Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc

Chương 195: Một vở kịch hay



"Soạt ——" một tiếng.

Tiếng động thật nhỏ đã đánh thức Kiều Tâm Du, "Ư......" Kiều Tâm Du mở ra đôi mắt mơ màng, duỗi cái lưng mệt mỏi, nhất thời cảm thấy toàn thân một trận đau nhức đánh tới, cánh tay vung đánh khối cơ bắp cứng rắn bên cạnh.

"Em muốn mưu sát chồng sao?" Bên cạnh truyền đến một tràng âm thanh khêu gợi.

"Mục Diệu?" Kiều Tâm Du dùng đôi mắt thanh tỉnh kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn mấy giây, cô vươn tay thăm dò nhiệt độ trên trán hắn, thở phào một cái, "Cuối cùng cũng hạ rồi."

"Vận động ra mồ hôi chính là phương pháp trị nóng sốt hữu hiệu nhất mà!" Nhâm Mục Diệu cầm gói bánh quy trong tay, vừa nói vừa nhét vào miệng.

Kiều Tâm Du hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, "Ngụy biện!" Nhìn gói bánh bích quy trong tay Nhâm Mục Diệu, "Sao anh ăn cái này?"

"Anh biết đây là đồ ăn không tốt cho sức khỏe, nhiều chất bảo quản và a-xít béo không no, nhưng......" Đột nhiên hắn hạ thấp giọng xuống, "Anh đói bụng, không thể quản nhiều như vậy được."

"À?" Đến lúc này, Kiều Tâm Du mới nhớ tới cháo trong nồi vẫn còn đang nấu, may mắn là cô dùng nồi cơm điện, sau khi nấu chín, nó có thể tự động bật chốt giữ ấm, chỉ là không biết nồi cháo sau một đêm lăn lộn có còn..., "Em đi xem thử cháo còn ăn được không."

Kiều Tâm Du nhanh chóng chui ra khỏi chăn, mới phát hiện trên người không có một mảnh vải che thân. Hình như cứ vậy mà dán chặt bên hắn rất tự nhiên, xem hắn như quần áo kề cận bên cạnh mang đến một cảm xúc thoải mái mà tri kỉ.

Lúc Kiều Tâm Du mặc thêm áo ngủ, đôi mắt tĩnh mịch của Nhâm Mục Diệu không hề chớp, hắn chăm chú nhìn cô, "Vợ à, vóc người của em thật đẹp!"

Kiều Tâm Du bước hai bước, ngừng lại, bỗng dưng quay đầu, "Không bằng anh!" Liếc hắn một cái, rồi xoay người rời đi.

Một mùi thơm bay ra từ phòng bếp, mặc dù cháo sau một trận lăn lộn có chút trào ra, làm cả kệ bếp thật bẩn, nhưng khi mở nồi cơm điện ra, cháo ở bên trong nhờ nấu lâu, nên rất mềm dẻo và trơn bóng thơm mát, sềnh sệch như được nấu bằng bột gạo.

"Mục Diệu! Cháo ngon lắm, anh mau ra đây đi!" Kiều Tâm Du vừa múc cháo, vừa gọi hắn.

Đột nhiên có loại cảm giác, bọn họ giống như một đôi vợ chồng bình thường, buổi sáng người vợ vì chồng mà chuẩn bị bữa sáng. Chồng vì làm mệt nên yêu thích ngủ nướng, thế nên mỗi ngày đều cần vợ yêu gọi đi gọi lại nhiều lần.

"Em thật muốn anh ra?" Giọng Nhâm Mục Diệu trầm thấp từ phòng ngủ truyền đến.

"Nói nhảm!" Kiều Tâm Du để hai chén cháo lên trên bàn ăn nhỏ, "Anh không ra, không có phần anh đâu!"

Kiều Tâm Du cũng đã bụng đói kêu vang rồi, bưng chén cháo lên, ăn ngấu nghiến, "Ngon thật!" Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyz

"Chừa cho anh chút!" Giọng Nhâm Mục Diệu đột nhiên truyền đến từ sau lưng Kiều Tâm Du, chén cháo trong tay cô lập tức bị đoạt mất.

Cô vừa quay đầu, "A ——" một tiếng kêu sợ hãi chói tai nhất thời vang tới tận mây xanh.

Kiều Tâm Du tầm mắt lạnh run nhìn thẳng xuống đất, "Anh...... Cái tên này, đồ điên!"

Không mảnh vải che thân, Nhâm Mục Diệu ngược lại rất thản nhiên, giống như giờ phút này trên người hắn vẫn còn đang mặc bộ độ đồ Tây quý báu được may bằng tay vậy, "Không phải em lột sạch tất cả quần áo trên người anh rồi sao? Không phải em bảo anh ra sao?" Nhâm Mục Diệu mặt uất ức nhìn cô, chỉ ra sự thật không thể chối cãi, "Đồ điên anh đây là do một tay em tạo ra đó."

