Khi ta đi vào Tây Song Mộng, Lạc Vân đang uống rượu.
“Hắn chết rồi sao?” Chàng hỏi.
“Đã chết.” Ta đáp.
“Biết vì sao ta muốn ngươi giết hắn không?” Lạc Vân cười tàn khốc.
“Huynh không thích hắn.” Ta thản nhiên.
“Không, không, không.” Chàng mượn men say, ra vẻ cao thâm phe phẩy tay, đưa ta chén rượu mà một nữ nhân bên cạnh trao cho chàng.
Ta nhận rượu rồi uống, sau đó nhìn chàng.
Chàng tiếp tục nói, “Bởi vì hắn yêu ngươi, ta không cho phép hắn yêu ngươi, cho nên hắn phải chết.”
“À.” Ta cầm một chén khác trên bàn lên, lại uống một hơi cạn sạch.
“Ha ha…” Lạc Vân cười lớn, ôm hai nữ nhân khác bên người lên nói với ta, “Đêm nay ta không quay lại, ngươi đừng uống quá nhiều, về sớm đi thôi, ha ha ha…”
Sau đó, chàng không chờ ta trả lời đã ôm các nàng rời khỏi. Đột nhiên ta gọi các nàng lại, hỏi ba nữ nhân đó: “Các ngươi tên là gì?”