn cái gì đi, để mợ nói với chị mấy câu. A, Thần Hi, cánh tay con sao lại như thế?” Vô tình mẹ phát hiện cánh tay của tôi.

“Không cẩn thận té ngã thôi.” Tôi ngồi ở trên giường phòng ngủ, nhìn mẹ. Bà vẫn còn hơi hơi thất thần, “Thần Hi à, tuy rằng mẹ đặc biệt mong cho con lập gia đình, nhưng không nghĩ tới người kia là Thẩm giáo sư, tuổi của cậu ấy so với con lớn hơn nhiều!”

“Vâng, cũng không lớn hơn Ôn Tử Trung bao nhiêu, chỉ cách vài tuổi!” Tôi dùng chiêu trị chiêu.

Mẹ trừng mắt liếc tôi một cái, “Cậu ta là danh nhân!”

“Anh ấy cũng là một người đàn ông bình thường.”

“Con không sợ cậu ta bội tình bạc nghĩa?”

“Anh ấy tìm không thấy người tốt hơn con.” Tôi chẳng biết xấu hổ nói xong, mặt cũng hơi hơi đỏ. Đây là lời Thẩm Ngưỡng Nam vẫn thôi miên tôi.

“Con tự tin như vậy?” Mẹ lo lắng nói, “Những người như cậu ta, chỉ có thể từ xa thưởng thức, không nên khát vọng có thể bảo vệ cho con. Thần Hi, mẹ không hề yêu cầu con gả cho người vĩ đại, chúng ta đã trải qua nhiều gian khổ, con lại đơn thuần, một chút tính kế cho bản thân cũng không có, về sau lại bị thương làm sao bây giờ?”

Nhìn mắt mẹ  ngập nước, trong lòng tôi lại không khỏi chua xót.

Vươn tay qua, đem mẹ kéo lại gần, tựa ở trong lòng mẹ, tôi thở dài, “Mẹ, trước kia con cũng sợ như vậy, nhưng mà không thể bởi vì một lần sợ rắn cắn, cả đời sợ dây thừng! Con đối với Ngưỡng Nam không phải mê luyến, lại càng không phải là ngưỡng mộ, chúng con trong lúc vô tình đã nhận ra nhau, thật ra trước khi Ôn Tử Trung tới nhà ta, trong lòng bọn con đã có nhau.”

“Sao không có nghe con nhắc tới?”

“Con cũng sợ, anh ấy là danh nhân, có hào quang, có hoàn cảnh sống phức tạp, mẹ thật sự nghĩ rằng con là thân tiên không lo nghĩ? Nhưng anh ấy so với con thật cố chấp, sau khi đến Bắc Kinh, anh yêu chiều con, quý trọng con, bao dung con, tụi con từng đau lòng chia tay, nhưng anh ấy vẫn không buông tay, anh ấy vì làm cho con tin tưởng anh, không tiếc công khai chân tướng anh có người yêu. Mẹ, con không muốn bỏ qua anh ấy.” Tôi khẩn cầu nhìn mẹ, “Đừng làm khó bọn con, được không? Chúng con đến được với nhau không dễ dàng.”

“Ai, mẹ đã cho rằng mình sinh ra một đứa con gái thông minh, không nghĩ tới lại là một đứa ngốc.” Mẹ thở dài gật gật đầu, “Con đã lớn, biết tự lo lắng, mẹ còn có thể nói cái gì đây?”

Tôi trộm thở nhẹ một hơi, đã qua được ải của mẹ.

Buổi tiệc gia đình dường như có chút long trọng, đông người, đành phải tới khách sạn để đi làm. Giữa chiều, mẹ chính thức giới thiệu Thẩm Ngưỡng Nam cho các cô của tôi. Anh vẫn ôn hòa cười, khách khí tiếp đón, tôi còn sợ mặt anh cứng lại hay miệng vì cười quá mà mỏi, tuy nhiên, nhìn anh, quả thật có vẻ đã quen.

Đồ ăn lần lượt được mang lên, đám em họ có thật nhiều vấn đề, dường như đã xem anh là người nhà, quen thuộc đến mức cái gì cũng dám hỏi, cái gì cũng muốn. Các cô và vẫn lén lút đánh giá anh, thường thường vụng trộm nghị luận với ba mẹ, ánh mắt ba mẹ càng ngày càng vui vẻ, càng ngày càng hài lòng.

