Gặp Gỡ Số Mệnh

Chương 7



Trợ lý mới của Tư Ngữ Ngưng tên là Lương Nhược Băng, người cũng như tên, nhìn qua thật lạnh lùng.

Nhưng mà có điều Tư Ngữ Ngưng không thể không thừa nhận, Lương Nhược Băng làm việc rất thận trọng, chuyên nghiệp, mặc dù vẫn chưa tới 30 tuổi.

Bộ phim mới muốn chụp ảnh, cô lại không có kinh nghiệm, không biết phải chuẩn bị như thế nào, nhưng Lương Nhược Băng lại xử lý rất tốt, về mặt này, cô rất biết ơn, bất luận là xuất phát từ lòng biết ơn hay là mấy ngày ở chung với nhau, cô vẫn nên mời Lương Nhược Băng đi ăn bữa cơm.

Tư Ngữ Ngưng tự mình nấu ăn, mời Lương Nhược Băng đến nhà, lúc Lương Nhược Băng đến nhà có mang theo một ít hoa quả, có thể nhìn ra được cái này được gói rất kỹ, Tư Ngữ Ngưng cười nhận lấy, nói cô ấy ngồi đợi ở phòng khách một chút, vẫn còn một món chưa nấu xong.

Trên bàn ăn, hai người đều nói rất ít, bầu không khí có chút ngượng ngùng, Tư Ngữ Ngưng đành phải hỏi Lương Nhược Băng về tình hình thực tế, giao việc này cho người mới hoàn toàn không biết gì giống như cô thật là thiệt thòi cho Lương Nhược Băng.

Lương Nhược Băng tuy rằng tuổi còn trẻ, thế nhưng cô ấy đã từng là trợ lý của Khương Nãi Hinh và Khổng Minh Hiên, có thể nói kinh nghiệm rất phong phú, hai người này là nam nữ chính trong bộ phim của Tư Ngữ Ngưng sắp đóng.

Lần này, Tư Ngữ Ngưng đóng vai em gái của nữ chính An Khải Kỳ là An Khải Lỵ, cô gái này thích anh rể của mình, cầu mà không được khiến cô đi tới con đường không thể nào cứu vãn được, cuối cùng phải ra đi, là một vai diễn bi kịch.

Biết trước đây Lương Nhược Băng từng là trợ lý của Khương Nãi Hinh và Khổng Minh Hiên, Tư Ngữ Ngưng có suy nghĩ muốn biết thêm về hai người họ, dù sao mọi người cũng cùng quay chung một bộ phim, sẽ có nhiều thời gian gặp mặt, cô cũng mong muốn đôi bên đều vui vẻ.

Lương Nhược Băng bàn bạc xong đã tới 10 giờ, Tư Ngữ Ngưng cũng không có ý làm phiền cô ấy lâu như vậy, tiễn cô ấy ra cửa Tư Ngữ Ngưng còn xin lỗi rất nhiều lần, cũng may đã dời đến thành phố ở, phương tiện giao thông, trị an cũng tốt hơn rất nhiều, Tư Ngữ Ngưng dặn Lương Nhược Băng sau khi về đến nhà nhớ gọi điện cho cô.

Chờ dọn dẹp xong tất cả, nằm dài trên giường thì đã gần đến 12 giờ , nhưng cô mãi vẫn không ngủ được, lại lấy điện thoại ra nhìn cái tên đó sau đó lại ngẩn người.

Làm trước nghĩ sau, cô ngồi dậy, quyết định nhắn tin cho Đào Vũ Sâm nhưng lại không biết nên nhắn cái gì.

Do dự chừng 10 phút, cô thất bại gãi đầu vài cái, cố gắng gõ vài chữ.

Không lâu sau thì có tin nhắn mới, cô không kiềm chế được tâm tình đang kích động, trong căn phòng yên lặng có thể nghe được tiếng nhịp tim đập rõ ràng đến vậy, mở tin nhắn mới ra, tuy rằng chỉ một chữ “Không” ngắn ngủn cũng làm cô cảm thấy rất vui vẻ.

Thật ra Tư Ngữ Ngưng cũng không nhắn gì nhiều, chỉ là hỏi Đào Vũ Sâm có ngủ hay chưa.

Tư Ngữ Ngưng cả gan hỏi: Đã trễ như vậy sao anh còn chưa ngủ?”

Đào Vũ Sâm rất nhanh đã nhắn lại: Mới vừa tắm xong, chuẩn bị ngủ.

Chỉ cần nghĩ đến Đào Vũ Sâm sau khi tắm xong thân hình to lớn, trên mặt cô liền nóng lên, vội vàng ngăn cản suy nghĩ của mình lại, đuổi hình ảnh ấy ra ngoài, lập tức nhắn lại: Vậy tôi không quấy rầy giấc ngủ của anh nữa.

Nhắn xong cô cảm giác có chút cô đơn, đặt điện thoại trên đầu giường, cũng chuẩn bị đi ngủ.

Lại nghe âm thanh của tin nhắn, mở ra vẫn là của Đào Vũ Sâm, trong đó viết: Đừng lo, tôi nghe nói cô chuẩn bị quay phim, đã chuẩn bị xong hết chưa?

Tư Ngữ Ngưng nhắn lại: Đúng vậy, không có gì khó khăn hết, công ty có mời cho tôi một trợ lý, cô ấy rất giỏi, làm việc rất cẩn thận.

Cứ như vậy mà gửi tin nhắn, bình thường gặp mặt thì không nói, nhưng thông qua điện thoại, Tư Ngữ Ngưng phát hiện mình có rất nhiều lời muốn nói với Đào Vũ Sâm, mà Đào Vũ Sâm cũng là một đối tượng lắng nghe rất tốt, anh sẽ không có ý kiến gì, nhưng sẽ có một chút phản ứng, hai loại trạng thái này là Tư Ngữ Ngưng cảm thấy rất thỏa mãn.

Cô càng trò chuyện thì càng thấy thích, nhưng biết mình đỡ làm mất nhiều thời gian của Đào Vũ Sâm rồi nên đành lưu luyến mà chúc anh ngủ ngon, lúc này cô nhớ tới có một chuyện mà cô rất muốn hỏi, liền nhanh chóng nhập tin nhắn gửi đi.

Lần này tin nhắn mới đến rất nhanh, hiện lên trên điện thoại: Ừ, tôi có nói chuyện với Trình Tân Khôn, hi vọng cô không chê tôi nhiều chuyện.

Sao lại có thể chê anh nhiều chuyện chứ? Trước khi ngủ, Tư Ngữ Ngưng cố gắng tiêu hóa vấn đề này, Đào Vũ Sâm thích cô sao? Nếu không tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy?

Cô xấu hổ lấy khăn che khuôn mặt mình lại, không muốn tự mình đa tình, nhưng không thể phủ nhận là cô rất hi vọng, bởi vì cô cũng rất thích Đào Vũ Sâm, đối với người đàn ông chỉ gặp qua vài lần nhưng đã nảy sinh tình cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.