"Anh...... anh không thể quấn chăn sao?" Kiều Tâm Du giận đến sắp trắng mắt.

"Phiền toái!" Nhâm Mục Diệu thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Kiều Tâm Du, tự mình múc thêm một chén cháo.

"Vậy anh có thể mặc đỡ quần áo của em!"

"Quá đàn bà, anh không muốn làm má mì!" Nhâm Mục Diệu mặt chính trực nói.

"Anh...... anh......" Kiều Tâm Du giận đến mức không nói ra được lời nào, cô vươn tay lấy cái tạp dề khoác phía sau ghế ném cho hắn, "Anh dùng cái đó trước đi đã...... che che......"

Nhâm Mục Diệu dời tầm mắt sang phía Kiều Tâm Du, hiểu "cái đó" trong miệng cô ám chỉ cái gì, lạnh nhạt nói: "Em cho rằng anh đang biểu diễn trang phục người rừng à? Có phải cũng nên cung cấp thêm mấy cái lá cây thật không?."

Kiều Tâm Du sửng sốt, liếc mắt nhìn cái tạp dề, sau đó mới phát hiện màu tạp dề là màu xanh lá. Hiểu rõ ý tứ của hắn!

"Anh bây giờ đang biểu diễn trang phụ Adam và Eva rồi!"

"Adam và Eva?" Nhâm Mục Diệu cau mày nghĩ sâu xa chốc lát, chân mày rậm như được nhuộm màu giương lên, đùa cợt nói: "Anh bây giờ đã là Adam, vậy em có phải cũng nên trở thành Eva không?" Vừa nói xong, Nhâm Mục Diệu nhào tới, muốn cởi áo ngủ trên người Kiều Tâm Du xuống.

Kiều Tâm Du không nghĩ tới Nhâm Mục Diệu sẽ có một mặt bướng bỉnh đến thế, nhanh chóng tránh trái tránh phải tránh đi ma trảo của hắn, "Được rồi, được rồi! Đừng náo loạn nữa, em đi lấy quần áo cho anh. Anh mau trở lại giường đi! Ngộ nhỡ cảm lạnh, lại sốt lên thì làm sao bây giờ?"

"Không thể nào! Sức khỏe anh tốt lắm!" Nhâm Mục Diệu ghét Kiều Tâm Du coi hắn như người bệnh mà đối đãi, hắn không phục vỗ vỗ lồng ngực.

Kiều Tâm Du nhảy tới ghế sa lon, giơ cao cây lau nhà, phòng ngự, "Anh không quay về giường, em sẽ...... Em sẽ lập tức mở cửa, để hàng xóm láng giềng tới tham quan "người nguyên thủy"."

Nhâm Mục Diệu chống nạnh, tràn đầy tự tin nói: "Dù sao thân thể của anh cũng rất đẹp! Không sợ bị người khác nhìn!"

"Được lắm!" Kiều Tâm Du chậm rãi đi về phía cửa, "Em sẽ mở cửa ngay!"

"Két ——"

Cửa gỗ mở ra trong nháy mắt, Nhâm Mục Diệu nhanh chóng bắt lấy cái tạp dề trên ghế, thắt dây xung quanh .

"Bộp, Bộp ....." Ngoài cửa sắt truyền đến một tràng âm thanh vỗ tay nhiệt liệt.

"Đặc sắc, thật sự rất đặc sắc!" Đinh Hạo Hiên lấy khuỷu tay mình đụng đụng thân thể cứng như một khối sắt của Ám Dạ Tuyệt, "Không nghĩ tới ngay ở cửa ra vào mà cũng có thể thưởng thức một màn kịch hay?"

"Các anh...... Các anh sao lại ở đây?" Kiều Tâm Du sững sờ nhìn hai người đàn ông đứng trước cửa, lập tức xoay người, gương mặt bày biện ra một mảnh khổ sở, hung tợn trợn mắt nhìn Nhâm Mục Diệu, "Tại anh hết! Mất mặt chết đi được!" Sau đó bưng khuôn mặt ửng đỏ của mình, chạy vào phòng ngủ.

Nhâm Mục Diệu bình tĩnh tự nhiên mở cửa sắt ra cho hai người bạn tốt đi vào, mở miệng, lạnh như băng hỏi: "Sao biết tôi ở đây?" Nghe giọng điệu này, rất dễ nhận thấy hắn rất không thích bị bọn họ quấy rầy.

"Hà ...!" Đinh Hạo Hiên chỉ chỉ Ám Dạ Tuyệt, "Có cậu ta ở đây, cậu ở đâu, cậu ta không tra ra được sao? Này? Diệu, đây là style khăn tắm mới năm nay sao? Kiểu dáng thật rất đặc biệt nha!"

"Chắc là trộm từ phục trang cho vở kịch Người rừng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.