Gặp Gỡ Số Mệnh

Chương 8



Ngày chính thức bấm máy có không ít ký giả, Tư Ngữ Ngưng khó tránh khỏi có chút khẩn trương, bất quá cô chỉ là một người vô danh tầm thường, tiêu điểm của ký giả đều đặt trên người của nam nữ chính, cuối cùng cô cũng có thể thở phào.

Đây là lần đầu tiên Tư Ngữ Ngưng nhìn thấy Khương Nãi Hinh và Khổng Minh Hiên ngoài đời thật, không khỏi nhìn nhiều lần, ở trước màn ảnh, bọn họ ứng phó rất bình thường, dường như lúc mới sinh ra đã được trời quyết định sẽ trở thành nhân vật được yêu thích.

Ngày đầu tiên, sau khi chụp ảnh cho bộ phim mới xong, cô vẫn ở lại hậu trường, một là để quen thuộc với hoàn cảnh, hai là có thể học hỏi một ít kỹ xảo và chuyên nghiệp từ diễn viên khác.

Bởi vì cô là gương mặt mới, tự nhiên sẽ không có người nịnh bợ, cô cũng rất vui vẻ yên lặng, chuyên tâm nhìn Khương Nãi Hinh và Khổng Minh Hiên quay phim, bọn họ có một loại sức quyến rũ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, bao gồm cả Tư Ngư Ngưng.

Đạo diễn này nổi tiếng là nghiêm khắc, ở lần quay thứ nhất liên tục nhíu mày, liên tục chỉ ra những chỗ sai của Khổng Minh Hiên, lần thứ hai thì mới chấp nhận, Tư Ngữ Ngưng không khỏi bị hành động của ông thuyết phục.

Hôm nay kết thúc tương đối sớm, đạo diễn đề nghị mọi người ăn liên hoan, kết nối tình cảm của cả tổ, kế tiếp sẽ có tới mấy tháng ở cùng một chỗ, Tư Ngữ Ngưng tất nhiên sẽ không cự tuyệt, về nhà cũng chỉ ăn có một mình.

Liên hoan được tổ chức ở Vạn Hào, bên ngoài ngoại trừ là nhà hàng cao cấp năm sao, trên lầu còn có rất nhiều chỗ giải trí, là địa điểm chọn đầu tiên cho người muốn mở tiệc, thời gian hẹn là 8 giờ tối, thừa dịp vẫn còn thời gian rảnh, Tư Ngữ Ngưng trở về nhà.

Sắc trời nhìn có vẻ không tốt, buổi tối cũng không biết mấy giờ mới có thể về, sau khi Tư Ngữ Ngưng tắm xong, cô khóa kín cửa nhà lại.

Cô không có tài xế đưa đón nên đành gọi xe đến đó, dù sao Vạn Hào cách nhà cô cũng không xa, đi 10 phút thì đã đến, sau khi xuống xe lập tức được phục vụ chào đón, hỏi cô có cần cái gì không, Tư Ngữ Ngưng nói số phòng, lập tức có người dẫn cô qua đó.

Cô đến tương đối sớm, mới tới có vài người, hơn nữa còn là người cô không biết, Tư Ngư Ngưng ngồi trên salon cầm tạp chí lên xem.

Trên bìa là hình của Đào Vũ Sâm, nhìn xung quanh không có ai chú ý tới cô, thế là cô vui vẻ mở ra mà đọc, nội dung không dài, cơ bản là anh làm sao khiến Đào thị trở nên lớn mạnh ở thương trường, là một thương nhân tài giỏi.

Tư Ngữ Ngưng lấy tay khẽ vuốt ảnh chụp Đào Vũ Sâm trên tạp chí, dường như đây là người thật vậy lưu luyến không rời, mãi đến khi nghe tiếng ồn ào ở cửa cô mới khôi phục tinh thần, khẩn trương đứng lên.

Xung quanh đao diễn còn có biên kịch, giám chế, các công nhân viên công tác khác, chỉ co duy nhất Khương Nãi Hinh và Khổng Minh Hiên là diễn viên, mọi người nói chuyện một lúc, thì bắt Khương Nãi Hinh và Khổng Minh Hiên uống ba ly vì đã tới trễ.

Sau khi tất cả đều ngồi xuống thì gọi phục vụ dọn thức ăn lên, trên bàn ăn không tránh khỏi phải uống rượu, Tư Ngư Ngưng gặp khó khăn trong chuyện này, cô quả thật không hề thích uống rượu, nếu như không uống thì không nể mặt, chỉ có thể cố gắng ăn cái gì đó lấp đầy bụng trước.

Tuy lúc quay đạo diễn rất nghiêm khắc, nhưng trên bàn ăn thì thoải mái, chỉ cần đến mời rượu, cho dù là ai ông đều không cự tuyệt, làm diễn viên, Tư Ngữ Ngưng cũng nên kính ông một chén, cô uống rượu vang đỏ còn đạo diễn thì uống bia, nhưng dù sao thì cũng uống xuống bụng, nên nếu kính rượu chắc sẽ không khác biệt gì lắm.

Ngồi xuống ăn được một chút, lại phải đi kính rượu những nhân viên trong đoàn kịch, trước đây chân ướt chân ráo mà uống, nay mới biết tửu lượng của mình không được tốt, mời rượu hết tất cả nhân viên, Tư Ngữ Ngưng che miệng chạy vào WC mà ói một lúc lâu, đầu óc căng đau, bước đi bắt đầu không ổn.

Cô nghĩ mình chắc đã say rồi, kỳ thực cô thừa dịp nào đi về cũng sẽ không có ai chú ý đến cô, Khương Nãi Hinh và Khổng Minh Hiên mới là tiêu điểm của đám người đó, Tư Ngữ Ngưng mơ hồ thấy Khổng Minh Hiên thay Khương Nãi Hinh cản không ít rượu, trong lòng không khỏi ước ao.

Dù sao cô vẫn là một con người, khi còn bé đã mất đi mẹ, cô phải gánh vác cả gia đình, vừa về tới nhà liền để cặp sách xuống mà nấu cơm, quét nhà, giặt quần áo, lên trung học cô bắt đầu đi làm thêm, trẻ vị thành niên chỉ có thể làm ở cửa hàng ngày được ngày không, thuận tiện dạy thêm cho cậu bé hàng xóm, lên đến đại học cuối cùng cô cũng có thể tự lực gánh sinh, để trả nợ cho cha cô bất đắc dĩ phải bước chân vào làng giải trí, xa hoa trụy lạc này, cô biết mình phải biết cách ứng phó, thích nghi, xã hội không thể nào thay đổi vì cô, cô chỉ có thể thay đổi bản thân mình thích nghi với xã hội.

Bao nhiêu mệt mỏi, cô đều nuốt vào bụng, bởi vỉ không ai giúp cô cả, hôm nay sau khi uống rượu cô lại trở nên sầu thảm, cô chỉ mới có hai mươi tuổi, cô muốn có người yêu cô, thích cô, nói cho cô biết không cần sợ, có tôi ở bên em.

Cô có chút không chịu nổi, muốn nghỉ ngơi một chút, một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy cô, cả người cô đều mềm nhũn trong cái ôm ấm áp đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.