Tôi nhìn Thẩm Ngưỡng Nam, thần sắc của anh vẫn tự tại, còn nhìn tôi nở nụ cười một chút.

Tôi lấy cớ đến toilet, Thẩm Ngưỡng Nam cũng theo tôi, chúng tôi dựa vào một ban công trong khách sạn, nơi đó không có người, rất im lặng.

“Ăn cơm như vậy, có mệt không?” Tôi cười. Săn sóc một chút.

“Ai, muốn kết hôn với con gái người ta, sao có thể dễ dàng như vậy, trưởng bối nhà em thật khoan dung, trách không được Thần Hi được giáo dục tốt như vậy!” Anh đưa tay thân mật vuốt tóc tôi.

“Người nhà rất quan tâm em, khó tránh khỏi có chút hành vi quá khích. Lần sau nhất định còn  nhiều nữa.” Tôi dựa vào anh, không muốn tách ra.

“Ừ, sau này tìm phòng ở  lớn một chút, bọn họ có thể đến Bắc Kinh sống cùng chúng ta. Nhà của anh mọi người ở nước ngoài, ở trong nước cũng không có thân nhân, giờ bỗng có nhiều người bên cạnh, anh cảm thấy rất hạnh phúc.” Anh nhẹ nhàng hôn hai má tôi.

“Ngưỡng Nam, anh rất thương em đúng không?” Tôi thì thào nhắm mắt lại.

“Đó là để nhắc em nhớ sau này để ý anh nhiều một chút. Đồng ý với anh, không làm Thương thủ nữa, anh không muốn em ở cạnh người kia.”

“Tề Bằng ư?” Tôi nở nụ cười, “Yên tâm, bạn gái anh ấy nhiều lắm, sẽ không nhắm vào em đâu. Em còn thiếu anh ấy một chút nhân tình, nhận thêm một vụ, sau này em không làm nữa.”

“Được rồi!” Anh không tình nguyện cắn cánh môi của tôi, “Còn nữa, không thể lại một mình đi ra ngoài với bác sĩ Ôn.”

Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh ngày ấy khóc lóc trong lồng ngực của Ôn Tử Trung, nếu lúc trước anh ất không làm quân tử, nghe theo ý kiến của tôi, hôm nay đứng ở bên người tôi sẽ là anh ấy. “Yên tâm, anh ấy là quân tử, không có thời gian tìm các cô gái nói chuyện phiếm.”

“Em nói như vậy, anh vẫh lo lắng. Hai người nhất định phải thẳng thắng thành khẩn với nhau, mới có thể  nắm tay nhau đi tới. Anh sợ cuối cùng em sẽ vì người bỏ qua anh.” Giọng điệu của anh có chút bất an.

Tôi xoay người, đối diện ánh mắt của anh, “Ngưỡng Nam, em để ý anh so với tưởng tượng của anh khác rất nhiều, tuy rằng lúc trước nói là Tề Bằng cổ động em đi Bắc Kinh, nếu em không cố gắng, không muốn, cũng có thể không đi, nhưng em một lòng đi phỏng vấn, chính là muốn lưu lại, trong tiềm thức không phải muốn tìm anh sao?”

“Ừ!” Thẩm Ngưỡng Nam vui mừng nở nụ cười, “Cùng nhau trở về chỗ lịch trình tình cảm cũ, thật sự thực hóa thành hí kịch. Nếu thiếu một trong hai, cũng không thể thành chuyện, ngay cả chuyện em ngã bị thương cánh tay, cũng nhất định là vì muốn để chúng ta gặp lại nhau.”

“Anh nói giống như em cố ý an bài.” Tôi nhỏ giọng thầm oán.

“Ai, anh rất mong tất cả là chủ ý của em, như vậy chứng tỏ em thật sự muốn vì anh mà trả giá, chỉ sợ em thật sự không dụng ý, đều chờ ý trời, thuận theo tự nhiên, để cho anh đuổi theo thật khổ sở” Anh xoa xoa hai má của tôi, cười nói.

“Được rồi! Về sau đến lượt em đuổi theo anh được chưa. Hiện tại, nên đi vào đi, nếu không mẹ em sẽ đuổi theo đến đây đó.”

“Vâng thưa bà xã đại nhân!” Anh kéo tôi, đi khỏi ban công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.