Loan đao bay ra khỏi tay ta, Âu Dương Thủy Địch hừ một tiếng, đao của y cắm vào ngực ta, đúng lúc này, loan đao của ta bay trở về, từ phía sau đâm vào tim y.
Y thét lớn một tiếng, ngã xuống.
Không hề để lại một lời, chỉ dùng chút khí lực cuối cùng quay đầu nhìn Nhạc Hàm Tình.
Sau đó, y nở nụ cười, nhắm hai mắt.
Ta đứng dưới tịch dương, cười lạnh.
Máu nhuộm áo của ta đen hơn. Ta rút đao trước ngực, tập tễnh bước đến chỗ Hàm Tình.
Nàng chết lặng nhìn ta, chỉ hỏi được: “Ngươi là ai?”
Ta vẫn cười, nhưng nụ cười bị mảnh vải đen che khuất, nàng không nhìn thấy.
“Ta là người sẽ trao hạnh phúc cho ngươi.” Ta nói với giọng trầm thấp, sau đó vung đao.
Máu, rốt cuộc đã bắn ra lần nữa, đao của Lạc Vân xuyên qua tim ta.
Cuối cùng chàng đã đến kịp, ta thanh thản ngã xuống.
Câu nói nghe được cuối cùng trước khi chết khiến ta kinh hãi: “Đừng! Nhạc cô nương, vì sao lại nghĩ quẩn…”
Cặp mắt mở to của ta nhìn thấy tia máu không ngừng nhảy múa, để rồi đến khi ngã hẳn, ta phát hiện không chỉ một mình ta, còn có Nhạc Hàm Tình, nàng cố gắng giữ chặt tay ta, dùng thanh đao của Âu Dương Thủy Địch trong tay ta để tự sát.